Cô Nàng Giả Nai Của Tổng Giám Đốc Sói

Chương 49




Tôi và Tô Mạt ngồi lên con "Tiểu Quy" của tôi tìm đến nhà Ninh Vũ, nên sau khi xuống lầu, cảm giác gió đêm hơi lạnh. Ninh Vũ muốn lái xe đưa chúng tôi về, nhưng tôi cảm thấy rất phiền toái, nên từ chối.

Tôi đưa chiếc áo khoác mới mua hôm nay đưa cho Tô Mạt, Ninh Vũ lại đưa áo khoác của mình cho tôi, thừa dịp Tô Mạt đang đùa giỡn với con heo phấn hồng, bèn nhỏ giọng dặn dò tôi: "Nếu Âm hạng Dương không cung cấp cho cậu chỗ tránh nạn, thì sau khi đưa cô ấy về, mau trở về đây."

Tôi nhe răng cười một tiếng: "Đừng có lo lắng quá, tự tôi có thể làm được."

Ninh Vũ lắc đầu thở dài: "Tôi chỉ muốn tiết kiệm một chút tấm lòng, cậu nhường sao?"

Tôi muốn nhắc lại mình thật sự không có vấn đề gì, hắn hoàn toàn có thể yên tâm. Nhưng, Tô Mạt không chờ được, nên tôi chỉ còn cách thu hồi lại những lời sắp thoát ra khỏi miệng, phất tay tạm biệt Ninh Vũ.

Nhà của Ninh Vũ cách nhà lão đại khoảng 40' đi xe, Tô Mạt không có nón an toàn, tôi không dám chạy quá nhanh. Khi đến trước cửa nhà lão đại thì đã gần mười giờ.

Tôi vốn định đưa cô ấy về, rồi trở về biệt thự chính. Đang tính nói với Tô Mạt chuyện này, thì cô ấy đã ôm con heo màu hồng đi tới một chiếc xe hơi màu bạc hiệu Bentley: "Cô nhỏ, đây là xe của Âm Hạng Thiên sao?"

Làm như muốn trả lời vấn đề của cô ấy, Tô Mạt vừa dứt lời, chiếc kính xe đen như mực liền hạ cuống. Âm Tam Nhi vứt bỏ tàn thuốc lúc sáng lúc tắt, không chút cảm xúc ra lệnh cho tôi: "Lên xe!"

"Đồ quỷ sứ đáng ghét!" Tô Mạt trừng mắt nhìn hắn vẻ ghét bỏ, kéo cánh tay tôi nói: "Cô nhỏ, cô đừng đi với hắn."

"Cô câm miệng!" Âm Tam Nhi nghiêm túc trách cứ.

"Tôi không!" Tô Mạt kiêu căng nghếch cái đầu nhỏ lên: "Anh đi cùng bạn gái trước của anh đi, đừng đến phiền. . . . . ."

Tô Mạt còn chưa dứt lời, cửa xe chợt bung mạnh ra, Âm Tam Nhi bước xuống, chỉ vào mũi Tô Mạt nói: "Tô Mạt, cô nghe rõ ràng cho tôi, đừng tưởng rằng lão đại hộ tống bảo vệ cô, thì cô ỷ lại. Tôi không phải cô, không có nghĩa vụ phải nuông chiều cô!"

Giọng điệu của hắn rất lạnh, ánh mắt rất sắc bén, mặc dù Tô Mạt gan lớn, nhưng dù sao cũng là một cô gái, với dạng uy hiếp này, không nhịn được lui hai bước, nhưng giọng điệu vẫn không chịu nhận thua: "Sao? Thẹn quá thành giận rồi hả? Muốn đánh tôi sao?"

Hắn đột ngột níu cổ áo Tô Mạt, lạnh lùng nói: "Nếu như còn sinh sự gây chuyện nữa, tuyệt đối không chỉ bị đánh đơn giản như vậy đâu!"

“Âm Hạng Thiên, anh đừng quá đáng!" Tôi mạnh mẽ tách hai ngườ rai, nhìn Tô Mạt đang tức giận nói: "Cô đi gọi lão đại tới giúp một tay."

"Ừ." Tô Mạt giận dữ trợn mắt nhìn Âm Tam Nhi một cái, rồi nhanh chóng đi tìm viện binh.

Đúng vậy, là tôi cố ý kêu Tô Mạt đi. Tôi rất rõ cá tính của Âm Tam Nhi, nếu tôi mà không cùng hắn về nhà, tuyệt sẽ hắn sẽ không bỏ qua. Tô Mạt mặc dù giật mình, nhưng tôi rốt cuộc so với cô ấy lớn hơn hai tuổi, nhìn mọi chuyện tất nhiên thông suốt hơn cô ấy một chút. Cô ấy vẫn cho rằng, lão đại nói lý chứ không nói đến tình thân, nhưng cô ấy lại quên, Âm Tam Nhi chờ ở đây, cũng bởi vì lão đại đã sớm biết cô ấy sẽ quấn tôi tới chỗ này.

"Nói đi!" Âm Tam Nhi tựa vào cửa xe, giọng nói nghe có vẻ rất bình thản, nhưng cũng lộ ra vẻ bất đắc dĩ.

Nhưng, tôi lại có cảm giác thế nào ấy? Cũng bởi vì hai chúng tôi, mà tất cả mọi người vất vả lo lắng.

"Chúng ta không có gây gổ, bởi vì, chẳng có chuyện gì mà phải ầm ĩ. Tôi muốn trở về biệt thự chính đơn giản là muốn thăm bà nội. Không về là vì có chuyện xảy ra nên chậm trễ. Hiện tại rất cám ơn anh đã ban tặng, tất cả mọi người cho rằng chúng ta cãi nhau. Bây giờ, tôi đi an ủi bà nội, anh nên vào giải thích với lão đại một chút." Tôi đội nón an toàn, bước lên mô tô, vừa tính khởi động xe, Âm Tam Nhi lại cướp chìa khóa xe.

Tôi bất đắc dĩ nói: "Cái gì cần nói đã nói tất cả, anh còn muốn như thế nào?"

"Cô nói xong rồi, tôi còn chưa nói."

"Được rồi, anh nói đi!" Tôi cởi nón an toàn xuống, làm động tác rửa tai lắng nghe.

"Về sau đừng bày ra vẻ mặt như vậy, rất khó coi."

"Anh có thể giả bộ không biết tôi."

"Câm miệng!" Hắn nói: "Tôi nói cô nghe, cô không được phát biểu ý kiến."

". . . . . . !" Tôi ngửa đầu nhìn trời, tối nay mây thật dày.

"Không cho cúp điện thoại của tôi, lại càng không cho phép tắt máy!"

". . . . . . !" Tôi cúi đầu nhìn đất, trong bụi hoa hình như chỉ có con mèo đang đi lang thang.

"Không cho có chuyện gì hay không có chuyện gì đều chạy tới nhà Quách Ninh Vũ!"

Tôi sửng sốt một chút, hồ nghi nhìn hắn, muốn hỏi hắn làm sao biết tôi đi đâu. Làm như nhìn thấu tâm sự của tôi, tầm mắt của hắn cố định tại chiếc áo khoác của tôi. Tôi hiểu rồi, không phải hắn nhìn thấy, mà là đoán được. Không thể không nói, lỗ mũi chó sói cũng linh nghiệm như lỗ mũi chó thường vậy.

"Nói xong chưa?" Tôi hỏi. Theo thống kê của đại não, tôi đã phạm vào mấy điều kiêng kị này của hắn.

Hắn chau mày lắc đầu, nhưng lại không tiếp tục nói, im lặng chừng nửa phút, hắn mới tâm bất cam tình bất nguyện mở miệng giải thích: "Tối hôm qua tôi không về nhà, là bởi vì, tôi nghĩ rằng cô không chuẩn bị."

Tôi cười chua chát, nghe những lời này, vậy hắn và Nhiễm Du cùng đón sinh nhật với nhau nguyên nhân là tức tôi? Ý của hắn là như thế chứ? Chợt cảm thấy hai chúng tôi rất buồn cười, rõ ràng hai người cộng lại cũng cũng hơn 50 tuổi rồi, thế nhưng giống như học sinh tiểu học vậy, ngây thơ vui vẻ.

Hắn bất mãn trừng tôi: "Vẻ mặt cô như thế là ý gì?"

Tôi thu lại vẻ mặt châm biếm: "Đừng hiểu lầm, tôi không cười nhạo ý của anh."

"Tốt nhất là như vậy!" Hắn nhìn tôi dò xét giống như cảnh cáo, cúi người bước lên xe: "Lên xe, về nhà, bà nội và lão đại tôi sẽ đi giải thích."

"Được, anh đi thì đi đi." Tôi nhìn hắn vươn tay: "Đưa chìa khóa cho tôi, tôi phải đưa “Tiểu Quy” về nhà, bằng không ngày mai không có cách nào đi học."

"Ngày mai tôi đưa cô đi."

"”Tiểu Quy” làm thế nào?"

"Trước cứ để đây, ngày mai kêu người đưa đến trường học cho cô."

"Mất thì sao?"

"Lão đại ở đây đã nhiều năm như vậy, chưa bao giờ mất đồ! Cho dù trộm có vào, cũng không thèm để ý tới một chiếc xe máy mini."

"Xe tốt nhưng trộm không tốt, ngộ nhỡ tên trộm kia ngắm trúng “Tiểu Quy” thì sao?"

Kiên nhẫn của người nào đó mất hết, bắt đầu nghiến răng kẽo kẹt: "Cô cố ý bới lông tìm vết sao?"

"Tôi hoàn toàn không có ý đó." Tôi chỉ không muốn ở cùng với hắn trong không gian nhỏ hẹp kia, không phải giận dỗi, mà là cơn giận của hắn còn chưa tiêu, nhất định sẽ cằn nhằn lải nhải quở trách tôi.

"Vậy thì lên xe, nói nhảm nữa, tôi liền. . . . . ."

"Sao?" Tôi cắt đứt lời của hắn, "Lái xe đi, để tôi ở đây."

"Cô nghĩ thì hay lắm!" Hắn trợn mắt nhìn tôi một cái, rồi bấm điện thoại, nói chuyện ngắn gọn một hồi, hắn vênh mặt hất hàm nhìn tôi nói: "Lão đại sẽ giúp cô đem xe vào nhà để xe, nếu như cô dám nói như vậy cũng không an toàn, tôi liền tặng nó cho người khác, không phải của cô, thì có mất cũng không sao."

Lần này đến lượt tôi nghiến răng: "Xem như anh lợi hại!"

"Vẫn thế, đối phó với cô dư dả rồi." Đuôi lông mày hắn nhếch lên, khóe môi giương nhẹ, nếu như hắn không cố ý chọc giận tôi, thì màn mỉm cười phong tình kia, cũng đủ rồi làm cho người ta đắm chìm, không còn biết sống chết.

Cuối cùng, tôi vẫn phải ngồi lên xe của hắn, rồi sau đó đi thẳng về nhà. Chỉ có điều, suy nghĩ lại, chúng tôi cùng nhau về nhà, tất nhiên bà nội sẽ cho rằng chúng tôi hòa hảo rồi. Mặc dù, chúng tôi căn bản không hề gây gổ!

Trở lại khu dân cư Huệ Nam, Âm Tam Nhi lấy bánh ngọt trong tủ lạnh ra, buộc tôi giúp hắn ăn.

Không khó nhậ ra, hắn vẫn vì việc thất hẹn tối qua mà không được tự nhiên cho lắm. Tình cảm của chúng tôi dường như trong lúc vô tình lại đan như mạng nhện, mặc dù là vẫn còn mờ mịt, nhưng nó có tồn tại, nó có dây dưa, nó làm cho người ta không thể không để ý.

Không khí lúc này cũng ngọt ngào giống y như cái bánh ngọt vậy, mặc dù nó vẫn ở trong tủ lạnh, không thay hình đổi dạng, không thay đổi mùi vị, nhưng nó đã mất đi mùi vị vốn có rồi.

"Tại sao không nói chuyện?" Hắn chợt mở miệng, phá vỡ không khí yên lặng.

"Đang ăn, miệng đâu mà nói." Tôi liếm bơ dính ở miệng, ngán chứ không ngọt, cái bánh làm ngày hôm qua tuy thất bại nhưng còn ngon hơn so với thành phẩm này.

"Đừng có âm dương quái khí, tôi không có lỗi gì cả." Hắn buồn phiền rất mùi vị giấu đầu lòi đuôi.

Người đàn ông này giống như một cậu bé nghịch ngợm, chưa trưởng thành, tôi sớm đã thành thói quen, đối mặt với hắn như vậy, tôi thật sự không tức giận, chỉ cảm thấy có chút bất đắc dĩ, cũng có chút buồn cười.

"Tôi quan tâm anh, anh nói tôi âm dương quái khí, tôi không quan tâm anh, anh cảm thấy tôi dịu dàng. Anh cẩn thận suy nghĩ một chút, vấn đề là do tôi hay do anh?"

Hắn cau mày nhìn tôi chằm chằm, không biết là đang suy nghĩ hay tiếp tục đáp trả.

"Bánh ngọt này thay đổi mùi vị rồi, cho Tiểu Đốm ăn đi." Tôi lấy bánh ngọt trong tay hắn, muốn mang ra cho con chó lang thang mỗi ngày đều đuổi theo sau tôi đòi đồ ăn ngoài kia. Cũng không biết là hắn cố ý hay vô tình, tôi vừa bước đi thì hắn cũng chen chân vào, tôi không kịp dừng bước, nhào thẳng ra ngoài, cũng may hắn phản ứng khá nhanh, khi hắn chặn ngang ôm lấy tôi thì mặt tôi đang hướng xuống đất, cách chiếc bánh ngọt đã rơi xuống đất trước chỉ có mười mấy cm.

"Thật may . . . . . ." Tôi vừa định nói thật may là anh phản ứng mau, nhưng hắn chợt buông lỏng tay ra. rốt cuộc bữa ăn khuya của Tiểu Đốm đã dán vào mặt tôi rồi, tuy nhiên trong vạn cái không may cũng có một cái may, chiếc bánh ngọt rất mềm, không hề làm thương tổn đến cái mũi đang bị thương của tôi.

"Tay trơn! Cô không sao chứ?" Hắn kéo tôi đứng dậy, giọng nói từ tính vì cố gắng nín cười mà trở nên run rẩy.

Đồ giả dối còn làm bộ ngây thơ! Quả thực là muốn ăn đòn!

"Tôi không sao!" Tôi quẹt bơ trên mặt, phẩy tay ném một cái, bơ và những mảnh vụn chocolate kêu bụp một tiếng, đập vào khuôn mặt xấu xa đang cười rất tươi cảu hắn.

"Tay tôi cũng trơn, anh không sao chứ?" Tôi cười rạng rỡ, trong lòng cảm thấy rất thoải mái! Cảm thấy rất vui vẻ! Cảm thấy. . . . . . A a a! Con sói nào đó phản công!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.