Tuy nhiên, mọi thứ luôn chẳng như kỳ vọng của con người.
Đợi đến khi Lâm Miên Miên phát hiện cuộc sống của mình không phải không liên quan đến Hứa Triều Khởi như cô mong muốn, hay thậm chí sau này cô còn nhận ra hình bóng người ấy lúc nào cũng ngập tràn xung quanh mình thì có lẽ đã quá muộn rồi.
Học kỳ này Hứa Triều Khởi đứng thứ ba trong lớp tự nhiên.
Hứa Triều Khởi là tiền đạo của đội bóng rổ đánh bại các lớp khác.
Hứa Triều Khởi biết chơi guitar và hát rất hay.
Hứa Triều Khởi yêu đương rồi, đối tượng là hoa khôi lớp tự nhiên của họ.
Người nọ rất xinh đẹp, thành tích cũng tốt nữa, nghe nói tập múa ba lê từ nhỏ nên trông cậu ấy chẳng khác nào một nàng thiên nga trắng cao quý.
Cô gái xuất sắc như vậy quả thực rất xứng đôi với Hứa Triều Khởi của hiện tại.
Lâm Miên Miên bày sách lịch sử trên bàn học cả đêm nhưng trang sách vẫn luôn dừng lại ở số 104.
Sáng hôm sau, Lâm Miên Miên lấy sợi dây buộc tóc màu hồng ra khỏi một chiếc hộp nhỏ tinh xảo.
Tóc của cô đã dài ra rất nhiều rồi, lúc chải tóc cũng tốn kha khá thời gian.
Cô tiện tay buộc kiểu đuôi ngựa cao, nhưng khi soi gương lại thấy dây buộc tóc có vẻ hơi quê mùa.
Vậy là Lâm Miên Miên quyết định tháo dây buộc tóc ra, chờ tới trưa mới đến tiệm làm tóc một chuyến.
Cô cắt tóc ngắn ngang vai nên chỉ có thể buộc kiểu nửa đầu, trông đáng yêu vô cùng.
Trùng hợp là buổi trưa Lâm Miên Miên vừa cắt tóc ngắn xong thì buổi chiều gặp Hứa Triều Khởi ngay.
Vẻ ngạc nhiên trong mắt Hứa Triều Khởi khó mà che giấu được, thậm chí ngay cả bước chân đang vội vội vàng vàng của cậu cũng khựng lại trong giây lát.
Lâm Miên Miên cúi đầu đi lướt qua người cậu, đồng thời giơ tay lên muốn vân vê lọn tóc, nhưng rồi đột nhiên cô nhận ra những cảm xúc dâng trào mãnh liệt ở nơi tận cùng của nỗi lòng chẳng thể nào được xoa dịu chỉ bằng vài sợi tóc rơi xuống đất kia.
Hóa ra cô cũng sẽ căng thẳng, hồi hộp khi nhìn thấy Hứa Triều Khởi.