Cô Nàng Giả Nai Của Tổng Giám Đốc Sói

Chương 84




Con đường quen thuộc, tòa nhà Lâm Lập, dưới màn đêm, ký túc xá tập đoàn Âm thị giống như một con quái thú nằm ngang thành phố, ánh đèn sáng ngời làm người ta hoa mắt.

Xe chầm chậm chạy vào bãi đỗ xe dưới tầng ngầm, Âm Hạng Thiên khống chế chiếc cổ cứng đầu của tôi đưa vào thang máy.

Sau đó trực tiếp lên lầu. Trên lầu cao nhất không có an ninh, không có nhân viên trực, phía sau cửa điện tử tối là một màn làm cho người ta rất có cảm giác bị áp bức. Trong không gian yên tĩnh, đôi giày được đánh bóng loáng có thể chiếu ra bóng dáng dưới mặt đá cẩm thạch, phát ra tiếng lộc cộc lộc cộc, vang khắp nơi.

Âm Hạng Thiên quét thẻ điện tử xong, kéo tôi vào trong phòng, căn phòng rộng rãi sáng ngời, bên trong lắp đặt rất nhiều thiết bị phục vụ cuộc sống, một hạt bụi nhỏ cũng không có. Vị Quản gia là một người đàn ông trung niên, nói ngắn gọn và đơn giản về cách bố trí trong nhà, một người giúp việc khác cũng là một người phụ nữ trung niên đưa khăn ướt và đồ uống lên.

"Chú Dương và chị Lý sẽ chăm sóc việc ăn uống cũng như cuộc sống thường ngày của em, đoạn thời gian sắp tới, em sẽ ở lại đây." Âm Hạng Thiên vừa nói chuyện với tôi, vừa lễ phép gật đầu chào một đôi nam nữ. Thấy hai người kia kính cẩn lui ra, giống như hai người máy được huấn luyện nghiêm chỉnh.

Tôi nói một cách châm chọc: "Anh đem tôi nhốt ở một nơi gần lão đại và anh hai như vậy là nói cho tôi biết, cho dù gần nữa, chỉ cần anh không đồng ý, tôi vẫn phải ở chỗ đó đúng không? Hoặc là, Anh cảm thấy nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất?"

Mặt hắn lạnh lại, đáy mắt lúc sáng lúc tối: "Bởi vì anh muốn dễ dàng nhìn thấy em."

"Thì ra là thế." Tôi tự lẩm bẩm.

Không thể không nói lòng của người đàn ông này rất kín đáo, hắn nhốt tôi ở chỗ này, có thể lặng yên không tiếng động đến, lặng yên không tiếng động ra đi. Dựa vào sự cẩn thận của hắn, cho dù tôi bị tù cả đời, xương cốt có hóa thành tro, bà nội của bọn họ cũng sẽ không biết.

"Xem ra trong thời gian ngắn, anh có nói gì em cũng không nghe lọt tai." Hắn nhíu lông mày, tựa hồ có chút mệt mỏi, nhưng rất nhanh, giữa hai lông mày liền hiện lên chút vui vẻ: "Đi ăn một chút gì thôi."

Tôi im lặng không nói, đứng lên, chuẩn bị cách xa cái người đàn ông khốn kiếp này, ở bên hắn tôi làm gì có khẩu vị ăn cơm. Hắn làm như nhớ tới cái gì đó, cầm lấy cánh tay tôi nói: "Nếu như em dám tuyệt thực kháng nghị, anh liền cho em uống thức ăn!"

Vẻ mặt tôi không cảm xúc, rút cánh tay về, nói: "Không cần cố ý cường điều như thế, tôi tin tưởng anh nói là làm."

Hắn buông tay xuống, chán ghét mà vứt bỏ nói: "Em để cho anh cảm thấy mình như cuồng ngược đãi, anh cũng không có suy nghĩ như vậy. Em hiểu không?"

Tôi gật đầu: "Rất rõ ràng, anh ngược đãi người một cách vô lý, chỉ là không cẩn thận mà làm như vậy mà thôi. Tôi sẽ không tha thứ cho việc không cẩn thận của anh, đúng như lời anh nói, chỉ cần kết quả là giống nhau, quá trình không quan trọng."

Hắn siết chặt lông mày, tựa hồ muốn nổi giận, vài giây sau, hắn quyết định nên rời đi vào lúc này sẽ tốt hơn, trước khi đi, hắn nói với tôi: "Anh biết em đang nghĩ cái gì, không sao, em cứ ồn ào đi, náo loạn mệt rồi thì không náo loạn nữa."

Đây là lần đầu tiên hắn để mặc cho tôi cáu kỉnh, nhưng hắn không hiểu, đây không phải là làm ồn ào mà là không yên tĩnh nói chuyện. Từ ngày mới bắt đầu, tôi đã từng sống cuộc sống cơm áo vô ưu vô lo, nhưng nay chỉ hy vọng tự do qua ngày. Ở chỗ này nghiêm ngặt giống như nhà giam, không có máy bay riêng, không có máy tính; có lẽ là sợ tôi giận dữ sẽ tự làm mình tổn thương, trong phòng ngủ của tôi cũng không có cách nào khóa cửa từ bên trong. Quản gia Dương và chị Lý giúp việc rất chu đáo, mà cũng rất ít khi nói chuyện với tôi.

Âm Hạng Thiên cho là tôi chỉ náo loạn một thời gian, sớm muộn gì có một ngày chúng tôi sẽ về cuộc sống trước kia. Bởi vì tin chắc, chúng tôi có thể trở về như trước kia, cho nên, hắn đang giam tôi ở đây, chờ tôi thay tâm đổi ý vì hắn. Mà tôi đang đợi hắn hết kiên nhẫn, không có ở đây hao tâm tổn sức đi khẩu chiến với những thứ thuộc về quá khứ, đập tanh tành rồi mới thôi.

Cơ hồ mỗi ngày hắn đều sẽ đến, thời gian thì không đoán được, nhưng sẽ không lưu lại quá lâu cũng sẽ bị sự yên tĩnh của tôi chọc cho phiền não, tiếp theo sẽ rời đi. Quan hệ của chúng tôi giống như đối thủ, theo đuổi tâm tư của mình, vì âm mưu của mình.

Tối hôm nay, hắn mang theo máy vi tính và USB 3G cho tôi, muốn tôi gửi thư báo an toàn cho Âm Nhị Nhi, nói cho anh ta biết tôi đang sống thật tốt ở một thành phố nào đó, sinh hoạt không tồi.

"Thật đúng là anh mất không ít tâm tư đấy." Tôi thản nhiên nói. Vốn là tôi còn cảm thấy may mắn trong lòng, đang mong đợi sau một thời gian dài Âm Nhị Nhi không nhận được tin tức của tôi, không nghĩ tới, trước khi hắn đưa tôi đến đây đã nghĩ xong chuyện này. Tôi không thể không hoài nghi, hắn có vào hộp thư của tôi.

“Viết nhanh lên một chút, đừng làm mọi người nhớ thương em thêm.” hắn nói.

Tôi im lặng nhìn hắn một cái khi hắn đốc thúc, sau khi gửi xong điện thư cho âm Nhị Nhi, nói cho anh biết tôi vẫn khỏe mạnh.

âm Hạng Thiên hài lòng thu hồi computer, thấy tôi nghe lời giống như một đứa con nít, tưởng tượng đến việc sẽ được sờ tóc tôi như xưa, tiếc nuối chính là tôi không phải là đứa con nít, cho nên một giây trước khi móng vuốt sói của hắn rơi xuống, tôi nghiêng nghiêng thân qua, ngã xuống trên ghế salon, kéo chiếc thảm lông ngắn che mình, cầm tạp chí lên xem.

“Chúng ta nói chuyện một chút đi.” âm Hạng Thiên vừa dứt lời, điện thoại di động của hắn liền vang lên.

Tôi ngước mắt liếc nhìn hắn, không kiêng dè mà nhìn thẳng, hắn lấy điện thoại di động ra kiểm tra một chút, lông mày khẽ nhíu lại, rồi sau đó, ngước mắt, bốn mắt cùng chạm nhau: “Anh.....”

Tôi nhếch môi, làm như mời cứ tự nhiên nghe điện thoại, rồi sau đó, tiếp tục xem tạp chí.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên, chỉ cần âm Hạng Thiên tới đây hơn nửa giờ là điện thoại của hắn sẽ vang lên một cách chính xác.

Trực giác của phụ nữ nói cho tôi biết, người gọi điện thoại cho anh là Nhiễm Du; trực giác của phụ nữ còn nói cho tôi biết, Nhiễm Du đã phát hiện ra việc tôi đang ở đây. Mặc dù, tôi không muốn bị người nguyền rủa sau lưng, càng không muốn bị tiểu tam nguyền rủa, nhưng tôi thật sự không còn kế sách.

Sau khi âm Hạng Thiên rời đi, tôi đứng dậy đi tới bên cửa sổ, chính là thông qua cửa sổ nhìn về phía bãi đổ xe của tập đoàn âm thị. Đứng ở chỗ này, có lúc, tôi sẽ thấy hình ảnh âm Nhị Nhi và lão đại tan việc về nhà, cũng có lúc thấy Nhiễm Du khệ nệ vác bụng to đến tìm âm Hạng Thiên. Giống như hiện tại, một chiếc Porsche màu đỏ chạy vào bãi đổ xe, mặc dù, nơi này rất cao, xe bên dưới cũng giống như khối đậu hủ, nhưng tôi có thể phân biệt ra được, chiếc xe kia là xe của Nhiễm Du.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên, nói thật, tôi cũng không hiểu tại sao mình đứng ở chỗ này, nhìn một màn châm chọc như thế, như trong tiềm thức, thân thể dẫn tôi đến đây.

“Tiểu thư, nên uống thuốc rồi.” Quản gia Dương bưng một chén thuốc Bắc trị dạ dày đi tới bên cạnh tôi, ánh mắt lại như có như không liếc nhìn về phía cửa sổ.

“Đặc ở khay trà đi, khi nào nguội rồi tôi sẽ uống.” Tôi nói.

Chú Dương gật đầu, bưng chén thuốc đi.

Mấy ngày qua, chỉ có một chỗ nhỏ có thể nhìn thấy bãi đỗ xe, vì cửa sổ rộng nhìn thẳng ra bãi đỗ xe đã bị bức tranh “Mona Lisa mỉm cười” rất to chặn lại. không thể không nói, ông Dương là vị quản gia rất cẩn thận và luôn cố gắng làm hết trách nhiệm của mình.

Bên trong gian phòng, ánh sáng bị ngăn cản, cuối cùng tôi nhìn về bức tranh theo thói quen, mỗi khi tầm mắt tôi chạm đến cái người phụ nữ đang cười đó thì tôi liền cảm thấy cô ta đang cười nhạo tôi. Sau đó năm lần bảy lượt, tôi quyết định lấy gì đó làm điểm để giữ gìn bản thân.

Tôi dùng bút vẽ cho cô ta thêm một cặp kính mát, đôi môi tô màu đen, sau đó như kẻ bị thần kinh mà cười hề hề hà hà với cô ta.

“đã thật lâu rồi không thấy em cười như thế.” âm Hạng Thiên xuất hiện một cách không hề báo trước, rồi ôm lấy tôi, giọng nói thật vui mừng.

Tôi tránh mình ra khỏi cánh tay của anh, lùi qua một bên, nụ cười trên mặt cũng phai đi từ lúc nào.

Kể từ sau khi hắn dẫn tôi trở về nơi này, chúng tôi cơ hồ không có trò chuyện, đụng chạm cơ thể lại càng ít. Tôi không phủ nhận, mình ghét cái người đàn ông ngày hôm qua vẫn còn ôm người phụ nữ khác trong lồng ngực, hôm nay lại ôm tôi.

Tôi lui ra để cho hắn thở dài với vẻ đầy bất đắc dĩ, nhưng cũng không có miễn cưỡng tôi: “Chúng ta nói chuyện một chút thôi.”

“Lần sau đi, tôi muốn ngủ, một lát anh đi đi.” Tôi vẫn cự tuyệt hắn như trước đây, đây là lần thứ ba sau khi tôi vào căn nhà này hắn muốn nói chuyện với tôi, nhưng tôi không muốn nói, giữa chúng tôi không còn gì để nói cả.

“Em có thể không nói, nhưng cần phải nghe!” hắn nói, giọng nói bất giác lớn thêm mấy phần.

“Anh muốn nói thì cứ nói, tôi ngăn cản được sao?” Tôi lên tiếng hỏi ngược lại.

“không sai!” không nói đạo lý, nhiệt tình lại đến nữa, tôi cũng đành chịu thôi, dù sao hắn vẫn như thế.

“nói đi.” Tôi thong thả ngồi xuống ghế sofa, nâng ly hồng trà bốc khói mờ mịt lên, nhẹ nhàng thổi.

“Có thể đứa bé của Nhiễm Du không phải là của anh!”

“Ba!” Ly hồng trà nóng hổi rơi xuống đất, nước trà và các mảnh sứ vỡ văng tung toé.

Tôi kinh ngạc nhìn về phía hắn, nếu như hắn nói, đứa bé không phải của hắn, hoặc là nói đứa bé chính là của hắn, tôi đều không kinh ngạc như thế, nhưng hắn nói đúng lắm, có thể.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.