Cô Nàng Giả Nai Của Tổng Giám Đốc Sói

Chương 67




Tôi vốn là người thà làm cho ngọc vỡ, tôi đã từng có khát vọng thuần túy, cũng chỉ cho phép sự thuần túy. Hôm nay tôi lại là kẻ yếu đuối, nhưng dù vậy, không giữ được tất cả thì để mọi thứ trở về như cũ, chứ không để cho mọi thứ tự đến.

Hôm nay, Âm Hạng Thiên ngủ nướng giống như thường ngày, sau đó, bị tôi cứng rắn kéo lên, đẩy hắn vào phòng vệ sinh rửa mặt, nửa tiếng sau khi rời giường, hai người cùng nhau hưởng thụ bữa điểm tâm sáng đơn giản.

Trước khi ra khỏi nhà, hắn cố ý để cho tôi giúp hắn đeo caravat, tôi nghiêm túc kéo cà vạt, hắn lại hết sức chuyên chú quấy rối, một lát thì nhéo mặt của tôi, một lát nhấn lỗ mũi của tôi. Cuối cùng, tôi không biết nên khóc hay cười, chỉ có thể chăm chú làm việc của mình

Tôi cho rằng đây là những việc vô cùng bình thường, nhưng nửa tiếng sau, tôi nhận được điện thoại của Nhiễm Du, cô ta hẹn tôi đi ra ngoài nói chuyện một chút, rất kỳ quái chính là, tôi nhớ sáng nay Âm Hạng Thiên nói chuyện điện thoại với ai đó, những câu nói vô cùng mờ ám, nhưng tôi chẳng thể nhớ được chi tiết, khi nhận được cuộc hẹn của Nhiễm Du tôi không có từ chối, tựa hồ là không có ý định từ chối, bằng không, giờ phút này tôi sẽ không lãng phí thời gian ở quán cà phê, càng không đối mặt với cô ta, mặc dù nhìn Nhiễm Du vẫn tiều tụy như cũ.

Quần áo của cô vẫn hào phóng, chỉ là không có trang điểm, sắc mặt có chút tái nhợt, đáy mắt có chút nặng nề, hơn nữa còn mấy lần ho khan nôn mửa, khiến cho cô càng giống Tây Thi với thân thể yếu ớt.

Nhiễm Du nói lời dạo đầu: "Thật xin lỗi, tôi cũng không muốn thương tổn cô, nhưng đứa bé cần ba."

Vẻ mặt chân thành, như thể tình cảm là trong sạch, cảnh tượng cũ rích, nếu như tôi là người đứng xem, tôi sẽ đánh giá như thế. Đáng tiếc chính là, tôi không phải là người đi đường đứng xem, cho nên, tôi giật mình, trong đầu có một ngọn lửa oanh tạc, trống không lại xốc xếch.

"Vậy thì tìm tôi làm gì?" Tôi nghe đến những lời như vậy, giọng nói bình tĩnh lại thẩn thờ.

"Hạng Thiên cũng không muốn tổn thương cô." Nhiễm Du buồn bã rũ mắt xuống, tựa hồ như rất khó xử khi gặp mặt tôi: "Nhưng anh ấy chẳng có chút tình cảm nào với cô, chỉ là áy náy cùng tham muốn giữ lấy. Những năm qua tôi rời khỏi, cô vẫn bên cạnh anh ấy, anh ấy cảm thấy có lỗi với cô nhưng không yêu cô."

Những lời mà cô ta nói, tựa như một thanh dao sắt bén và vô tình, hung hăng đâm vào trái tim tôi. Tôi ngốc trệ giây lát, lẳng lặng nói: "Cho hắn nói trực tiếp với tôi sẽ có sức thuyết phục hơn."

"Cô không tin tưởng tôi?" Nhiễm Du dùng ánh mắt thương xót nhìn tôi.

Tôi cười, bởi vì, rất châm chọc: "Cô cho cô là ai? Vì sao tôi phải tin tưởng cô?"

Cô ta điềm tĩnh gật đầu "Đúng vậy, làm sao cô có thể tin tưởng tôi đây?" Chợt, cô ta đưa khăn lên che ánh sáng của cánh môi, rồi lại nôn ẹo như những cô gái mang thai, đôi mắt nghiêm túc, đem một tờ xét nghiệm đẩy đến trước mặt tôi: "Tôi vô ý tổn thương cô, rồi lại không thể không làm như vậy, thật rất xin lỗi."

Tôi thẩn thờ khép hờ mắt lại, tùy ý liếc mắt nhìn, rồi sau đó, cầm điện thoại di động lên, bấm số điện thoại của Âm Hạng Thiên, giây phút chờ đợi ngắn ngủi đi qua, đầu bên kia truyền đến giọng nói quen thuộc: "Còn có mười phút liền mở cuộc họp, nghĩ tới anh phải nắm chặt cơ hội." Không kềm chế được giọng nói dịu dàng, không hề có bất cứ tia khác thường nào

"Em và Nhiễm Du đang ở quán cà phê đối diện bệnh viện, anh tới đây một chút." Tôi bình tĩnh nói làm hô hấp của người ở đầu dây bên kia chậm lại, mặc dù rất ngắn ngủi, rất nhỏ bé, nhưng tôi cảm thấy rõ ràng hắn bị đánh trở tay không kịp nên kinh ngạc và luống cuống.

"Ở đó chờ anh!" Hắn không giống như thường là luôn cúp điện thoại, mà nín thở chờ đợi câu trả lời của tôi.

Tôi nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, thật sự không biết nên nói gì. Chỉ mong, tất cả những thứ mình nhìn thấy là hiểu lầm; chỉ mong, đây không phải là lần cuối cùng tôi đợi chờ một người!

Từ đầu tới cuối, Nhiễm Du không ngăn cản ý tứ của tôi, cô ta chỉ đưa đôi mắt bi thương và áy náy nhìn tôi, thỉnh thoảng nôn ọe. Hành động của cô ta rất tinh xảo, rất tự nhiên nhưng điều đó bất giác kích thích tôi, rốt cuộc, tôi chịu đủ rồi: "Chớ diễn nữa, nôn nghén phải bắt đầu từ tuần thứ năm, cô mới có thai được bốn tuần, căn bản sẽ không có cảm giác!"

Con mắt cô ta khẽ chống đỡ, chợt, xuy một tiếng bật cười: "Tôi đúng là đã quên, cô học ngành y." Nói xong, cô ta liền khôi phục tư thái của kẻ cao ngạo, chậm rãi dùng khăn giấy chùi mép: "Chỉ là, tôi xác thực mình mang thai, không tin, chúng ta có thể thừa dịp Hạng Thiên chưa đến, đi làm kiểm tra."

"Cô là gì của tôi? Vì sao tôi phải dẫn cô đi làm kiểm tra?" Tôi nâng ly cà phê lạnh ngắt lên uống một ngụm, nhưng tay tại khống chế không được lay động, tôi nghĩ, tôi đã quá tức giận rồi, đây cũng không phải là chuyện gì khiến tôi phải sợ hãi!

"Thật không nhìn ra, cô là một người rất mạnh mẽ." Cô ta vừa cười, cười tôi muốn dùng cà phê dội sự tức giận đi "Chỉ là, cũng rất phù hợp với bình thường, Hạng Thiên rất thưởng thức cá tính của cô."

Tôi hiểu rõ cô ta đang tính chọc giận tôi, cho nên, tôi không để ý tới, mặc cho cô ta khoe khoang, mặc cho cô dùng những từ ngữ thô tục mà kể khổ với tôi. Hiện tại, tôi chỉ muốn biết, Âm Hạng Thiên sẽ nói những gì!

Thời gian giống như bị không khí nặng nề kéo cho chậm lại, giống như đã trôi qua một thế kỷ vậy, cửa quán cà phê bị một lực lớn đẩy ra, một người đàn ông mang thần sắc lo lắng xông tới.

"Hạng Thiên, thật xin lỗi." Nhiễm Du lại đeo lên bộ dáng điềm đạm và đáng yêu trước mặt hắn, giữa hai lông mày là vẻ ưu sầu và áy náy.

Chân mày hắn co rút lại, sắc mặt hòa hoãn đi một ít, giọng nói có chút lạnh làm lộ ra điều hắn chán ghét: "Anh đã nói với em rồi, chớ quấy rầy cô ấy!"

"Thật xin lỗi." Nhiễm Du lẩm bẩm rũ mắt xuống "Em không muốn như vậy, nhưng em nghĩ càng giấu giếm lại càng tổn thương cô ấy."

Trong miệng bọn họ, "cô" thẩn thờ nhìn tất cả, thấy trái tim Âm Hạng Thiên mở ra một vết rách đầy đau đớn, trên đôi môi đỏ thắm là chất lỏng màu đỏ phun ra ngoài.

"Em về trước đi!" Âm Hạng Thiên nói với Nhiễm Du.

Nhiễm Du mệt mỏi và lạnh lẽo đứng lên, "Ngại quá" cô ta nói với tôi "Thật xin lỗi, đã khiến cho cô chịu tổn thương."

Tôi thẩn thờ ngẩng mặt lên, nghênh đón đôi mắt thương xót của cô ta: "Sắc mặt giả nhân giả nghĩa của cô làm tôi muốn ói!"

"Tôi hiểu biết rõ cô hận tôi, tôi không có quyền cãi lại, cũng không dám van xin sự tha thứ của cô." Cô ta nhìn thấu giá trị đó tôi vỗ tay tán dương, nhưng tôi không có làm như vậy, mà tôi đứng lên, đem ly uống cà phê đang uống đỗ xuống từ đỉnh đầu cô ta

"Bách Khả!" Âm Hạng Thiên dồn dập kéo tôi lại.

Tôi cứng ngắc chuyển động cổ, nhìn hắn cười: "Nếu như hiện tại em hỏi, đứa bé là của anh sao? Có phải rất ngu không?"

Hắn không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm tôi.

"Vậy em cũng muốn hỏi." Tôi giống như vùng vẫy để mình khỏi chết đuối, ôm lấy điểm tựa cuối cùng, nhưng cõi lòng khiến tôi hít thở không thông: "Đứa bé là của anh sao?"

Hắn nhíu lông mày, khẽ gật đầu. Tôi đem một chút cà phê còn lại cuối cùng, đỗ xuống đầu hắn, hắn không nhúc nhích, thậm chí ngay cả mắt cũng không nháy, đến cuối cùng chỉ có vài giọt cà phê lọt vào tóc hắn, tôi để ly xuống, cười nói "Bản thân mình đã hiểu rồi, chỉ là, tôi sẽ thanh toán ly cà phê này."

Chờ lâu như vậy, nhưng chỉ nhận lấy kết quả này, đã như vậy, thì cứ trở thành một hào phóng đi!

Tôi thẩn thờ để cho đôi chân bước đi tự do, đi ra khỏi quán cà phê. Hắn đuổi tới, ôm lấy tôi từ phía sau: "Anh không thể bỏ mặc cô ấy, nhưng anh cũng không thể mặc kệ em."

"Anh thật ‘nhân từ’." Có nước mắt lướt qua đáy lòng, lại không xông lên hốc mắt.

"Đừng như vậy, em. . . . . ."

"Tiên sinh, người bạn của anh té xủi." Người phục vụ quán cà phê cắt ngang lời hắn

Âm Hạng Thiên không chút do dự buông tôi ra, vội vã trở về quán cà phê, người phục vụ lại đi đến trước mặt tôi, đưa cho tôi một bọc khăn giấy. Tôi nghĩ, tôi nên cầm, vì vậy, tôi tiếp nhận lòng tốt hay tính là sự thương hại này! Nhưng không biết tại sao tôi không khóc nổi. Nước mắt liền giống bị thứ gì ngăn trở lại, trong lòng đau thắt thành một đoàn, cũng không cách nào dùng nước mắt thổ lộ.

------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.