Cô Nàng Giả Nai Của Tổng Giám Đốc Sói

Chương 159




Editor: Maria Nyoko

Beta: ViVu

Chạy trốn mười bốn tiếng không nhanh không chậm, cô cùng Thiên Vũ xuống máy bay, thật xa đã nhìn thấy một đôi vợ chồng châu Á chói lọi trong biển người, đúng là người cô muốn tìm.

Lúc này, cha nuôi cười khanh khách, mẹ nuôi lại nghiêm mặt. Đến gần hai người, cô mới phát hiện, mẹ nuôi đang quở trách cha nuôi.

“Bà xã, gần đây em rất nóng nảy nhé. Có phải quá mệt mỏi hay không?” Cha nuôi cười, vẻ mặt này chính là thê nô, hình tượng cha nuôi cao lớn hết sức uy vũ thật không hợp, cảm giác thật quái dị.

“Người hơn 50 tuổi rồi, còn làm chuyện không đáng tin cậy như vậy, em có thể không mệt sao?” Mẹ nuôi hừ lạnh, diễn xuất này, giọng nói kia, nghiễm nhiên một nữ vương băng tuyết lực sát thương mười phần.

“Không phải do anh nhớ con gái sao?” Cha nuôi vòng vòng eo mẹ nuôi nói: “Đừng nóng giận, đợi lát nữa bị Bách Khả nhìn thấy, còn tưởng rằng em không vui mừng nó tới đây.”

Cô rón rén đi tới sau lưng mẹ nuôi, vòng chắc bả vai của bà: “Mẹ nuôi, mẹ mất hứng sao?”

Mẹ nuôi xoay người lại, vừa mừng vừa sợ ôm lấy cô: “Bảo bối, mẹ nuôi rất nhớ con rất nhớ con.”

“Con cũng nhớ mẹ và cha nuôi vậy. Ôi chao, ai, ôi… Mẹ nuôi, mẹ gầy nhé.” cô bị mẹ nuôi ôm vào trong ngực, phụ nữ vĩnh viễn không ngán lời nói, một đầu khác cha nuôi đã sớm phát hiện cô tới gần ra dấu tay chữ “V“.

Cha nuôi vẽ một thập tự ở trước ngực, dùng khẩu hình nói: “Con gái, con có công cứu giá, không thể bỏ qua công lao!”

Cô cười khúc khích, tính trẻ con cọ xát ở trong ngực mẹ nuôi, mùi nước hoa nhàn nhạt hòa lẫn mùi vị của mẹ tràn vào lỗ mũi, hóa thành lòng tràn đầy ngọt ngào.

Đứa bé có mẹ thật là tốt, mặc dù người mẹ này và anh trai là cướp được!

“Khi mẹ mang thai Hạng Kình thì rất mập, con trừ bụng ra, không mập chỗ nào?” trên đường đi đến nhà cha nuôi mẹ nuôi, mẹ nuôi nắm cổ tay mảnh khảnh của cô nhắc đi nhắc lại.

“Con rất tham ăn, nhưng nó lại càng ăn nhiều.” Cô chỉ vào cái bụng nói: “Con ăn bao nhiêu, nó hấp thu bấy nhiêu, bác sỹ nói, đứa bé tám tháng cũng không lớn hơn nó.”

“Lợi hại như vậy?” Mẹ nuôi sợ hãi than.

Cô dở khóc dở cười nói: “Chỉ là đầu hơi lớn mà thôi, không tính là lợi hại.”

“Ý của con là, nó rất bá đạo.” Mẹ nuôi cười khanh khách giải thích: “Nhỏ như vậy cũng biết giành dinh dưỡng của con để lớn, trưởng thành còn cao đến đâu à?”

“Nhiều nhất giống như thằng ba, còn có thể sóng sau đè sóng trước?” Cha nuôi cười cười tiếp lời.

Mẹ nuôi nghe cha nuôi nói đến Âm Hạng Thiên, bỗng chốc nhíu mày: “Âm Huyền, em cảnh cáo anh, đừng khiêu chiến em nữa, nếu không, em không ngại làm cọp mẹ.”

Mẹ nuôi bình thường đặc biệt dịu dàng, đặc biệt có khí chất thục nữ, nhưng lúc tức giận lời nói lại rất khác biệt

Cha nuôi hiền lành lập tức ngậm miệng, cô và Thiên Vũ liếc nhau ở trong kính chiếu hậu một cái, tất cả buồn cười đều không dám cười.

Sau này, nghe cha nuôi nói, sở dĩ mẹ nuôi nói gì nghe nấy, là bởi vì ông toàn quyền ủy thác mọi chuyện cho mẹ nuôi làm bà nội tức giận. Mặc dù bà nội không có mắng mẹ nuôi, nhưng cũng lời trong lời ngoài oán giận bà. Mẹ nuôi rất oan uổng, lúc trước bà cũng không biết cha nuôi dẫn bà tới châu Úc, nhưng, bà nội không hề nghe, mẹ nuôi oan uổng không chỗ khiếu nại tự nhiên rất nóng nảy.

“Bách Khả, tuyệt đối không nói chuyện đi hải đảo cho mẹ nuôi con biết, nếu không, chúng ta không đi được.” Cha nuôi thừa dịp mẹ nuôi đi vào phòng bếp nấu cơm tối nhỏ giọng dặn dò cô.

Cô vừa ăn túi bột lúa mạch lớn vừa gật đầu.

“Quả nhiên tham ăn so với trước kia rồi.” Cha nuôi từ ái sờ sờ đầu của cô.

“Cha nuôi, hải đảo kia có gì đắt hay không?” Cô hỏi thăm.

“Còn có thể, khai phá hơi đắt, chỉ là, có thể kiếm về, hàng năm lễ Nô-en đều có người thuê hải đảo nghỉ phép.”

“Con còn tưởng rằng người mua để tự mình dùng đấy.”

Cha nuôi nhàn nhạt mỉm cười một cái, nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ nói: “Mình cũng dùng, chỉ là, cách dùng tương đối đặc biệt.”

“Không phải người kim ốc tàng kiều chứ?” Cô cười hỏi.

Cha nuôi nhìn về phòng bếp, cười yếu ớt nỉ non: “Cha đi tới chỗ nào, mẹ nuôi con ở chỗ đó, không cần giấu, cũng sẽ không bỏ.”

Cô nắm tay, nhìn lên cha nuôi: “Cha nuôi, cha thật tốt, mẹ nuôi gả cho cha thật hạnh phúc.”

“Còn cần phải nói?” Cha nuôi rất phối hợp kiêu ngạo.

“Chuyện như vậy lạnh ấm tự biết, không phải là mình nói.” Mẹ nuôi chẳng biết lúc nào đi tới phòng khách nói với cha nuôi một câu, với cô thì tươi cười rạng rỡ: “Đi rửa tay, lập tức dọn cơm.”

Cô cười đi về phía toilet, chỉ nghe cha nuôi nhỏ giọng hỏi mẹ nuôi: “Em không hạnh phúc sao?”

“Em nói em không hạnh phúc sao?” Mẹ nuôi tự đắc hỏi ngược lại.

Nói tới nói lui, cười lại cười, Cô từ đáy lòng hâm mộ bọn họ là thật. Học trưởng nói qua, thành công nhất trong cuộc sống tình cảm chính là vợ chồng làm bạn đến già, cha nuôi mẹ nuôi đã sắp sáu mươi tuổi rồi, coi như là vợ chồng, nhưng trong cuộc sống vẫn còn cất giữ bóng dáng vợ chồng thời thiếu niên, đây cũng là cuộc sống vợ chồng thành công nhất chứ?!

Vẫn còn nhớ, lần đầu tiên cô gặp mặt anh hai, chính là mùa xuân ba năm trước đây. Khi đó quan hệ cô cùng Âm Hạng Thiên đơn thuần là đầy tớ cùng chủ. Mọi người ngày thường đều gặp nhau, nên cũng không để ý, chỉ có hắn quá mức ngang ngược càn rỡ thì bà nội mới dừng hai đúa trẻ đánh nhau lại.

Nhưng, hàng năm cha nuôi mẹ nuôi ở nước ngoài, chỉ biết là bà nội lại thu dưỡng một đứa cháu gái, cũngo kông hiểu rõ tình trạng bên này, thấy cô bị Âm Hạng Thiên quát đến quát đi thì anh hai có chút không nén giận được rồi.

Cha nuôi nói, con trai thì phải nghiêm khác, con gái là phải cưng chiều, mặc dù, cô cùng Xảo Dĩnh chỉ là con nuôi của Âm gia, nhưng cha nuôi mẹ nuôi nói, người được bà nội xem trọng, nhất định sẽ không kém, cho nên, đối với bọn họ coi như là yêu ai yêu cả đường đi.

Mặc dù còn chưa tới mùa hè, nhưng nhiệt độ châu Úc cao hơn nhiều so nội địa, cha nuôi mẹ nuôi ở biệt thự Hải Tân, đến buổi tối, ánh nắng đã tắt, gió biển phơ phất, thoải mái không nói ra được.

Sau khi ăn cơm tối xong, cha nuôi mẹ nuôi cùng với cô tản bộ trên bờ cát, hạt cát vừa mềm, Cô chân không đi một lần, mẹ nuôi cũng không cho: “Không được, chân trần dễ dàng lạnh, con bây giờ lại không được uống thuốc, cảm lạnh thì phiền toái.”

“Cha nuôi.” Cô đáng thương tìm kiếm tiếng ủng hộ.

Cha nuôi lập tức nói: “Không việc gì chứ? Cát bị nướng suốt một ngày rồi, cũng không lạnh thế.”

“Anh biết cái gì? Lúc mang thai sức đề kháng rất yếu, hơn nữa sợ lạnh. Ngộ nhỡ bị bệnh, chịu tội là con gái và cháu trai của anh đấy!” Mẹ nuôi đã làm ba lượt lấy kinh nghiệm phụ nữ có thai phong phú, vừa nói liền khiến cha nuôi không thể nói lời nào.

Ngày thường mẹ nuôi nhìn thấy biến không loạn lại cẩn thận như vậy, cái cảm giác sau lưng dán “Đồ dễ bể, xin cầm nhẹ để nhẹ” lại tới.

Rõ ràng nghi ngờ chính là sói con, mà cũng rất có khí phách, cô ảo giác bên trong là con rồng. Xem ra không sanh tên tiểu tử trong bụng này ra, cô sẽ không thoát khỏi được nhãn hiệu đồ dễ bể.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.