Cô Nàng Giả Nai Của Tổng Giám Đốc Sói

Chương 80




Tôi cảm thấy Âm Nhị Nhi đã tới từ rất sớm, tại sao tôi nói như vậy? Bởi vì tôi hiểu anh là một con sói thích xem náo nhiệt!

Cho nên Âm Hạng Thiên và anh không hợp nhau, cũng bởi vì Âm Nhị Nhi thích làm rối mọi chuyện, nhất là đối với anh việc vui vẻ nhất là khuấy cho kết cuộc rối lên, điều đó không bao giờ làm anh chán nản!

Lúc này, Âm Nhị Nhi xuất hiện, Âm Hạng Thiên lập tức cảnh giác, kéo tôi lại, nói với Âm Nhị Nhi "Tôi cảnh cáo anh, chớ mò mẫm lung tung!"

Âm Nhị Nhi cười khanh khách bước vào trong phòng, nhìn Ninh Vũ đang nằm trên giường, thong thả ung dung nói: "Em ba à, em quá bạo lực rồi, như vậy không tốt đâu."

Tôi cảm thấy vô cùng khó khăn không biết phải diễn tả tâm trạng của mình như thế nào, nghe ẩn tình bên trong rất rõ hai người đều có khuynh hướng bạo lực, đặc biệt là Âm Nhị Nhi rất thích dọn dẹp đứa em trai của mình nên lời của anh nói ra luôn khiến người khác khó chịu, lời này khiến tôi nổi da gà thật rồi!

Điều tiếc nuối nhất chính là, Âm Hạng Thiên không hiểu được nên không thưởng thức, hắn nắm tay tôi thật chặt, đưa đôi mắt đề phòng nhìn chằm chằm Âm Hạng Thiên: "Nếu như không phải anh quấy rối, hãy đưa cho em một chiếc thuyền!"

Tôi hận đến cắn răng nghiến lợi, lần đầu tiên, thật sự là lần đầu tiên ý thức được, thì ra hắn hào phóng đến như vậy.

Âm Nhị Nhi cười nhạt: "Nếu như lúc này em ngoan ngoãn rời đi, anh sẽ chỉ nói bà nội cho em qua Châu Úc thăm ba mẹ."

Âm Nhị Nhi có loại ma lực, anh có thể khiến cho không khí lúc giằng co nhẹ nhõm đi, giống như giờ phút này, tuy tôi bị người ta bóp tim gãi phổi nhưng cũng rất buồn cười.

Âm Hạng Thiên bị Âm Nhị Nhi làm cho tức điên, liền nhắm ngay vào đầu tôi mà nói: "Cô cười cái gì?"

Tôi vội vàng nín cười, lắc đầu, làm sao tôi có thể nói, thì ra tôi đã biến thành bộ dáng của ba nuôi và mẹ nuôi rồi. Nếu như tôi nói ra, không chỉ hắn sẽ trở mặt, mà cả cái người có tác phong như Vương gia kia cũng sẽ dọn dẹp tôi.

Âm Nhị Nhi tự nhiên ngồi xuống chiếc ghế bên bàn đọc sách, cầm quyển tạp chí lên, vừa lật xem vừa lơ đãng nói: "Em ba à, nếu như em đã có lựa chọn của mình, bất luận em lựa chọn như thế nào, anh cũng sẽ ủng hộ em. Nếu như, em biết nghĩ có thể giấu được kiếm. . . . . ." “Ba” - Tạp chí khép lại, Âm Nhị Nhi ngước mắt liếc nhìn Âm Hạng Thiên, giọng nói êm ái như nước: "Anh liền chặt đứt móng vuốt của em."

Ánh mắt Âm Nhị Nhi như chứa đựng sóng nước lao xao, khóe môi khẽ nở một nụ cười, nhưng nụ cười không sờ được, không cảm nhận được khí lạnh vậy mà vẫn khiến cho đầu óc không có tiền đồ của tôi run lên. Anh hai thật là đáng sợ nha! Giống như có thể biến thành sói đến nuốt người ta vào trong bụng vậy.

Lòng của Âm Hạng Thiên có lẽ mạnh mẽ hơn tôi, hắn chỉ hơi nhíu mày, đưa hai cánh tay ra, thân thể nghiêng về phía trước.

"Không cần!" Tôi bắt cánh tay của hắn lại.

Cái gì? Tôi quan tâm hắn?! Thôi đi! Đừng ngu dốt, ngây thơ cho là hắn sẽ đưa móng vuốt ra băm Âm Nhị Nhi, thái độ bức người này của hắn là muốn biến thành sói đấu với Âm Nhị Nhi. Tôi đây là cái miếu nhỏ, không thể chịu đựng được sự giày vò của hai con sói.

Âm Hạng Thiên nghiêng đầu nhìn tôi, trong đôi mắt lóe ra ánh sáng nhàn nhạt, chăm chú, hy vọng, thâm thúy, vô tình tạo thành một chiếc lưới, bao phủ cảm giác của tôi, bao phủ ý thức của tôi, sau đó, cặp mắt kia càng ngày càng tiến tới gần tôi, thì ra là rất gần. . . . . .

"Ngu ngốc, còn để cho hắn chiếm tiện nghi của em!" Một cánh tay to lớn và dịu dàng kéo lấy cánh tay cùng chút ý thức mơ mơ hồ hồ của tôi trở về.

"Không phải là tôi cố ý." Tôi ngượng ngùng chuyển đến bên người Âm Nhị Nhi, cách xa Âm Hạng Thiên.

Âm Nhị Nhi lôi kéo một cánh tay tôi, dáng vẻ giống như một người anh cả dẫn dắt em gái nhỏ lầm đường lỡ bước: "Không có việc gì, anh hai giúp em."

Gân xanh nổi đầy cổ Âm Hạng Thiên, hắn hướng về phía Âm Nhị Nhi, quát to: "Cô ấy yêu em, cô ấy là của em, không cần anh nhúng tay vào!"

Tôi đang muốn suy nghĩ xem lời hắn nói có thật hay không, chỉ vừa nghe mấy câu hắn nói mà cả người tôi cứng lại, máu toàn thân tựa như biến thành khối băng lạnh sống ngàn năm trong nước biển, trái tim đập hối hả, cứ như muốn đóng băng lại.

Khóe môi Âm Nhị Nhi khẽ nhếch lên, nhẹ nhàng khạc ra bốn chữ: "Chẳng biết xấu hổ, có lẽ Bách Khả không thương Ninh Vũ, nhưng tuyệt đối không yêu em."

Con người là loại động vật quái lạ nhất, có thể cùng một lúc đứng cả hai thuyền, có thể ăn ở hai lòng, có thể một phút trước cõi lòng đóng băng, một phút sau tuyết sẽ tan, tối thiểu, tôi chính là người như vậy. Về phần, lời nói chân thật có xem là quan trọng hay không. Tôi cũng cần phải phụ họa thêm, là đồng ý. không sai, tôi không muốn thừa nhận mình vẫn còn yêu âm Hạng Thiên.

Quan hệ của chúng tôi đã tồn tại năm tháng lẻ mười chín ngày rồi mới kết thúc, tôi nên thu hồi trái tim của mình lại, về phần tình nghĩa bỏ ra thì tôi đang chờ đợi ngày nó trở thành mây khói, không còn tạo thành bất kỳ ảnh hưởng nào với cuộc sống của tôi nữa!

“Anh nói bậy!” âm Hạng Thiên lớn tiếng bát bỏ.

âm Nhị Nhi khẽ ngắt tay tôi, cố không để lại dấu vết trong hành động đó, tôi đưa đôi mắt mờ mịt nhìn về phía anh, tôi nhìn thấy một tia khích lệ trong đôi mắt đó.

Tôi nhẹ nhàng gật đầu một cái, đứng thẳng lưng, đối mặt với âm Hạng Thiên: “Tôi không yêu anh, cũng không phải là người của anh, mời anh rời khỏi nhà tôi, vĩnh viễn cũng đừng đến đây quấy rầy cuộc sống của tôi.”

âm Hạng Thiên như bị thương không ít, đôi mắt như tên lửa, cố chấp nhìn chằm chằm tôi: “cô gan dạ thật!”

âm Nhị Nhi khi dễ đứng dậy, vỗ bả vai âm Hạng Thiên nói: “Chỉ có hai con đường: tự mình đi, bình an vô sự. Anh động thủ, mọi người đều biết, em suy tính rồi lựa chọn đi.”

Hàm răng của âm Hạng Thiên cọ xát vào nhau khiến nó kêu kẽo kẹt, rồi mới lên tiếng nói: “Nhớ dẫn theo hắn đi”

“hắn” Ám chỉ Ninh Vũ còn đến nay còn chưa tỉnh, nếu như thường ngày, âm Nhị Nhi sẽ cố ý gây khó khăn cho âm Tam Nhi, sau đó mới làm theo lời hắn, nhưng tình trạng hôm nay rất đặc biệt. âm Nhị Nhi tùy ý gật đầu một cái, coi như là đáp ứng.

âm Hạng Thiên không nói hai lời, cất bước ra khỏi phòng, đi tới cửa thì hắn ngoái đầu lại nhìn tôi một cái, nhưng đó chỉ là cái chớp mắt ngắn ngủi rồi quay đầu đi, tôi lại thấy được đáy mắt hắn chứa sự tức giận và không cam lòng, cặp mắt kia như thể đang nói: “cô cứ đợi đó!”

Tôi đem tất cả những gì mình không làm được chuyển thành cái nắm tay thật chặt, “Cạch” một tiếng, cửa phòng đóng sầm lại, cả căn phòng chìm trong yên tĩnh, Ninh Vũ nằm trên giường khẽ rên một tiếng.

Tôi vội vàng chạy đến bên giường: “Học trưởng, anh đã tỉnh? Có chỗ nào không thoải mái không?”

Ninh Vũ hơi nhíu mi mắt lại, ánh mắt mờ mịt: “Có người đánh tớ”

âm Nhị Nhi bật cười: “Cuối cùng cũng tỉnh rồi.”

Ninh Vũ xoa cổ ngồi dậy, đưa đôi mắt nhìn chằm chằm âm Nhị Nhi: “Là anh?!”

âm Nhị Nhi từ chối cho ý kiến: “Cậu đã làm sai rồi.”

Ninh Vũ ngước mắt nhìn tôi, đáy mắt là sự phức tạp và khó hiểu:” Cậu cũng cho là thế sao?”

Tôi lắc đầu cũng không đúng, gật đầu cũng không phải, chỉ có thể lúng túng cúi đầu khuấy ngón tay.

âm Nhị Nhi cất giọng nhàn nhạt: “Tôi sẽ nói cho cậu biết cậu làm sai chuyện gì, bởi vì cậu kích thích đến bà già rồi. Đừng nói là cậu đề phòng luôn cả tôi nhé, nghe nói tôi tới đây liền vội vàng chạy đến Đại Liên, càng không nên vì biết chuyện của em ba mà rối rắm. Nếu như cậu còn ở thành phố D, có lẽ âm Hạng Thiên chỉ đến đây nhìn một chút, có thể sẽ không xuất hiện. Đều là đàn ông, tôi có thể hiểu tâm tình của cậu.”

Tôi chợt hiểu ra, thì ra Ninh Vũ đã sớm biết âm Hạng Thiên tới Đại Liên, cho nên, anh mới nóng lòng xác định quan hệ của chúng tôi.

Ninh Vũ trầm ngâm giây lát, ảo não chất vấn âm Nhị Nhi: “Rốt cuộc các người có ý gì?”

“không phải ý của tôi.” âm Nhị Nhi sờ sờ túi áo, cười nói: “không có khói rồi, Bách Khả, nơi này em biết đường, em giúp anh đi mua nhé.”

Tôi nhíu chân mày nhìn anh một cái, đi tới giá quần áo bên cửa, lấy từ trong túi áo Ninh Vũ ra một hộp thuốc lá và hộp quẹt, đưa đến trước mặt âm Nhị Nhi: “Chỗ của em còn có trái cây, điểm tâm, cà phê, cola, trừ phi anh muốn em ra ngoài giúp anh tìm vợ, nếu không, đừng nghĩ đuổi em đi.”

âm Nhị Nhi đốt thuốc lên, hít một hơi, khói mù lượn lờ ở bên trong; anh làm như lầm bầm lầu bầu thì thầm: “Nha đầu đã lớn, không còn dụ dỗ được nữa rồi.” Anh cười nhạt, nói tiếp: “Chỉ là, tôi cũng không phải cố ý tách cậu ra, chuyện kế tiếp, cậu là người quan trọng. Tôi nói tóm tắt đây, Nhiễm Du muốn đính hôn với âm Hạng Thiên, nhà họ Nhiễm gây áp lực cho ba, vô luận là về tình về lý hay vì thể hiện, em ba cũng không thể cứ bỏ mặt Nhiễm Du. hiện tại, em ba đã bị kích thích rồi, nhưng nó vẫn chưa thật sự bình tính, nó sẽ không để mặc Nhiễm Du, cũng không muốn buông tha Bách Khả. Tôi chỉ có thể áp chế nhất thời, cho nên, kế tiếp có chút phiền toái.”

Ninh Vũ dùng sức hít một hơi thuốc, làm như cố đè nén lửa giận: “Nếu như mà tôi và Bách Khả kết hôn?”

Tôi kinh ngạc mở to hai mắt: “Học trưởng!”

“Đứng qua một bên đợi đi!” Ninh Vũ quát lớn.

“Tớ không!” Tôi nói: Phiền toái là do tớ tự rước lấy, tớ không thể kéo mọi người vào vũng nước đục này!”

Ninh Vũ nói: “Tớ chỉ muốn lôi câu ra khỏi vũng nước đục mà thôi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.