Cô Nàng Giả Nai Của Tổng Giám Đốc Sói

Chương 42




Trưa Chủ nhật, tôi bận rộn trong bếp. Nấm hương, sườn xào chua ngọt, thịt bò nướng, mở nồi, lấy ra ba hộp đựng thức ăn, đem thức ăn chia làm ba phần bằng nhau, hộp nào cũng đầy thức ăn.

Đinh linh linh —-

Điện thoại vang lên.

Tôi vội vàng đi ra phòng khách, cầm ống nghe lên, tiếng cười của Âm Nhị Nhi truyền ra: "Có muốn tôi đi đón em hay không?"

"Không cần, buổi trưa rất dễ kẹt xe, cứ để em đi “con rùa” qua. Các anh đợi thêm nửa giờ nữa, bây giờ em liền ra cửa."

"Vậy em đi xe cẩn thận một chút."

"OK!" Tôi cúp điện thoại, cởi tạp dề xuống, vội vội vàng vàng rửa mặt, thay quần áo.

Sau nửa giờ, tôi đứng dưới tòa nhà tập đoàn Âm thị, cách đó không xa, một người áo mũ chỉnh tề như hoàng tử tiến lên đón.

"Thật vất vả cho em rồi, thật vất vả mới được nghỉ phép, còn phải đưa cơm trưa cho chúng tôi." Dưới ánh mặt trời, làn da của Âm Nhị Nhi trắng mịn sáng long lanh khiến thân là phụ nữ như tôi vừa hâm mộ lại vừa ghen tỵ.

Tôi đưa cho hắn hộp cơm của lão đại và của hắn, cười khanh khách nói, "Ai nói với anh là vất vả, thân là em gái tự nhiên cũng muốn cống hiến một phần sức lực nhỏ bé a."

Bởi vì Âm Tam Nhi có tật xấu là rất kén ăn, thường thường vào ngày nghỉ tôi vẫn đưa cơm cho hắn. Hôm nay cũng như thế. Thật ra thì Âm Tam Nhi chỉ kêu tôi làm một phần cơm trưa đưa tới đây, nhưng, lần nào tôi cũng mang theo thêm phần của lão đại và Âm Nhị Nhi , lão đại không kén ăn, Âm Nhị Nhi cũng thế, cho nên, thức ăn của Âm Tam Nhi là không thịt không vui.

Thang máy bay lên tới tầng 36, thư ký của lão đại, Đồng Phỉ cười híp mắt tiến lên đón, cười giỡn nói, "Chị nhỏ, không có phần của tôi à?"

Người ngoài gọi Xảo Dĩnh là cô, còn tôi tự nhiên rơi xuống danh xưng chị nhỏ.

Không chờ tôi trả lời, Âm Nhị Nhi đem một hộp đựng thức ăn đẩy cho cô ta, hào phóng nói "Tam Thiếu đang giảm cân, phần này cho cô thôi."

Cửa phòng làm việc đang khép hờ bỗng chốc mở ra, Âm Tam Nhi đứng ở bên cửa, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nói, "Người giảm cân chính là Hạng Kình, nên ăn phần kia đi."

Lại nữa rồi! Thật không rõ hai anh em cứ gặp mặt nhau liền ngắt nhéo nhau này sao có thể tọa nên úy tín ở công ty được chứ!

Đồng Phỉ vội khoát tay, "Không cần, tôi cũng đang giảm cân, các ngài cứ từ từ dùng."

"Vậy cũng được, chúc cô giảm cân thành công." Âm Nhị Nhi đem hộp đựng thức ăn đưa cho Âm Tam Nhi, sau đó quay người lại, vào phòng làm việc của lão đại.

Âm Tam Nhi tức giận trừng tôi, "Không phải chỉ kêu cô mang một phần tới thôi sao?"

"Làm sao anh có thể ăn ngon chỉ ăn một mình hả?" Tôi buồn cười đi vào phòng làm việc.

"Tôi thích!"

"Vậy đợi đi." Tôi lườm hắn một cái, cất giọng kêu Âm Hạng Dương đang đắm chìm trong công việc, "Lão đại, ăn cơm trước đi."

"Được." Lão đại ngoài miệng đồng ý, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm tập văn kiện trên tay.

Âm Nhị Nhi đi tới, “bụp” khép lại tập văn kiện, Âm Tam Nhi phối hợp nói, "Cuồng công việc, ăn cơm."

Không thể không nói, tình cảm của ba anh em nhà này thật sự không tệ, mặc dù Âm Tam Nhi và Âm Nhị Nhi hễ gặp mặt là ngắt nhéo nhau, nhưng lại không là người vì tiền vì quyền thế mà so đo với nhau, trong xã hội hiện đại này, tình cảm như thế là vô cùng đáng quý .

Lão đại đứng dậy bước đi thong thả đến ghế sa lon, xoa tóc của tôi nói, "Lần sau đừng đưa cơm tới nữa. Khó có khi được nghỉ phép, đi dạo phố một chút phố, gặp mặt bạn bè cho vui."

Tôi cười híp mắt gật đầu, lão đại mặc dù rất nghiêm túc, nhưng cũng là một người anh rất nhân từ, dĩ nhiên, Âm Nhị Nhi cũng không kém.

Lão đại vừa dứt lời, Âm Nhị Nhi liền từ trong túi lấy ra cái hộp nhỏ đẩy tới trước mặt tôi: "Mua được từ hội đấu giá, xem một chút xem có thích không."

"Anh giữ đi." Ngón tay Âm Tam Nhi búng một cái, hộp quà trượt một đoạn ngắn trên mặt bàn, trở lại vị trí trước mặt Âm Nhị Nhi .

Âm Nhị Nhi khẽ nhíu mày, "Cũng không phải là đưa cho cậu, tại sao cậu thay người ta quyết định."

Âm Tam Nhi bĩu môi, "Tôi thích."

Âm Nhị Nhi nhíu mày, "Tôi không thích thế."

Tôi và lão đại chỉ đứng nhìn chứ không nói gì, cùng lúc thở dài, một chút chuyện chỉ bằng hạt mè cũng có thể làm cho hai người bọn họ ầm ĩ, tôi hoài nghi, bọn họ căn bản không phải vì chuyện tranh giành, mà vì muốn cãi nhau!

"Các anh ừ từ ăn, em đi trước." Tôi đứng dậy đi lấy túi xách, chuẩn bị sau khi rời khỏi công ty thì trở về biệt thự thăm bà nội.

Lão đại nói, "Đi đường cẩn thận."

Âm Nhị Nhi nói, "Mang chiếc hộp đi."

Âm Tam Nhi nói, "Đi tới phòng làm việc chờ tôi. . . . . ." Dừng một chút, lại bồi thêm một câu, "Không cho lấy đồ của anh ta."

Đầu tôi lớn như cái đấu, nhìn lão đại nhờ giúp đỡ, lão đại tâm linh tương thông, đang tính mở miệng, chợt cửa phòng làm việc vang lên.

Lão đại ném cho tôi một ánh mắt cứ bình tĩnh đừng nóng nảy, cất giọng nói, "Vào."

Cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Đồng Phỉ vừa đẩy cửa thì một cô gái tóc ngắn trên mặt đầy vẻ tươi cười chạy vào: "Âu Tương Cơ, có nhớ tôi không hả?"

( Âu cơ tương: ý là chú. )

Giọng nói cô gái trong trẻo, dung mạo ngọt ngào đáng yêu, mặc một chiếc váy rất trẻ trung, sau lưng đeo một cái ba lô rất to, mặc dù vẻ mặt cô non nớt, nhưng cũng có thể nhìn ra cô ta cũng khoảng hai mươi tuổi rồi.

Tôi quan sát an hem Âm gia Đệ, nghiêm túc so sánh, người nào là chú của cô ta?

Lại thấy, lão đại vỗ trán, Âm Nhị Nhi vùi đầu ăn cơm, Âm Tam Nhi khẽ dựa vào salon, khóe môi nâng lên một đường cong nhìn có chút hả hê.

Cô gái thất vọng rũ bả vai xuống, "Không ai nhớ tới tôi sao?"

"Làm sao biết chứ?" Âm Tam Nhi âm dương quái khí nói, "Hạng Kình rất nhớ cô."

Âm Nhị Nhi ho một tiếng, tựa như bị thức ăn làm cho nghẹn.

"Đồ quỷ sứ đáng ghét!" Cô gái liếc Âm Tam Nhi một cái, đi tới gần Âm Nhị Nhi và lão đại, vừa vỗ sau lưng Âm Nhị Nhi vừa nói, "Mỹ Nhân, anh ăn từ từ đi. Ngộ nhỡ vì tôi tới mà anh quá vui mừng, quá kích động, không cẩn thận nghẹn chết, vậy thì có biết bao đàn ông và phụ nữ hận tôi hả?"

"Khụ khụ khụ. . . . . ." Lời nói của cô gái so với thức ăn còn nghẹn hơn, Âm Nhị Nhi càng ho khan dữ dội hơn.

Lão đại dường như sợ em trai thật sự bị nghẹn chết, vội vàng dời lực chú ý của cô gái đi: "Tô Mạt, ba cô biết cô tới đây không?"

Tô Mạt gật đầu, "Chính ông ấy muốn tôi đến thăm mọi người." Sau khi nói xong, đôi mắt to như viên bi đánh một vòng từ Âm Nhị Nhi qua lão đại, "Tôi muốn ở lại thêm vài ngày, các người ai muốn chứa chấp tôi?"

Tiếng nói vừa dứt, Âm Nhị Nhi bỗng chốc đứng lên: "Tôi còn có chuyện, đi trước đây." Rõ ràng là muốn chạy trốn.

Tròng mắt đen của Tô Mạt híp lại, khóe môi treo nụ cười lạnh: "Mỹ Nhân, tôi nguyền rủa anh từ công biến thành thụ, mỗi ngày bị mãnh nam giày xéo!"

"Khụ khụ khụ. . . . . ." Đừng hiểu lầm, lúc này người ho khan không phải Âm Nhị Nhi, mà là tôi không cẩn thận bị nước trà làm sặc.

Âm Tam Nhi cười to, Âm Nhị Nhi từ trước đến giờ cái gì cũng ăn chứ không chịu thiệt thòi, thế nhưng bây giờ một câu cũng không thể phản bác, vội vội vàng vàng chạy đi.

"Cô là ai?" Tô Mạt cười híp mắt hỏi tôi.

Lão đại giới thiệu, "Em gái tôi, Bách Khả ."

Tô Mạt quan sát tôi, hàng lông mày nhướng lên, "Cô là em gái của Âu cơ tương, chẳng phải muốn tôi gọi cô là cô?"

"Gọi cô ấy là bà cũng được." Âm Tam Nhi đùa giỡn nói.

"Đồ quỷ sứ đáng ghét!" Tô Mạt tức giận lườm hắn một cái, nhìn tôi rồi đưa ra một cái tay nhỏ. Tôi cho rằng cô ta muốn bắt tay tôi, liền đứng lên, không ngờ cô ta lại sờ lên mặt của tôi, rồi mừng rỡ nói, “Da của cô rất mịn, hôn một cái có thể không?"

Tôi kinh ngạc ngơ ngẩn, cô bé này là thân thích của thiên lôi sao? Chứ sao lại nói những lời nói như sấm truyền chứ không phải bình thường a!

Âm Tam Nhi “bốp” một cái gạt bàn tay nhỏ bé của cô ta ra, chau mày lại, "Cô tránh xa ra cho tôi!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.