Edit: Bảo Ngân(baonganpham)
Beta: tieu_hao
Cũng không biết Nhiễm Nhiễm nhốt tôi ở nơi quỷ quái nào, đã hơn hai mươi ngày trôi qua, vậy mà không ai đến tìm tôi.
Không biết tình huống bên ngoài như thế nào, nhưng tôi cũng không còn tâm trạng suy nghĩ, không phải vì tôi không tim không phổi, mà là con trai của Nhiễm Du quá dày vò người khác, hơi có chút không vui, sẽ lên giọng kháng nghị, không phải khóc thì làm sét đánh không mưa, tâm trạng tốt thì thích mềm không thích cứng, tâm trạng không tốt thì cứng mềm đều không ăn.
Cuối cùng tôi đã gặp được người còn khó hầu hạ hơn cả Âm Hạng Thiên, không, đây không phải là người, là ma quỷ!
Nếu không phải nể tình nó chưa biết gì, tôi đã sớm trói chặt nó nhét vào bồn cầu rồi.
“Rốt cuộc đã ngủ.” Tôi kiệt sức ngồi xuống cạnh Con Ma Nhỏ, cũng không dám gây tiếng động lớn.
Ở căn phòng bí mật này, bầu trời bị che khuất, ánh mặt trời không chiếu vào nổi, dù là ngày hay đêm thì đều giống đêm.
Cánh cửa điện tử dày cộm còn khóa hai chiều, cho dù muốn ra hay vào, đều phải nhập mật mã. Tôi chưa từng thử chạy trốn, bởi vì, vốn không có đường để trốn.
Tôi đã từng thử tuyệt thực, nhưng người thường ngày không quá đòi hỏi về đồ ăn lại đột nhiên không chịu nổi đói, cho nên, dưới tình huống sữa bột của trẻ con nhanh chóng tiêu hao, hành động tuyệt thực đã tuyên bố thất bại.
Mấy ngày trước, Nhiễm Nhiễm không e dè nói cho tôi biết, nhà của Âm Hạng Thiên bị cháy, cũng không phải ngoài ý muốn, mà là do Nhiễm Du tức giận mất lí trí gây ra. Nhưng trong mắt tôi, lúc người phụ nữ đó mất trí vẫn rất thông minh, trước kia cô ta lấy lí do tự sát, kéo Âm Hạng Thiên một tấc không rời tôi đi, sau đó cho người lẻn vào phòng đốt lửa, nghe nói, nguyên nhân của vụ cháy là vì dây điện đã quá cũ, ngay cả cảnh sát cũng không tìm được sơ hở. Nếu không phải Nhiễm Nhiễm hiểu rõ cô ta, nhận ra cô ta không có ý tự sát, rời khỏi bệnh viện sớm, không thì tôi không chết cháy thì cũng mất nửa cái mạng.
Nhiễm Nhiễm còn nói, chờ anh ta dọn dẹp sạch sẽ cục diện rối rắm này, sẽ dẫn tôi rời chốn thị phi nơi đây. Tôi không có ý cười anh ta, nhưng suy nghĩ của anh ta quả thật có chút ngây thơ, kể cả Âm Hạng Thiên bị Nhiễm Du quấn lấy, không có tâm tư và thời gian đi tìm tôi, chẳng lẽ người nhà họ Âm cũng không để ý đến sao? Đáp án dĩ nhiên là không phải. Với tính tình của bà nội, cho dù bà có phải đuổi đến chân trời góc biển, cũng sẽ tìm ra tôi, đến lúc đó, hừ hừ... Bảo đảm anh ta sẽ lãnh đủ!
Mỗi khi tức giận không ngủ được thì tôi lại suy nghĩ, sau này Nhiễm Nhiễm phải đối mặt với các loại hình phạt thảm khốc, trong lòng sảng khoái, giấc ngủ cũng dễ dàng hơn.
“Tích tích tích tích”, đang ngủ nửa tỉnh nửa mê, khóa điện tử kêu, tôi nheo mắt nhìn đồng hồ điện tử trên đầu giường, không biết có phải đã cân nhắc đến việc người bên trong phòng không thể phân biệt ngày đêm, cái đồng hồ này còn có cả nhắc nhở ngày tháng và thời gian sáng trưa chiều tối, bây giờ trên mặt đồng hồ hiển thị chữ số 95 p.m.
“Dậy ăn cơm.” Lúc Nhiễm Nhiễm đẩy cửa tôi quả quyết nhắm hai mắt lại. Kể từ sau khi tới đây, anh ta giống như một cậu bé giao thức ăn, vừa đến giờ cơm sẽ tới giao đồ ăn, có điều, hôm nay rõ ràng tới trễ. Mọi ngày đều là hơn tám giờ sẽ đưa tới, hôm nay lại chậm nửa tiếng.
“Vẫn đang ngủ à?” Giọng nói tới gần hơn, tôi vẫn nhắm mắt lại như cũ, đối mặt một người 80% thời gian đều giả vờ ngây ngốc, 15% thì lại nói nhảm liên thiên, 5% còn lại để dành trêu mèo chọc con nít, cứ bơ anh ta đi tuyệt đối là lựa chọn sáng suốt nhất.
Trên môi chợt nóng lên, tôi bỗng chốc mở mắt, Nhiễm Nhiễm giơ hộp đồ ăn trong tay lên: “Công chúa ngủ trong rừng, dậy ăn cơm đi.”
Anh ta cười giống như mèo trộm thịt, mở hộp làm phát tán mùi thịt dê khiến tôi không để ý chuyện mình bị hôn trộm, tôi đẩy anh ta ra xông vào phòng vệ sinh.
“Ọe...” Trong dạ dày lộn tùng phèo, tôi mất hết hình tượng gập lưng mà nôn.
Nhiễm Nhiễm uất ức lên án, sau khi tôi nôn được một lúc, mới nghe được rõ ràng: “Anh buồn nôn đến vậy ư? Rất nhiều người muốn anh hôn, anh còn không chịu đâu. Em có biết em đang phung phí của trời hay không, em có biết không, em làm tổn...”
“Im miệng!” Tôi khó chịu xoa xoa lồng ngực của mình: “Đi rót ly nước.”
“Em làm tổn thương lòng tự tôn của anh.” Uất ức lầu bầu đi rót nước.
Tôi ngồi thẳng lên, đi tới bồn rửa tay, cô gái trong gương bởi vì mới nôn ọe mà còn hơi run rẩy,
Đáy mắt ướt nhẹp, giống như được che đậy bởi một tầng hơi nước dày.
Nước trong vòi chảy rào rào, tôi hớp nước súc miệng, mùi buồn nôn từ từ nhạt đi, tóc bị nước dính ướt, mặt cũng bị làm ướt, chỉ có thân thể run rẩy là chưa ngừng lại.
“Khá hơn chút nào không?” Nhiễm Nhiễm để ly nước một bên, khẽ vuốt sau lưng tôi: “Có phải ốm rồi không? Hay là buổi trưa ăn đồ không tươi? Em muốn ăn gì không? Anh mua cho em, cháo ngọt có được không?”
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn Nhiễm Nhiễm: “Giúp tôi mua que thử thai.”
Tôi cảm thấy rõ ràng, bàn tay trên lưng dừng lại, trong phòng vệ sinh chỉ còn lại tiếng nước chảy róc rách, rất lâu sau, Nhiễm Nhiễm như nhớ tới cái gì, tắt vòi nước, không nói một câu đi ngoài.
Que thử thai được mua về rất nhanh, Nhiễm Nhiễm giơ cái túi nhỏ lên, cũng không tình nguyện đưa cho tôi: “Từ lúc Âm Hạng Thiên ngả bài với chị của anh, chị ấy đã phát điên, gần như không lúc nào là không nghĩ cách làm sao để diệt trừ em. Chị ấy đã sớm nghi ngờ anh cứu em, nói bóng nói gió không cần nói, thậm chí chị ấy còn cho người theo dõi anh, tìm thấy em, dồn em vào chỗ chết đã trở thành toàn bộ cuộc sống của chị ấy. Nếu em mang thai, chị ấy có thể còn điên cuồng hơn bây giờ. Chị ấy đúng là giống như ma quỷ âm hồn không tan, từng giây từng phút tính toán ám hại em, khiến em khó lòng phòng bị. Không sai, người nhà họ Âm có thể bảo vệ em, nhưng được bảo vệ cũng phải trả giá rất lớn, đi đâu cũng phải có người theo, không có tự do, không có riêng tư, gặp ai, làm gì, đều phải qua kiểm tra sàng lọc, em thật sự có can đảm sống những ngày tháng như vậy sao?”
Tôi vươn tay: “Đưa đồ cho tôi.”
Nhiễm Nhiễm cau mày trợn mắt: “Em bị ngu sao? Anh nói nhiều như vậy, sao em lại nghĩ không thông chứ?”
“Lời anh nói còn quá sớm.” Tôi giật lấy cái túi, vừa chạy vào phòng vệ sinh vừa nói: “Chờ tôi biết kết quả, lại hù dọa tôi cũng không muộn.”
“Em là một kẻ ngốc không có lương tâm!” Nhiễm Nhiễm phát điên kêu to: “Đó là vì anh quan tâm em...em lại không phân biệt quan tâm hay hù dọa sao?”
“Phân biệt được.” Tôi cũng không quay đầu lại nói: “Vậy cũng phải chờ tôi biết kết quả rồi nói.”
“Nếu kết quả đúng như vậy thì sao?!” Anh ta ngăn trước phòng vệ sinh, vẻ mặt trịnh trọng và khẩn trương, khiến tôi có cảm tưởng, anh ta có thể là cha đứa bé.
“Đương nhiên là sinh nó ra.” Chu kỳ kinh nguyệt của tôi rất chính xác, nhưng lần này lại tới trễ, cho nên, tôi biết tỷ lệ mình mang thai là bao nhiêu, cũng đã chuẩn bị tâm lý rồi.
“Em thật sự là một kẻ ngu ngốc!” Giọng điệu của anh ta hung ác, sắc mặt cũng rất khó coi, nhưng lúc nói lời này, anh ta lại rất dịu dàng ôm lấy tôi: “Anh ta không xứng với em, càng không xứng để em sinh con cho anh ta.”
“Tôi không có tốt như anh nói.” Tôi cười khổ: “Tôi muốn làm mẹ, đã muốn từ rất lâu rồi, do tôi suy nghĩ quá nhiều, sợ anh ấy không đủ chân thành, lại sợ mình không chịu nổi sự không đủ chân thành đó. Nhưng nếu như thật sự mang thai, vậy tôi sẽ bỏ hết tất cả băn khoăn, chuyện tình cảm dù phức tạp hơn nữa, cũng không thể tước đoạt quyền được chào đời của đứa bé.”