Cô Nàng Giả Nai Của Tổng Giám Đốc Sói

Chương 81




"Tớ hiểu cậu suy nghĩ cái gì, nhưng cái này không được." Tôi nói "Tớ đã vào nhà họ Âm đợi chờ ba năm, xem như mọi người bảo vệ tớ thật tốt, nhưng mà tớ không còn là đứa bé lên ba. Tớ hiểu rằng danh môn vọng tộc là hố sâu không đáy. Hơn nữa, tớ lại hiểu rõ tính tình của Âm Hạng Thiên, hắn không phải là người tuân theo quy định của người khác, chỉ cần đó là điều hắn nghĩ, hắn sẽ đem đạo đức và quy tắc giẫm dưới lòng bàn chân."

Âm Nhị Nhi gật đầu: "Bách Khả nói không sai, với năng lực của cậu thì không thể kéo cô ấy lên được, chỉ rước thêm phiền toái mà thôi. Tôi vô ý hạ thấp cậu nhưng đó là sự thật. Coi như bà nội giúp các người thúc đẩy đoạn hôn nhân này, thì Âm Tam Nhi cũng sẽ không buông tha đâu, ngược lại, chọc tới hắn, hắn sẽ đi khắp nơi tìm cậu gây phiền toái, không chết người sẽ không thu tay lại."

Ninh Vũ làm như nhớ tới cái gì đó, kéo tôi lại, ảo não hướng về phía Âm Nhị Nhi quát: "Bất kể anh nói cái gì, tôi cũng không để cho anh mang cô ấy đi!"

"Không cần mang đi." Tôi rút tay về, nở ra một nụ cười lạnh lẽo: "Tự tôi đi."

"Cậu nói nhăng nói cuội gì đó? !" Ninh Vũ ảo não nói "Cậu có thể đi đến đâu?"

"Thế giới lớn như vậy, cuối cùng cũng có chỗ cho tớ dừng chân." Tôi cười vui vẻ rồi nói: "Anh hai, anh giúp em nói với bà nội, em đã chán ở Đại Liên rồi, sẽ đi chung quanh một chút, không cần nhớ thương em. Em mệt mỏi sẽ trở về tìm mọi người thôi."

Âm Nhị Nhi gật đầu một cái, sau đó kéo Ninh Vũ đi. Gian phòng lại trở nên yên tĩnh, tôi mệt mỏi nằm xuống.

Sau khi hai người đi không lâu, Âm Nhị Nhi gọi điện thoại tới, anh nói cho tôi biết, không phải Âm Hạng Thiên không yêu tôi, chỉ là, hắn đi nhầm một bước, bây giờ đã thân bất do kỷ(*) rồi. Anh nói, Âm Hạng Thiên thiếu Nhiễm Du một mạng, cho nên, bất cứ lúc nào, chỉ cần Nhiễm Du cầu xin, chắc chắn Âm Hạng Thiên sẽ giúp đỡ. Về phần tình cảm của hai người đã từng sâu, bây giờ còn dư lại bao nhiêu, cũng không phải là vấn đề quan trọng.

(*)thân bất do kỷ: Tuy thân thể là của mình nhưng mọi việc không do mình quyết định.

Hôn nhân của các gia đình giàu có đều vì lợi ích kinh tế, bây giờ nhà họ Nhiễm đang gặp khó khăn, bọn họ cần nhà họ Âm nâng đỡ, mà nhà họ Âm muốn thể diện, dưới tình huống này, bất luận tôi có nguyện ý hay không, đều hy sinh tôi vì phải lấy đại cục làm trọng. Nói thật, bây giờ tôi cũng không ngại mình và tình cảm của mình trở thành vật hy sinh, nhưng Âm Hạng Thiên lại không muốn. Hắn không muốn buông tay, vậy tôi chỉ có thể chạy khỏi nơi này.

Tôi hỏi Âm Nhị Nhi, muốn tôi tránh bao lâu, Âm Nhị Nhi nói: "Nếu như Âm Hạng Thiên không quẫy nữa, Nhiễm Du sinh con thuận lợi, em có thể về nhà."

Tôi sửng sốt, hoài nghi hỏi lại: "Cái gì gọi là lúc sinh con thuận lợi? Thân thể của cô ấy không tốt sao?"

Âm Nhị Nhi bất đắc dĩ cười: "Sau khi em đi, cô ấy đã hai lần té ngã ngoài ý muốn, chỉ là, anh cả đã phái người giúp việc ngày đêm bên cạnh, kịp thời ngăn bi kịch lại. . . . . ." Anh chợt cười ha hả, tiếng cười có chút châm chọc: "Với nhà họ Nhiễm mà nói thì đây được xem là kịch vui nhưng với nhà họ Âm mà nói là nó là bi kịch, còn với anh thì nó là. . . . . . là nháo nhào kịch!"

"Em nghe không hiểu." Tôi hoàn toàn không hiểu gì hết

"Về sau em sẽ hiểu." Âm Nhị Nhi nói: "Trước lúc anh đi anh có để vào trong sách của em một tấm thẻ, không ký danh, không có giới hạn, em rời khỏi Đại Liên rồi thì cứ dùng tấm thẻ ấy. Trong ngăn kéo bàn học còn có một cái hộp màu trắng, đó là vật phòng ngừa người sói truy tìm ra em, nó rất quý, đừng té bể nhé."

Tôi vội vàng đứng dậy đi tìm kiếm, quả nhiên tìm được hai món đồ mà anh nói: "Cám ơn anh hai."

Âm Nhị Nhi cười khẽ: "Từ một em gái nhỏ biến thành công chúa lưu vong, thật khó khi bảo em nói ra hai chữ Cảm ơn."

"Không phải tất cả mọi người đều đã cố gắng giúp đỡ rồi sao?"

"Đúng! Tất cả mọi người đang giúp em, chỉ là, tiểu tử thúi Âm Hạng Thiên kia quá đục, điều mọi người giúp em chỉ giới hạn."Âm Nhị Nhi tạm ngừng lại đôi chút, sau đó lên tiếng dặn dò: "Ngày mai anh sẽ bắt em ba đi, em nhân cơ hội này rời khỏi Đại Liên, đi đến Nhật Bản, anh có một người bạn ở đây. . . . . ."

Trầm ngâm giây lát, anh lại nói: "Hay là đi Italy cũng được, ở đó anh có một người anh em có năng lực bảo vệ em. . . . . ." Vừa trầm ngâm vừa nói: "Vẫn chưa được, cái tên Âm Hạng Thiên khốn kiếp sẽ đi tìm em, nhất định sẽ gây náo loạn . . . . . . Bằng không em đi châu Úc đi, ba mẹ sẽ che chở em, dù sao hai ông bà ấy cứ nói không có chuyện làm, thể chất lại tốt, có thể chịu được sự giày vò của nó."

"Em không muốn làm liên lụy thêm người khác." Tôi cười khổ nói: "Anh đừng nhức đầu nữa, em sẽ đến một nơi mà không ai biết. Như vậy, anh ta sẽ không tìm được dấu vết của em đâu."

"Cũng đúng, nhưng một cô gái ở một mình tại nơi xa thì quá nguy hiểm."

"Em không phải đứa trẻ, sẽ tự biết chăm sóc mình." Tôi nói: "Anh chăm sóc tốt cho anh ấy, đừng để cho hắn ta giận chó đánh mèo lên người học trưởng."

"Điểm này em có thể yên tâm, coi như nó quậy lật trời, anh cũng không để cho nó đụng đến người bạn tốt của em. "

"Còn bà nội, ngàn vạn lần đừng khiến cho bà vì chuyện của em mà tức giận nhé."

Âm Nhị Nhi nửa cười, nửa an ủi: "Bà nội mạnh mẽ lắm, bới một lớp da của em ba ra cũng không thành vấn đề."

"Vậy em cũng không còn nhớ thương gì thêm nữa rồi." Tôi thở dài, cười khổ, than thở: "Tên khốn kia, rõ ràng đã làm chuyện sai, còn khiến cho tất cả mọi người sống không yên ổn"

"Từ nhỏ đến lớn, hắn luôn làm cho người ta hoài nghi." Âm Nhị Nhi than nhẹ: "Anh đã bảo chớ nuông chiều nó, đáng tiếc không ai nghe anh."

Tôi bỗng nhiên nhớ lại, nhiều năm trước Âm Hạng Thiên cho tôi lời khuyên, hắn nói: Có vài người không thể nuông chiều.

Có thể thấy được người này không tự giác!

Sau khi cúp điện thoại, Âm Nhị Nhi đưa cho tôi một hộp mail, ý bảo tôi cách một đoạn thời gian, phải báo cáo bình anh cho anh. Liếc nhìn chuỗi con số kia, tôi chỉ biết cười khổ.

Cho tới hôm nay, tôi mới hoàn toàn hiểu, đoạn cảm tình của tôi và Âm Hạng Thiên thật ra là vì cái gì!

Không phải hạnh phúc, cũng không phải là đau khổ, mà là sự trưởng thành!

Đổi lại ba năm trước, tôi căn bản không cách nào tiếp nhận được loại thay đổi này, càng không cách nào chấp nhận thua thiệt trong thời gian ngắn như thế, làm ra quyết định mang đến lợi ích cho mọi người!

Đây là đau đớn tôi phải mang theo để lớn lên! Có thể nhường nhịn khiến cho tôi trưởng thành chính là cái chết của người đàn ông không giác ngộ, nghẹn chết tôi!

Tôi bỗng đứng lên, thịch… thịch…. Chạy ra khỏi phòng, đối với màn đêm yên tĩnh, đem hết tâm tư của mình rống to: "Âm Tam Nhi, anh là tên khốn kiếp! Tôi nguyền rủa anh bất lực ba năm!"

Tôi và hắn dây dưa ba năm, nguyền rủa như vậy cũng không tính là quá đáng phải không?

Ngực hớp một ngụm khí to để tất cả bay ra khỏi cơ thể, tôi chợt cảm thấy vui vẻ lên không ít, kế tiếp trở về phòng, ăn hai cái bánh dẹp, ngủ, gặp công chúa giả đang bị rủi ro muốn đi nơi khác nghĩ dưỡng.

Mặt trời vừa sáng, tôi đã rời giường, lần trước tới Đại Liên, dì Lưu đã đưa cho tôi bốn gương hành lý.

Tôi dọn dẹp chút vật dụng cần thiết của mình, cùng một ít quần áo gọn nhẹ cất vào trong rương, thế mà cũng chất đầy hai túi xách, hộ chiếu, thẻ căn cước, cùng một số đồ lộn xộn tôi nhét cả vào ba lô.

Sau khi thu xếp mọi thứ xong, cả người tôi đổ một tầng mồ hôi mỏng, đi tắm nước nóng, thay quần áo cũng là lúc "Bánh bao" bắt đầu rầm rì, kêu tôi mang nó xuống lầu chơi.

Tôi ném cho nó một món đồ chơi nhỏ, lúc này nó mới an phận một chút. Tôi thừa dịp kiểm tra các chậu hoa cỏ.

Tất cả được giải quyết xong, mới dắt "Bánh bao" đang trông mong ngóng chờ đi xuống lầu.

Đúng lúc người giúp việc của bà chủ nhà mua thức ăn trở về, đang oán trách về một lát thịt heo vừa cân xong, bà chủ nhà lại hoài nghi bà giúp việc ăn xén phần thức ăn của mình.

Tôi cởi dây buộc cổ ‘bánh bao’ ra, nó không kịp chờ đợi chui vào trong đám cây xanh, tôi thì ngồi xuống tại một ghế đá ven đường. Không lâu lắm, "Bánh bao" mang theo một tinh thần sảng khoái chạy ra, chạy thẳng tới một chiếc xe hơi màu đen đang lao trên đường.

Gương mặt tôi cứng lại, đang muốn lao ra cản chiếc xe. Thì chiếc xe chậm rãi dừng lại, NinhVũ đi xuống xe, mang nhiệt tình như lửa đạp lên chân "Bánh bao, sau đó đi tới trước mặt tôi.

"Học trưởng, ăn sáng sao?"

Ninh Vũ đưa lưng về phía ánh mặt trời lắc đầu một cái, sắc mặt chuyển động, tóc ngắn bay bay, nhìn qua rất thần tiên, nhưng ánh mắt của anh quá u buồn, tựa như khi Vương Kiệt hát bài ‘Những cuộc chơi chỉ là giấc mộng’.

"Chúng ta đi ăn sáng thôi." Tôi đứng lên, khoác cánh tay của anh, vui vẻ mỉm cười như mọi người.

Anh lắc đầu lần nữa: "Ở lại!"

"Lần sau đi!" Nụ cười trôi đi, tôi nhẹ nhàng áp mình vào ngực anh: "Tớ hẹn cậu kiếp sau, kiếp sau tớ coi chừng cậu, sẽ không đi đâu cả."

"Đừng cầm tay tớ dụ dỗ như đứa bé!" Anh kích động nói.

"Không phải dụ dỗ cậu, thật không phải mà! Đời sau, tớ sẽ không chạy loạn, cậu không cần giấu tình cảm của mình quá sâu, như vậy, chúng ta cũng sẽ không để mất nhau!"

Ninh Vũ nhắm mắt lại, che giấu bi thương của anh, không để cho tôi thấy.

"Đóng dấu, ai cũng không cho đổi ý!" Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh, nâng ngón chân lên, khẽ hôn lên môi anh, môi chạm môi, giúp tôi nếm ra vị mặn đắng.

Ninh Vũ khóc! Anh đã giúp tôi chiến đấu hết mình, nhường khoản nợ lại tôi sẽ tự gánh. Nếu có kiếp sau tôi hứa sẽ không xa không rời người đàn ông mà tôi vô cùng quý trọng, giờ phút này đang rơi nước mắt vì tôi.

Trái tim của tôi co rút những trận đau…

Thật xin lỗi, kiếp sau, tôi sẽ không chạy mất!

Thật xin lỗi, kiếp sau, ta sẽ không yêu một con sói!

Thật xin lỗi, kiếp sau tôi sẽ ngoan ngoãn đợi anh đến bên cạnh tôi!

Thật xin lỗi, hiện tại, tôi phải rời đi!

Nghiệt duyên!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.