Cô Nàng Giả Nai Của Tổng Giám Đốc Sói

Chương 129




Edit: Phạm Mai

Nhiễm Nhiễm không phản bác được, dứt khoát, trong đầu buồn bực không nói lời nào, dĩ nhiên, anh ta cũng không chịu đi. Tôi đang suy nghĩ phải làm thế nào mới mời được con sói này đi, thì Vân Nham quay lại.

"Nhiễm tiên sinh, thuốc của anh, tổng cộng 37 đồng, đây là tiền thối lại, đây là thuốc, có cần tôi rót dùm anh ly nước không?"

"Tôi uống cái này." Nhiễm Nhiễm cầm ly của tôi lên đưa lên khóe môi.

"Bỏ xuống!" Tôi không vui, nói.

Ánh mắt Nhiễm Nhiễm chuyển một cái, thật sự đặt cái ly xuống, nhưng cũng không phải bởi vì tôi không vui, mà lại lầu bầu, nói: "Anh bị cảm, sẽ lây bệnh cho em."

"Tôi rót nước giúp anh." Vân Nham cười khanh khách lấy cái ly giấy sử dụng một lần, rót cho Nhiễm Nhiễm một ly nước ấm, thái độ ân cần này thực sự chọc cho người khác sinh nghi, phải biết rằng, lúc trước người bất mãn đối với Nhiễm Nhiễm nhất chính là vị chị hai với anh mắt sạch bóng kia.

"Cậu bị cái gì vậy?" Tôi cau mày liếc nhìn Vân Nham.

"Không có gì mà." Vân Nham lơ đễnh vẫy vẫy tay "Chỉ là thu một ít hối lộ của Nhiễm tiên sinh thôi."

Ánh mắt tôi sáng ngời có thần chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của Vân Nham: "Cậu có nhất thiết phải nói quang minh chính đại như vậy không?"

"Giao dịch này thì đáng giá gì mà phải giấu diếm chứ?" Vân Nham hỏi ngược lại: "Anh ta muốn theo đuổi cậu, mình chỉ nhận chút hối lộ, giúp hai người dễ dàng thuận tiện hơn chứ sao."

"Cô Lưu thật thâm minh đại nghĩa*." Nhiễm Nhiễm cười híp mắt, nói.

*thâm minh đại nghĩa: hiểu rõ nghĩa lớn.

"Nói hay, nói hay." Mặt của Vân Nham không chút hổ thẹn đón nhận lời khen.

Tôi yên lặng ngửa đầu, nhìn trần nhà, tôi bị đánh bại! Tôi bị hai quái nhân này đánh bại!

Bởi vì Vân Nham nhận hối lộ, cho nên, lúc tôi đuổi Nhiễm Nhiễm đi, cô ấy luôn nói chuyện giúp Nhiễm Nhiễm, sau đó, tôi lại tức giận không lên tiếng nữa. Đại khái là qua vài giờ, công hiệu gây ngủ của thuốc cảm phát huy, lúc này Nhiễm Nhiễm mới ngáp rồi rời đi.

"Lái xe cẩn thận." Vân Nham đứng ở cửa quơ múa tay nhỏ bé, rất có tư thái đưa tiễn ý trung nhân đi ra chiến trường.

"Không phải cậu nói bệnh nhân tâm thần rất nguy hiểm sao?" Đóng cửa phòng lại, tôi liền tức giận hướng về cái vị chị hai nào đó gây khó dễ cho tôi một đêm.

"Nhưng anh ta cũng rất đáng tiền mà." Vân Nham kéo cái ghế qua, tới bên cạnh tôi: "Cậu không thấy anh ta lái xe sao? Ferrari đó, bệnh nhân tâm thần đáng tiền như thế còn hiếm thấy hơn so với cóc ba chân. Cậu có thể nhân cơ hội này gõ của anh ta một khoản, đến lúc đó lại ném đi."

Tôi trừng mắt: "Đừng có coi bệnh nhân tâm thần như đứa ngốc. Cậu quên à, bảy tám hộ lý bên chúng ta đều bị anh ta đùa giỡn đó?"

"Dĩ nhiên là không." Nói đến vấn đề này, Vân Nham có chút cắn răng nghiến lợi: "Cho nên, cậu càng không thể mặc kệ được."

"Vì sao?"

"Đương nhiên là thay mình báo thù rồi." Vân Nham bí hiểm nhếch khóe môi, thần sắc ác độc kia giống như phù thủy: "Đối phó với thứ người như vậy, cậu càng cự tuyệt, hứng thú của anh ta càng cao, cậu phải đi hướng ngược lại, cho anh ta vào chỗ chết đen, cho đến khi anh ta sợ mới thôi!"

"Mình phục cậu rồi đó!" Nói nửa ngày, vị chị hai này vẫn xem Nhiễm Nhiễm là đứa ngốc!

"Rồi phải làm sao? Cậu phải để cho anh ta phục tùng cậu, giống như cái loại cúi đầu xưng thần đấy."

Tôi di chuyển cái ghế, cách xa phù thủy năm mét. Vân Nham lại không chịu buông tha tôi, cứ cằn nhằn nói mãi ở bên tai tôi "Cách khống chế kẻ địch" . Đêm vẫn còn rất dài, mà cô ấy với tinh lực tràn đầy, cho nên, tối hôm nay, ngay cả thời gian lim dim của tôi cũng không gặp may.

Rốt cuộc cũng đến giờ giao ban, tôi gần như là chạy chối chết thoát khỏi địa bàn của phù thủy Lưu. Mcặ dù mấy ngày gần đây không có tuyết rơi, nhưng khí trời vẫn lạnh kinh người, bà nội nói nếu tôi lái xe máy đi chính là chịu tội, nên mỗi ngày đều cho xe đưa đón tôi đi làm.

Về đại trạch, chính là thời gian ăn điểm tâm. Tôi vừa mới để ba lô xuống, thì nghe thấy tiểu Tần đang quét dọn vệ sinh cất giọng, nói: "Chị nhỏ về rồi hả, trực đêm có cực không?"

Qủy linh tinh này, chỗ nào là hỏi tôi chứ, rõ ràng là đang báo tin cho tôi mà. Cũng không biết anh cả nói gì với bà nội, bắt đầu từ hôm đó, bà nội cũng không cho Âm Hạng Thiên sắc mặt tốt. Đoán chừng trong phòng ăn đang có người giân dỗi rồi. Trong lòng tôi hiểu rõ, nhưng trên mặt còn phải giả bộ làm như không có chuyện gì xảy ra, sau khi rửa tay xong, đi tới phòng ăn, quả nhiên trông thấy sắc mặt bà nội khó chịu đang uống hồng trà, mà bộ dáng của Âm Hạng Thiên thì là mới bị giáo huấn xong.

Tôi ngồi xuống xong, lúc này sắc mặt bà nội mới tốt một chút, ăn điểm tâm sáng một chút sau, tôi liền đi lên lầu để ngủ. Đến lúc xế trưa, chị Lưu mang cơm trưa lên phòng tôi, nhìn chằm chằm tôi ăn xong, lúc này mới để cho tôi ngủ tiếp.

Làm hộ lý đã lâu, đã sớm thành thói quen đảo loạn cuộc sống ngày và đêm, trở lại để giấc ngủ ngon hơn.

Nằm xuống lần nữa, tôi mơ thấy giấc mộng quái đản, trong mộng có một con thỏ trắng bé nhỏ mập mạp lắc lắc cái đuôi ngắn ngủn, dùng ngôn ngữ của con người ca hát, giống như giai điệu cỏ, nhưng mà, lời ca lại đổi thành: không tốn tiêu, không có đại liêu, tôi là một con thỏ nhỏ không có ai ăn.

Nghe nó hát bài như vậy, ý niệm đầu tiên trong đầu tôi là là: con thỏ này thật sự tài năng! Ý niệm thứ hai là: nhà tôi có hoa tiêu đại liêu.

Hai ý tưởng này đồng thời xuất hiện trong đầu, tôi liền xuống tay với con thỏ đang ca hát, chỉ nghe bên tai "Bốp" một tiếng, mở mắt nhìn, điện thoại di động rơi trên đất làm rung động van lên tiếng ong ong.

Tôi thò người ra sợ điện thoại di động, nhưng thân mình vừa mới tỉnh ngủ nên sai bảo không có tốt được, tôi không cẩn thận nên trượt chân té xuống giường, cũng may thảm rất dầy, bằng không tôi té vô cùng bi thảm.

"A lô. . . . . ." Tôi xoa xoa đầu, nghe điện thoại.

"Đang ngủ sao?" Ninh Vũ đoán một cái xác định.

"Đúng vậy , có chuyện gì à?"

"Không phải em muốn anh mang bánh bao về sao?"

Tôi vui mừng, cả người cũng hoạt bát hẳn lên: "Mang về hả?"

"Nói nhảm, bằng không anh gọi điện thoại cho em làm gì hả?"

"Học trưởng, anh là người tuyệt nhất tốt nhất!" Tôi cao hứng tới mức nói năng lộn xộn.

"Đừng nói nhảm nữa, nhanh tới đây lấy đi."

"Anh ở đâu? Em qua ngay lập tức!" Tôi nhảy lên, dùng một bên mặt với bả vai kẹp chạt điện thoại di động, đôi tay thì lục lọi trong tủ treo quần áo.

"Dưới lầu nhà anh." Anh ta tức giận: "Bảo vệ không cho anh mang bánh bao vào, anh nói anh đi vào, để bánh bao ở dưới phòng trực của ông ta, kết quả, ngay cả anh bảo vệ cũng không cho vào!"

Tôi cố nhẫn nhịn để không cười to lên: "Đứa trẻ đáng thương."

"Đừng lòng vòng, nhanh tới đây lấy bánh bao đi đi, anh lái xe mười mấy giờ liền, mệt rã rời rồi."

"Sao không ngồi xe lửa mà về?"

"Ngược lại anh rất muốn đó, nhưng bánh bao nhà em không lên xe. Anh chỉ có thể trả lại vé xe, đổi thành vé máy bay, kết quả. . . . . . Thôi, không nói, nói tiếp lại tức giận thêm."

"Em đi nhận ngay lập túc." Nói xong tôi liền tắt điện thoại, ngược lại, gọi cho Xảo Dĩnh.

"Bận không?" Tôi hỏi Xảo Dĩnh.

"Rất rỗi rãnh." Xảo Dĩnh cười đáp.

"Vậy hãy nhanh đi nghênh đón lang quân như ý nhà cậu đi." Tôi nói.

Xảo Dĩnh cũng không hỏi tình hình cụ thể và tỉ mỉ, vui sướng ừ một tiếng, đi chuẩn bị.

Tôi thong thả ung dung rửa mặt, thay quần áo xong, lại trả lời Ninh Vũ.

"Học trưởng, bây giờ em không đi được, anh hãy chờ một chút."

"Đợi đến lúc nào hả?" Ninh Vũ tức giận hỏi.

"Chắc khoảng hai tiếng thôi."

"Bách Khả!" Độ cao của dB nâng cao lên cho thấy con tức giận của anh ta cao bao nhiêu.

"Đừng tức giận, em cũng rất bất đắc dĩ, bằng không anh đi qua chỗ Xảo Dĩnh chờ em đi, em xử lý xong chuyện bên này sẽ chạy tới." Nói xong, tôi lập tức cầm điện thoại cách xa một chút, quả nhiên, nghe thấy Ninh Vũ rống giận.

"Con nhóc chết tiệt kia! ¥%%#@@#¥%%@¥%. . . . . . &#@#*@!" Chỗ này tỉnh lược N nhiều chữ.

"Mắng sảng hả?" N lâu sau, tôi xoa lỗ tai hỏi.

"Khó chịu đấy!"

"Vậy anh cứ tiếp tục, em bận rộn lắm, gặp ở nhà Xảo Dĩnh." Tôi quả quyết kết thúc trò chuyện, ngâm nga một đoạn hát đi xuống lầu.

Dựa vào hiểu rõ của tôi với Ninh Vũ, sau khi cúp điện thoại anh ta sẽ sinh một chút hờn rỗi, ngay sau đó, dẫn bánh bao đi tới chỗ Xảo Dĩnh. Nếu như trong vòng hai giờ mà tôi chạy tới, lại ảnh hướng tới thế giới hai người của người ta, còn có thể bị cơn giận còn sót lại chưa tiêu tan của Ninh Vũ mắng, cho nên, tôi không nóng nảy.

Đi tới nhà kính trồng hoa nhìn một vòng, nhìn xem những hoa hoa thảo thảo mà tôi yêu thích, sau đó, tán gẫu với bà nội vừa mới thức dậy sau buổi trưa một lát, nhìn thời gian, mơi qua khoảng một giờ, Ninh Vũ vừa mới tới nhà Xảo Dĩnh khoảng hơn mười phút, còn phải tính tới, đây là dưới tình huống không kẹt xe, không được, tôi phải mè nheo thêm một lát nữa.

Đang suy nghĩ phải làm cái gì cho hết thời gian, chợt nghe thấy tiểu Tần nói: "Chị Lưu, chị kêu người đưa nhiều táo như vậy làm gì?"

"Làm mứt táo đó. Bách Khả với phu nhân rất thích ăn mứt táo do chị làm." Chị Lưu làm người chỉ huy điều khiển người làm mang một hộp táo lớn vào phòng bếp.

Trong lòng tôi động một tý, khoác lên cánh tay bà nội, nói: "Bà nội, bà còn chưa uống trà buổi trưa đúng không?"

"Vẫn chưa." Bà nội cười khẽ: "Cháu muốn làm điểm tâm à?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.