Cô Nàng Giả Nai Của Tổng Giám Đốc Sói

Chương 134




Cây cầu này, vùng biển này, loại gió đêm lạnh thấu xương này, đều giống như năm ấy tôi và Âm Hạng Thiên rơi xuống nước, chẳng qua là, thời gian cứ trôi qua, cho nên, nay cảnh còn người mất.

Nhiễm Nhiễm dừng xe ở ven đường, lấy pháo hoa trong cốp sau mang lên chỗ con đê ở cầu, bày một hàng thật dài. Anh ta đốt một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, trong màn đêm, khói lửa chợt sáng lên, chiếu sáng mặt của anh ta, trong nháy mắt đó, đáy mắt anh ta đã không còn tươi cười hồn nhiên, không có ngây thơ đáng yêu, mà lại là thầm trầm khó hiểu làm người ta trầm mê. Mặc dù tôi không muốn nói như vậy, nhưng tôi cần thiết phải thừa nhận, người đàn ông này rất có sức quyến rũ, anh ta giống như một viên đá bảo thạch với hình dáng không theo luật lệ gì cả, làm cho người ta không thấy rõ, đến cùng anh ta có bao nhiêu bộ mặt.

“Chuẩn bị xong chưa?” Anh ta mỉm cười, hỏi.

“Tôi phải chuẩn bị cái gì sao?”

“Tất nhiên rồi, em phải đốt pháo hoa với anh.” Anh ta dắt tay tôi, cúi người, đốt cây pháo hoa thứ nhấtlúc tôi kinh ngạc lại kéo tôi chạy ra mấy bước, sau đó đốt cây thứ hai, vẫn cứ như cũ, mãi cho đến khi tất cả người cây pháo hoa đều bị đốt hết.

“Không còn kịp rồi!” Pháo hoa lần lượt xông lên bầu trời, anh ta chợt xoay người lại, ôm tôi vào trong lòng.

“Anh làm gì thế hả?” Tôi kinh ngạc, nói.

“Đi lên xem đi, phong cảnh phía trên rất đẹp.” Anh ta tung người nhảy một cái, ở trong tiếng kêu sợ hãi của tôi nahyr tới giữa không trung.

Tôi liều chết ôm lấy anh ta, bên tai là tiếng hô của gió, loại cảm giác này đã trãi qua từ rất lâu, nhớ tới những việc đã từng, lại có loại kích động muốn khóc.

Không biết anh ta giẫm lên chỗ nào mượn lực, đợi khi tôi mở mắt ra, chúng tôi đã đứng ở trên cầu rồi.

“Anh bị điên rồi hả? Bị người ta phát hiện thì làm sao?” Giọng nói của tôi bị tiếng pháo hoa nở rổ lấn áp lên.

Anh ta giơ tay chỉ vào một nơi xa, nhìn theo hướng anh ta chỉ, khói lửa đầy trời, chiếu sáng một vùng bầu trời đêm rực rỡ.

“Nhiễm nhiễm.”

“Hả?”

“Anh là người điên.” Vào giờ khắc này, chữ người điên không chứa nghĩa xấu.

Nhiễm Nhiễm hiểu, anh ta cười hỏi tôi: “Điên vui vẻ, sao lại không làm chứ?”

“Anh sống rất vui vẻ rất tuyệt với.”

“Em cũng có thể như thế. Bách Khảm, đừng dây dưa với Âm Hạng Thiên nữa, anh ta chỉ làm em bị thương mà thôi.” Giọng nói nhàn nhạt nhưng có chút gì đó ấm áp giống như một cơn gió nhẹ phảng phất thổi qua tai tôi, lại giống như một lời khuyên nhủ đối với người bạn đã quen từ lâu.

Tôi nở nụ cười chua chát: “Tôi hiểu rõ, nhưng thật ra, tôi chưa từng nghĩ sẽ tranh với chị của anh, anh không phải phí thời gian ở trên người tôi.”

“Em hiểu lầm rồi, anh thật lòng muốn tốt cho em.” Nhiễm Nhiễm nhẹ nhàng thở dài, nhìn màu đỏ của pháo hoa dần dần nhạt đi: “Không ngại nói cho em biết, Âm Hạng Thiên không hề yêu chị của anh, chỉ là chị anh không muốn buông tay. Vướng mắc giữa bọn họ quá lâu quá sâu, chuyện cho tới bây giờ, ai cũng không còn cách nào để toàn thân mà lui ra. Không thể không thừa nhận, Âm Hạng Thiên quả thật rất thích em, nhưng mà cái thích của anh ta với em mà nói là một loại tổn thương. Có lẽ ở trong lòng em, hai người đã kết thúc. Nhưng anh ta với chị của anh là người cố chấp giống nhau, không muốn buông tay. Ba người các em giống như ba sợi dây thắt một nút chết vậy, chỉ có thể cắt bỏ không có cách nào rõ ràng.”

Những điều anh ta nói tôi đều hiểu, cho tới bây giờ, tôi đều là sợi dây có khả năng cắt bỏ, tôi cũng tự nguyện bị cắt bỏ, dù sẽ đau, sẽ khó chịu, tôi cũng sẽ nguyện ý. Đây không phải là phong cách cao thượng, càng không phải là giả nhân giả nghĩa, tôi chỉ là không muốn vòng quanh trong bế tắc kia, tôi cũng cần thoát ly khỏi bọn họ triệt để, như vậy mới có thể bắt đầu một cuộc sống mới, một chặng đường đi mới.

Cây pháo hoa cuối cùng cũng tiêu tan, tôi có chút mất mác thở dài, quay người nhìn người đàn ông bên cạnh: “Nhiễm Nhiễm, nói chút chuyện nghiêm chỉnh với anh.”

Tôi quyết tâm giải quyết xong cái phiền toái này, nhưng mà tôi còn chưa có mở đầu, người ta đã xoay người đi.

“Nhiễm Nhiễm, anh hãy nghe tôi nói hết trước đã.” Tôi chạy nhanh đuổi theo: “Chúng ta không thích hợp làm bạn bè, mỗi lần gặp lại anh, tôi đều sẽ nghĩ tới chị anh. Phụ nữ là một loài động vật kỳ quặc, mặc dù buông ra, cũng dặn đi dặn lại với bản thân mình, đừng hận, hận người khác cũng như trừng phạt chính mình vậy, nhưng mà, tôi vẫn không thoải mái, tôi không muốn. . . . . .”

“Hôm nay thật là lạnh.” Anh ta nhẹ nhàng chen lời vào.

Tôi không chán nản, không ngừng cố gắng, nói: “Cho tới bây giờ, quan hệ của chúng ta coi như là hào hợp, tôi hy vọng chúng ta có thể lưu lại ấn tượng tốt của đối phương, cho nên. . . . . .”

“Em đi qua Côn Minh* chưa? Nơi đó không có mùa đông, cho dù đến tháng chạp cũng sẽ không đóng băng, cũng sẽ không có tyết rơi.”

*Côn Minh: (tiếng Trung: 昆明; bính âm: Kūnmíng; Wade-Giles: K'un-ming) là thủ phủ tỉnh Vân Nam, Trung Quốc, dân số nội thị năm 2006 khoảng 1.055.000 người. Vị trí địa lý: nằm bờ phía nam của hồ Điền Trì (hồ Côn Minh). Thành phố thường được gọi là Xuân Thành (春城, tức “thành phố mùa xuân”). Thành phố ở độ cao trung bình khoảng 1.892 m so với mực nước biển. Thành phố có 2.400 năm lịch sử, là trung tâm văn hóa, kinh tế, giao thông của tỉnh Vân Nam.

Khốn kiếp! Tôi có thể đánh người giả vờ ngu ngốc vô lại này một trận không?! Thật là rất muốn làm như vậy, nhưng mà tôi đánh không lại anh ta.

Cho nên, tôi dừng bước lại, học tập Quách Phù Dung, hít sâu, mặc niệm: thế giới tuyệt mỹ như vậy, tôi lại nóng nảy như vậy, như vậy không tốt, không tốt!

Nhiễm Nhiễm nhìn tôi, cười: “Có thể nói một yêu cầu không?”

Tôi nhíu chân mày lại: “Anh lại muốn đưa ra cái yêu cầu thiêu thân gì hả?”

“Không phải muốn thiêu thân.” Anh ta khẽ cúi người, bình tĩnh nhìn môi của tôi, nói: “Hôn một cái có được không?”

“Bốp” một tiếng vang giòn giã cắt ngang bầu trời đêm yên tĩnh, Nhiễm Nhiễm che trán của mình mếu máo: “Không đồng ý thì nói không đồng ý, sao phải đánh anh chứ?”

“Đánh chết anh cũng không oan!” Bỗng nhiên tôi không muốn nói chuyện với anh ta, chính xác mà nói, tôi không có bản lĩnh trao đổi để khai thông cho anh ta, vì vậy, tôi giơ tay lên vẫy một chiếc taxi, chuẩn bị về nhà.

“Anh đưa em về.” Anh ta cầm lấy tay tôi đang vẫy kia, cười khanh khách, hỏi: “Anh tốt không?”

“Chỗ nào tốt hả?” Tôi không được tự nhiên rút tay lại, cố gắng lấy tay từ trong móng vuốt sói ra.

“Anh lấy ơn báo oán, không tốt sao?”

“Tôi không biết điều được chưa?”

Anh ta cười khanh khách: “Vậy em cách bệnh nhân tâm thần không xa rồi.”

Tôi bị anh ta chọc cho vui vẻ: “Chờ tôi thành bệnh tâm thần nhất định làm bạn bè với anh, cùng nhau thử nghiệm cảnh giới tối cao của bệnh tâm thần.”

“Để anh dạy cho em nhé?”

Tôi không biết nên khóc hay cười: “Dạy tôi làm thế nào biến thành bệnh nhân tâm thần sao?”

“Dạy em biến thành một bệnh nhân tâm thần vui vẻ.” Anh ta mở cửa xe, “mời” tôi vào vị trí ghế lái, thắt dây an toàn giúp tôi. Khoảng cách vô cùng gần nhau, hô hấp của anh ta phả lên mặt tôi, mùi thuốc lá nhàn nhạt với mùi thơm thạch hoa quả hòa lẫn với nhau thành một mùi khoan khoái nhẹ nhàng, ngọt, lại còn rất dễ ngửi.

“Hôn một cái!” Anh ta không hề báo trước mà cúi mặt xuống, hôn lên môi tôi.

Tôi lập tức nghiêng đầu, trốn khỏi đánh lén của anh ta, chợt, trong buồng xe vang lên một giọng cao vút của tiếng tay đánh vào cái ót. Nhiễm Nhiễm xoa cái ót lui ra, đàng hoàng lái xe rời đi.

Trên đường về nhà, anh ta và tôi nói về chuyện trước khi anh ta bị bệnh tâm thần. Khi đó anh ta mới vừa hai mươi hai tuổi, nhưng đã bắt lấy được bằng tiến sĩ. Mọi người đều gửi gắm kỳ vọng lớn lao lên người anh ta, chờ thiên tài phát triển ngày càng to lớn, nhưng mà, thế nhưng anh ta lại nói anh ta mệt mỏi. Sau đó, anh ta liền biến mất. Đợi đến lúc anh ta xuất hiện trước mặt mọi người thì đã nói năng bừa bãi, làm việc không có mục đích, điều làm người ta khó hiểu nhất chính là, anh ta thường quay về phía một con ngan để nói chuyện.

“Ngan ở đâu ra?” Tôi tò mò hỏi.

“Mua, trong nhà không cho phép nuôi chó, anh chỉ có thể nuôi ngan.”

“Thiên nga sao?”

“Ngỗng trắng, kêu rất to, người trong nhà đều bị nó kêu lên ầm ĩ không được yên tĩnh chút nào.” Anh tac ười giống như một tiểu hài tử với trò đùa giai vậy, hai cái răng mèo càng thêm không ít sắc màu.

“Có phải anh cảm thấy áp lực quá lớn hay không, hoặc đang trốn tránh điều gì đó, cho nên cố ý giả ngây giả dại?”

Anh ta trầm ngâm giây lát, nói ra một câu trả lời làm người ta im lặng: “Ai mà biết được.”

Mệt mỏi kéo tới, tôi ngáp một cái: “Thật ra thì giả điên hay thật sự bị điên cũng không quan trọng, đúng không?”

“Sao lại nói như vậy?” Anh ta dạt dào hứng thú, hỏi.

“Anh có được tự do, có cơ hội nghỉ ngơi, như vậy lại có một cơ hội nghỉ ngơi để khôi phục lại. Anh bây giờ, không lo cơm áo, tự do tự tại, cũng không bị gia nghiệp liên lụy, thật làm cho người ta hâm mộ.” Tôi lại ngáp một cái, cảm thấy mí mắt nặng nề, cảnh sắc bên ngoài xe có chút mông lung.

Bên tai lại vang lên tiếng cười than thở nhẹ như lông vũ của Nhiễm Nhiễm: “Qủa nhiên tri kỷ là có thể ngộ nhưng không thể cầu.”

“Tôi mệt rồi.” Hôm nay bị anh ta quấn một ngày, vừa rồi lại điên khùng chyaj xem pháo hoa, bây giờ thật sự chịu không nổi.

“Ngủ đi, đến sẽ gọi em.”

“Ừ.” Tôi cựa quậy cơ thể, điều chỉnh một tư thế thoải mái, khép mắt lại, thì thầm nói: “Chúng ta không thích hợp làm bạn bè, về sau đừng đến tìm tôi nữa.”

“Làm sao có thể?” Đây là bốn chữ cuối cùng lọt vào tai tôi, sau đó tôi liền ngủ thiếp đi.

“Bách Khả, tỉnh, đến nhà rồi.” Trong giấc mộng, có người bóp lỗ mũi của tôi.

Tôi cũng không hề nghĩ ngợi, phất tay liền là một cái tát, tiếc nuối chính là, anh ta tránh rất nhanh, bàn tay liền rơi vào khoảng không.

“Em dùng phương thức này để cảm ơn người đưa em về nhà sao?” Nhiễm Nhiễm buồn cười, nói.

“Cao tầng chứ sao.” Tôi cởi thắt dây an toàn ra, tùy ý vẫy vẫy tay, ngáp xuống xe.

“Ngủ ngon, Tiểu Bạch Thỏ.” Tiếng cười trêu tức từ phía sau truyền tới, tiếng động cơ vang lên, Nhiễm Nhiễm lái xe rời đi.

Thành thật mà nói, tôi vẫn không thích cầm tinh* của mình, bởi vì, Tiểu Bạch Thỏ không phải ăn cỏ chính là ăn củ cải, thật vất vả trưởng thành lớn lên mập mạp, lại tới lúc bị đại sói sám ăn mất, số mạng quá bi thảm mà.

*cầm tinh: ví dụ như tuổi tý cầm tinh con chuột, tuổi sửu cầm tinh con trâu.

“Em đang trả thù anh sao?” Thanh âm buồn rười rượi vang lên từ phía chỗ tối nơi cửa chính, tôi sợ tới mức tỉnh ngủ luôn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.