Cô Nàng Giả Nai Của Tổng Giám Đốc Sói

Chương 32




Edit: caoviyen_73

Beta: quacauphale

Rốt cuộc dây dưa thân thể có ý nghĩa gì?

Chạy trên hành lang rộng rãi bằng phẳng của phi trường, trong đầu tôi chợt thoáng qua câu hỏi buồn cười này.

Nghĩa là, chúng tôi đã từng thẳng thắn, nhưng thật đáng tiếc, vì ý thức không tỉnh táo, cho nên, thẳng thắn lại rất buồn cười như vậy.

Còn ý nghĩa khác, tôi từ cô gái biến thành phụ nữ, nhưng tôi lại không hề giống như những mô tả trong các tác phẩm văn học là trong một đêm trở nên trưởng thành, mà tôi vẫn là tôi!

"Bách Khả." Ninh Vũ tựa vào bên cạnh xe, vẫy vẫy tay.

Tôi xua hết những suy nghĩ lung tung trong đầu, thoáng nở một nụ cười sáng chói.

"Bách Khả!" Âm thanh của Âm Tam Nhi từ sau lưng truyền tới.

Bước chân của tôi dừng lại một chút, nụ cười trong nháy mắt biến mất.

"Tới đây, ngây ngốc làm gì?" Học trưởng thúc giục.

Tôi bước tới.

"Cô dám thử bước tới xem?" Âm Tam Nhi dọa.

Tôi ảo não giậm chân một cái, dừng tại chỗ. Bà cô không đi vẫn không được sao?

Kết quả, hành động "nổi khùng" của tôi, đã khiến hai người. . . . . . Không, là ba người tụ tập lại.

Tôi rất lúng túng, đành phải đem toàn bộ lực chú ý đặt trên cái người không hề biết nội tình: "Anh hai."

Âm Nhị nhi cười một tiếng, kéo kéo cánh tay của tôi, nói: "Đi, anh hai dẫn em đi chơi."

Tôi ngơ ngẩn, ngây ngốc nhìn anh ta: "Đi đâu?"

"Nhà tôi, lão Tam không phải muốn thấy tôi mập mờ sao, vậy thì mập mờ một chút cho nó sáng mắt ra." Cứ như vậy, người không còn đường sống là tôi đây bị Âm Nhị nhi túm lên xe thể thao của anh ta.

Tôi nghĩ rằng, mức độ kinh ngạc của tôi cũng không thua gì hai người đó là học trưởng và Âm Tam Nhi, bằng không, bọn họ sẽ không lấy loại ánh mắt của kẻ lỗ mãng nhìn tôi bị bắt đi.

"Âm Hạng Kình! Anh gây rối loạn cái gì đó?" Cuối cùng Âm Tam Nhi cũng bị tiếng khởi động xe làm hắn bừng tỉnh lại.

Nhưng thật xin lỗi, đã quá chậm. Tài lái xe của Âm Nhị nhi vô cùng tốt, tiếng nổ xe vang lên thị uy một tiếng, rồi đi mất.

Tôi đè chặt chiếc mũ thiếu chút nữa bị gió cuốn đi, mơ hồ nhìn gương mặt rất hoàn mỹ của Âm Nhị nhi: "Anh hai, anh có ý gì?"

"Tôi đang giúp em giải vây, còn không cám ơn tôi?"

Anh ta thật sự không biết chuyện sao? Sao nhìn có vẻ không giống vậy!

"Anh hai, anh hiểu lầm sao? Ninh Vũ là học trưởng của tôi." Tôi dè dặt thăm dò.

"Tôi cảm thấy lão Tam không cho là như vậy." Anh ta nghiêng đầu cười một tiếng, hai mắt sáng chói như hai ngôi sao, nhưng mà cảm xúc "Xem náo nhiệt không sợ lớn chuyện" thì không che dấu được. Thành thật mà nói, tôi bỗng nhiên có cảm giác đã bước lên phải thuyền giặc, không, là lên xe giặc.

Tôi cười, giả vờ ngây ngốc: "Đã sớm nói với mọi người rồi, chuyện giữa tôi và Âm Tam nhi không phải như vậy mà."

"Đừng có che đậy nữa, chuyện của em và Âm Tam nhi, tôi đã biết." Anh ta nói ra một câu giống như thả xuống một quả bom vậy, mặc dù, trước khi anh ta nói, tôi đã có cảm giác khác rồi, nhưng khi chính tai nghe được thì trái tim nhỏ của tôi vẫn hung hăng bị chấn động một phen.

Tôi 囧囧, cúi đầu thật thấp, trả lời: "Đó là việc xảy ra ngoài ý muốn."

Anh ta cười khẽ: "Tai nạn ngoài ý muốn!"

Tôi lắc đầu: "Là một tai nạn kinh khủng!"

Anh ta buồn cười, cười ra tiếng: "Quả dưa ngốc, em cứ như vậy thì không thể được, rất dễ bị lừa."

Tôi mờ mịt nhìn anh ta, thấy anh ta cười càng rực rỡ, bất tri bất giác nói: "Anh gạt em!"

Anh ta cười khanh khách, nói: "Nếu không thì sao đây? Em cho rằng lão Tam sẽ đem chuyện của hai người nói cho tôi nghe sao?"

Tôi im lặng ngẩn ngơ, nghiến răng, siết chặt nắm đấm: "Dừng xe!"

"Tốt nhất em nên nhìn phía sau rồi hãy quyết định." Anh ta thản nhiên nhắc nhở.

Tôi cau mày ngoái đầu nhìn lại, thì thấy, xe của Âm Tam Nhi và học trưởng đang cố gắng đuổi theo ở phía sau, lúc này mà xuống xe, tôi sẽ có hai kết quả, một, bị Âm Tam Nhi túm đi, hậu quả không biết. Hai, bị học trưởng dẫn về nhà, hung hăng khiển trách một phen.

Thấy thời điểm này, tôi sáng suốt thu hồi tầm mắt, nhìn Âm Nhị nhi nói: "Trước hết, hãy bỏ rơi bọn họ đi!"

Chờ khi thoát khỏi phạm vi tầm mắt của Âm Tam nhi, tôi đi tìm học trưởng, đến lúc đó, chấp nhận để anh ta giận thế nào thì giận, tôi chỉ cần đưa ra vẻ mặt tươi cười để làm lành, biểu cảm nô đùa là có thể hoàn thành.

"Rất vui lòng cống hiến sức lực." Âm Nhị nhi trả lời rất vương tử, đồng thời, chiếc xe ngang ngược tăng tốc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.