Cô Nàng Nhiều Thịt

Chương 6




Tôi lại bắt đầu nghiêm túc giảm cân, lập kế hoạch ăn uống hợp lý, tập luyện đúng giờ.

Lúc tôi chạy bộ trên sân tập, thỉnh thoảng sẽ ngẫu nhiên nhìn thấy Lục Trầm đang đánh bóng rổ.

Ngày hôm nay lúc đang chạy bộ lại không nhìn thấy anh, tôi không nhịn được nhìn ngó mấy lần.

Đến khi chạy tới vòng thứ ba thì cuối cùng cũng nhien thấy, anh ấy ra sân rồi, bên cạnh đang có rất nhiều nữ sinh vây quanh.

Họ đều cầm nước vỗ tay cổ vũ cho anh.

Trong lòng tôi cũng thầm cổ vũ cho anh.

Kết quả không chú ý nên vấp phải cục đá, liền trẹo chân.

Tôi ngã trên mặt đất, suýt nữa khiến một bạn nam đang chạy đằng sau vấp ngã.

"Xin lỗi...." Tôi thấp giọng nói.

Cậu ta chửi một tiếng, trên mặt tràn đầy ghét bỏ chạy vòng qua.

Tôi nhịn đau định nâng người dậy, khập khiễng đi đến dưới gốc cây.

Mắt cá chân sưng đến nỗi mắt thường cũng có thể thấy, Xem ra mấy ngày sau không thể vận động được rồi.

Tôi chán nản ấn thử lên mắt cá chân, đau tới mức thở hổn hển.

"Có phải đau lắm không?"

Sau lưng truyền đến giọng điệu quen thuộc, tôi quay đầu lại, Lục Trầm trên trán đầy mồ hôi đang đứng ở đó.

Cách nhau qua một lưới sắt, tôi vậy mà nhìn thấy sự lo âu trong mắt anh?

Tôi sững sờ, rồi vội lắc đầu, theo bản năng muốn tháo chạy.

Nhưng chân đau không đi được, tôi chỉ đành đứng một chân, bỗng một trận da đầu tê dại.

"Anh đến giúp em."

Anh một bộ 'không được nói chen' nói với tôi, tôi lập tức cự tuyệt.

"Không cần, em không sao cả, thật đấy."

Tôi nói rất to, dương như sợ anh không nghe thấy.

Thực ra tôi rất căng thẳng, sợ âm thanh run run phát ra từ cổ họng của bản thân sẽ bị anh phát giác ra tâm tư nhỏ của mình.

Lục Trầm nghiến nghiến hàm răng sau, trừng tôi 2 giây rồi mặt lạnh rời đi.

Trong lòng tôi có chút chua xót, anh ấy có khi nào sẽ nghĩ rằng mình đang cố tỏ vẻ, thích làm màu không?

Nhưng tôi chỉ không muốn có mối quan hệ không rõ ràng với anh mà thôi.

Tôi từ từ đi về phía cổng sân tập muốn ra ngoài, chậm rì rì như một con rùa.

Bỗng nhiên, đằng trước có một người đi về phía bên này, mang theo một trận bực dọc.

Tôi còn chưa kịp phản ứng lại liền bị anh ta bế lên.

Mùi hương thoang thoảng trộn lẫn với mùi mồ hôi đột nhiên xộc vào, tim tôi nhịn không được đập loạn lên.

Lúc trước, tôi đã dùng thử qua các nhãn hiệu nước giặt mới tìm thấy loại tương đồng với của anh.

Nhưng sau khi anh 'thoát ế', tôi không lần nào dùng đến nhãn hiệu đó nữa.

Tôi giãy dụa, anh đột nhiên lên tiếng: "Đừng động!"

Giọng nói trầm thấp, có chút hung dữ.

Lục Trầm bế tôi đến chỗ ghế dài ở bên đường, đưa cho tôi hai cây kem.

"Em không thể ăn đồ ngọt, em....đang giảm cân...." Đến hai chữ cuối nói rất yếu ớt, sợ anh sẽ chê cười mình.

"Cho em để chườm lên chân."

Anh vừa nói vừa nhét cây kem vào trong tay tôi.

Còn một que, anh tự bóc ra....ăn.

Tôi mãi ngơ ngẩn, rất lâu sau mới chậm rãi nói: "Cảm ơn."

"Không cần cảm ơn, nhớ chuyển tiền cho anh là được."

"......"

Tôi nhìn anh một cái, trông anh không giống nói đùa.

Tôi đành móc điện thoại, anh lại hắng giọng.

"Chỉ tiếp nhận chuyển tiền qua wechat."

Tôi nhăn chặt mày, nói đi nói lại....anh ấy vẫn là muốn add wechat tôi.

Tôi không hiểu nổi, bản thân mình cũng không có cái gì đáng để anh ấy đeo bám.

Bạn gái của anh ấy có mái tóc dài, dáng người lại đẹp, anh ấy hà cớ gì cứ phải chạy đến cạnh tôi chứ?

May là....mỗi năm tôi thường kẹp một tờ 10 tệ ở trong ốp điện thoại.

Tôi lấy nó ra đưa cho anh: "Không cần phải thối lại."

Lục Trầm nghệt ra, dường như đang mở to mắt nhìn tôi.

Anh ấy không nhận, cũng không hé môi nửa lời, cố gắng ăn hết que kem, rồi ngậm lấy thanh gỗ.

"Anh đưa em đi về."

Anh cúi người muốn cõng tôi, tôi lùi một bước về sau.

"Không cần đâu, em có thể tự mình đi."

"Hứa Hân Di, tại sao em luôn từ chối tôi vậy?"

"Bởi vì anh đã có...."

Còn chưa nói hết, thì có một người con gái tóc dài chạy đến.

Cô ấy nói Tường Tử ở quan rượu uống nhiều xong đánh nhau với người ta, muốn gọi Lục Trầm cùng đi tìm cậu ta.

Lục Trầm nhìn có vẻ sốt ruột, rồi lại nhìn tôi.

Tôi vội vàng bảo anh rời đi, để tranh xảy ra chuyện.

Người con gái kia đánh giá tôi một lúc, mang thiêu một tia địch ý, nhưng vẫn kéo Lục Trầm rời đi.

Hai bọn họ đi rồi, tôi mới thở ra một hơi.

Đó chắc không phải bạn gái của anh ấy, đúng không?

Vừa rồi Lục Trầm gần như duy trì khoảng cách với cô ấy.

Thật sự vô cùng tò mò....không biết người con gái như thế nào mới chinh phục được Lục Trầm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.