Cô Nàng Giả Nai Của Tổng Giám Đốc Sói

Chương 124




Edit: Phạm Mai

"Thân ái, lớp trang điểm của cậu bị hỏng, mình giúp cậu chỉnh lại một chút." Đến lúc xế chiều, Vân Nham lại mang hộp hóa trang ra chuẩn bị mở rộng quyền cước.

Tôi vô lực xua tay: "Không cần, chỉ còn hai tiếng nữa là tan tầm rôig, để mình nghỉ ngơi một chút đã."

Vân Nham năng cằm tôi lên cẩn thận kiểm tra: "Không phải là cậu không thoải mái thật chứ?"

"Hơi cảm một chút, mới vừa uống thuốc cảm rồi, hiện tại ngủ một chút thì tốt rồi." Tôi ngáp, nói.

"Thật không làm cho người ta bớt lo mà." Vân Nham khoác cho tôi một cái áo khoác: "Ngủ một lúc đi."

Tôi xua tay, nói: "Không cần, còn nửa tiếng nữa là phải kiểm tra phòng, cậu không giúp được đâu."

"Chẳng lẽ mình không biết tìm người khác giúp một tay sao?" Cô ấy tức giận chỉ chỉ đầu của tôi một cái: "Cậu đó, đừng có lo lắng nhiều như vậy, mau ngủ đi."

"Cám ơn nhé." Tôi học giọng điệu của Phạm Vĩ, nói, rồi sau đó, trong tiếng cười của Vân Nham nằm lên bàn làm việc.

Màu hồng quả quýt của ánh nắng trời chiều chiếu từ cửa sổ vào trong phòng làm việc, sáng rực nhưng cũng không ấm áp, tôi quấn chắc váy lại, muốn hấp thụ một chút ấm áp từ áo khoác.

"Ầm" một tiếng vang thật lớn đột nhiên vang lên, cửa phòng làm việc cùng với cửa sổ cũng bị mở ra, gió lạnh gào thét nổi lên mang theo tuyết đọng, vốn dĩ căn phòng được coi là ấm áp trong chớp mắt đã bị hơi thở lạnh như băng cuốn sạch. Một con sói đen nhánh như mực không biết từ chỗ nào nhảy vào phòng, đẩy tôi đang vô tri vô giác xuống mặt đất.

Mặt đất lạnh như băng!

Hơi thở lạnh như băng!

Ánh mắt thú lạnh như băng!

Tất cả đều làm người ta vô cùng sợ hãi!

Tôi sợ hãi giãy giụa, sói đen lại dễ dàng áp chế, đồng thời từ trên cao nhìn xuống chỗ tôi, gió lạnh lướt nhẹ qua lông sói đen bóng, giống như con mèo hung ác bắt được con chuột, mà tôi chính là con chuột đang giãy giụa hết sức kia.

Ánh mắt sói âm u tĩnh mịch chợt thoáng qua vẻ tối tắm, sau đó răng sói bén nhọn liền tập kích xuống, nó cắn cổ của tôi một hớp, hàm răng xuyên thấu qua da thịt, ngay lập tức cổ chảy máu đầm đìa. . . . . .

"Bách Khả, tỉnh tỉnh!" Có người nắm tay của tôi, nhiệt độ ấm áp này giải cứu tôi thoát khỏi từ trong giấc mộng lạnh lẽo tràn đầy máu tươi.

Tôi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, chống lại một đôi mắt như viên bảo thạch màu den, đôi mắt này thật đẹp, không tinh xảo giống Âm Nhị Nhi, không chuyên tâm như anh cả, lại càng không sâu thẳm giống Âm Hạng Thiên. Nó chỉ thuần túy mà chân thành tha thiết, làm cho mọi người tin tưởng không cần lý do gì.

"Thấy ác mộng sao?" Người đàn ông dùng thân phận giả đã lừa gạt tôi nhẹ giọng hỏi thăm, quần áo bệnh nhân quen thuộc đã bị một cái áo màu đen và quần jean xa lạ thay thế, cho dù là vậy, gương mặt vẫn không thay đổi, nụ cười không giảm, nhưng Nhiễm Nhiễm đó và Nhiễm Nhiễm này chồng chéo lên nhau, biến thành một người mà tôi không quen biết.

"Xem như là vậy đi." Tôi nhàn nhạt trả lời, cơn ác mộng làm tôi thấy lo sợ, nhưng thực tế cũng vừa xấu xí lại buồn cười. Ngày hôm qua, tôi nắm tay của anh ta, nghe anh ta nhẹ nhàng hát, cho rằng anh ta thuộc một loại người với tôi, cho rằng anh ta giống như tôi sợ hãi cô đơn lạnh lẽo, khát vọng sự quan tâm. Quay đầu lại mới phát hiện ra mình gặp được một người kỹ thuật diễn xuất còn lợi hại hơn so với Nhiễm Du.

Tôi nên vì bị anh ta lừa gạt mà ảo não, mà tức giận, nhưng tôi lại phát hiện, tôi lại không hề sinh ra những cảm xúc này, nếu nhất định phải lấy ra những cảm xúc từ tận đáy lòng mà nói, vậy tôi chỉ có thể nói, tôi có chút thất vọng. Dù sao, tôi từng dùng sự thật lòng đối xử với anh ta, coi anh ta như bạn bè. Có lẽ anh ta không hiểu, anh ta khinh thường, sự chân thành này không đáng giá một đồng, nhưng nghìn vàng cũng khó đổi được.

"Bách Khả, em trách móc anh sao?" Ánh nắng chiều đem làm cho hơn một nửa phòng trực nhuộm màu quả quýt, làm cho nụ cười của Nhiễm Nhiễm thật ấm áp. Nhưng tấ cả chỉ là ý niệm, không thể xé rách, không thể miệt mài theo đuổi.

Tôi rút lại bàn tay đang bị anh ta nắm, giọng bình thản, nói: "Ngài suy nghĩ nhiều, trước hôm nay, ngài là bệnh nhân, tôi là hộ lý, che dấu thân phận là tự do của ngài, tôi không có quyền can thiệp, nếu nói trách móc thì cũng chưa tới." Tôi đứng dậy, kéo cửa phòng trực ra "Mời ngài đi ra ngoài, đừng cản trở công việc của tôi."

Nụ cười của Nhiễm Nhiễm dần phai nhạt, ánh mắt u oán: "Anh đã chuẩn bị tinh thần bị em mắng rồi mới tới đây, đừng lạnh nhạt như vậy mà~"

Còn dám làm nũng sao? ! Anh ta còn tưởng bản thân mình là Nhiễm Nhiễm sao?

"Đi ra ngoài!" Giọng điệu của tôi lạnh đi mấy phần, trong lòng đã xuất hiện không kiên nhẫn.

"Không đi, trừ phi em đánh chết anh." Giọng điệu này nghe giống như câu tôi thường nói "Đánh chết cũng không đi" có mùi vị hiệu quả giống nhau, nhưng trên thực tế lại càng thêm dứt khoát.

"Nhiễm tiên sinh, đừng ép tôi phải gọi bảo vệ." Không đi sao, vốn dĩ đối với anh ta tôi còn có chút kiên nhẫn thì giờ đã hết sạch.

Đầu vai anh ta ngay thẳng, không có sợ hãi, nói: "Tùy em, chỉ là, anh phải nhắc nhở em một chuyện, bệnh tâm thần bị kích thích thì sẽ nói lung tung đấy."

Tự nhiên một loại dự cảm xấu nhảy sinh, tôi trầm mặt, nói: "Ví dụ như cái gì?"

Anh ta nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra hai răng mèo nghịch ngợm: "Ví dụ như, người nào đó vì để cho bệnh nhân ngoan ngoãn nghe lời, liền lừa gạt người ta lên giường."

Gân xanh trên chán tôi nổ tung một cái "pằng" nhíu thành chữ thập, tức giận từ trong lòng nổi lên, thành một tốc độ đáng sợ lan tràn khắp tứ chi*.

*tứ chi: hai tay và hai chân.

"Nhiễm tiên sinh, anh có biết hậu quả của việc khinh người quá đáng không?" Tôi đè nén lửa giận đang bay lên, nói.

"Như vậy mới đúng chứ ~" anh ta cười híp mắt bước đi thong thả đến bên cạnh tôi, khẽ nghiêng người, đụng vào nửa bên mặt "Ừ ~ cho em đánh đó, đánh xong cũng đừng tức giận nữa."

Tôi nhẫn nhịn rồi lại nhẫn nhịn, mới đè xuống xúc động cho anh ta một cái tát, tiếp theo, kéo cánh tay của anh ta kéo ra bên ngoài. Đại khái Nhiễm Nhiễm cao một mét bảy, hơn nữa lại cũng không gầy, mà tôi bởi vì trong lòng có lửa giận mà sức lực tăng vọt lên, cho nên, tôi thành công kéo anh ta ra khỏi phòng trực, lúc trong mắt anh ta chứa đầy sự ngạc nhiên, "Ầm" một tiếng đóng sầm cửa lại.

"Bách Khả, đừng như vậy với anh mà." Lúc Nhiễm Nhiễm tỉnh lại, buồn bã thở nhẹ: "Em đã đồng ý đi xém bắn pháo hoa với anh, tại sao có thể nuốt lời chứ?"

Tôi phải hít sâu ba cái mới làm như không có chuyện gì xảy ra quay trở lại chỗ ngồi, nhưng người ngoài cửa căn bản không để ý tới tôi phải mất bao nhiêu sức lực mới có thể bình ổn lại lửa giận, cho nên, lên án vẫn còn tiếp tục.

"Bách Khả, tại sao em có thể gạt anh chứ? Anh đã ăn hết đồ ăn, cũng không còn trêu cợt đồng nghiệp của em, anh còn ngoan ngoãn uống thuốc nữa. . . . . . Đừng không để ý tới anh mà. . . . . . Cho anh đi vào có được không? Anh không muốn phải nói chuyện với cửa đâu. . . . . ."

"Tiên sinh, nơi này là bệnh viện, xin đừng lớn tiếng gây ồn ào." Tiếng nói của Vân Nham cắt đứt lảm nhảm lên án.

"Là cô sao, mau mở cửa ra." Nhiễm Nhiễm vui mừng, nói.

"Là anh!" Giọng nói của Vân Nham tràn đầy khiếp sợ, hiển nhiên bây giờ mới nhận ra đối phương.

"Đúng vậy, là tôi, nhanh mở cửa đi."

"Anh. . . . . . Anh không phải . . . . ."

"Không sai, tôi bị bệnh tâm thần, cô có thể gọi tôi là bệnh nhân tâm thần, gọi gay trước mặt hay sau lưng cũng không có việc gì, nhanh mở cửa ra là được rồi."

"Chìa khóa của phòng trực ở bên trong, tôi. . . . . ." Lời của Vân Nham còn chưa dứt, tôi liền mở cửa ra.

Ánh mắt Nhiễm Nhiễm sáng lên: "Bách Khả, đừng tức giận được không? Anh nói xin lỗi với em, anh không lừa em. . . . . ."

"Ầm" một tiếng đóng cửa cắt đứt chữ cuối của anh ta, cửa phòng trực đóng lại lần nữa, Vân Nham đang kinh ngạc đã bị tôi kéo vào.

"Bách Khả, xảy ra chuyện gì vậy?" Vân Nham nghi ngờ hỏi.

"Anh ta mắc bệnh." Tôi bước thong thả quay lại chỗ ngồi, ngồi xuống.

Vân Nham nhỏ giọng nói: "Mình thấy anh ta bình thường hơn trước nhiều."

"Thế giới bệnh tâm thần, chúng ta không hiểu được."

"Bách Khả, em đừng tức giận được không? Anh xin lỗi em, thật xin lỗi, tha thứ cho anh một lần đi, chỉ một lần thôi, anh bảo đảm sẽ không tái phạm nữa." Cái vị ngoài cửa kia lại lên tiếng kêu lên.

Vân Nham đưa ngon tay chỉ về phía cửa, nói: "Cậu nghe xem, anh ta nói chuyện rất mạch lạc đó." Ý tại ngôn ngữ, một chút cũng không giống bị tinh thần không bình thường.

"Đó là giả, là đóng giả."

"Làm sao cậu biết?"

Tôi cười, tôi đương nhiên có thể biết, bởi vì, sau khi Âm Nhị Nhi phát hiện ra Nhiễm Nhiễm này chính là Nhiễm Nhiễm kia thì đã nhắc nhở tôi, Nhiễm Nhiễm không phải là loại người lương thiện, hơn nữa lại làm cho người ta đoán không ra được, nếu có thể tránh xa thì không còn gì tốt hơn.

Dĩ nhiên, những lời này không thể nói cho người ngoài biết. Cho nên, tôi chỉ có thể lấy trực giác của phụ nữ ra để kể cho có lệ. Mặc dù Vân Nham đối với lời của tôi nửa tin nửa nghi ngờ, nhưng dù sao cũng xem quá bệnh án của Nhiễm Nhiễm, cho nên, tương đối lo lắng vấn đề an toàn của tôi. Cũng may, tiếng kêu cửa của Nhiễm Nhiễm đã ảnh hưởng tới y tá trưởng. Bây giờ tôi mới biết, Nhiễm Nhiễm xuất hiện ở bệnh viện vì không ai muốn đưa hành lý đến cho anh ta, anh ta vì bất đắc dĩ mới tự mình đi tới.

Thừa dịp y tá trưởng dẫn anh ta đi lấy đồ đạc tôi thay quần áo, đánh dấu lên tờ giấy tan làm, rời khỏi bệnh viện.

Xe của đại trạch đã chờ ở góc đường từ sớm, tôi chạy như điên tới, kéo ghế lái phụ ra, ngây ngẩn cả người. Người bên trong xe không phải chú Lưu , cũng không phải bất kỳ người tài xế nào của nhà họ Âm, mà là Âm Hạng Thiên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.