"Lạnh quá." Tôi hà hơi vào hai bàn tay, cũng không dám liều lĩnh tiến vào hồ nước nóng bốc hơi dày đặc ngay.
"Thời tiết ở suối nước nóng là thoải mái nhất rồi." Âm Nhị Nhi thử độ ấm của nước, sau đó cởi ra áo khoác, chỉ vận quần bơi lộ ra cơ thể cường tráng rồi trượt vào trong hồ.
"Không nóng chứ?" Tôi hỏi.
"Vừa vặn."
Tôi nhếch miệng cười, háo hức tháo áo khoác, cũng theo anh trượt vào trong nước, nhưng rồi liền la oai oái lên.
Âm Nhị Nhi cười sảng khoái, đè lại tôi đang muốn nhảy người lên: "Bây giờ mà em đi ra là sẽ bị cảm ."
"Thà bị cảm, mau buông em ra!" Tôi nói thét lên, má ơi, này là ngâm nước nóng ư? Rõ ràng là nấu sủi cảo. Thật đắng lòng, tôi là viên sủi cảo lớn huhu.
"Thích ứng một chút là được, em xuống vội quá mà." Anh cười khanh khách nói xong, lại tăng thêm sức đè tay tôi.
"Anh gạt em!" Tôi nước mắt lưng tròng.
"Anh chỉ phát biểu cảm tưởng thật thôi." Anh thấy tôi nóng ngồi không yên, dứt khoát ôm tôi lên ngồi trên đùi mình: "Như vậy có khá hơn một chút hay không?"
"Đỡ mới lạ, có ích gì chứ?" Tôi như ngồi trong vạc dầu, nóng thẳng lên não: "Buông em ra! Anh cái con sói thối không lương tâm này!"
"Buông ra!" Bỗng chốc một tiếng gầm vang lên, làm tôi giật cả mình, theo âm thanh vừa phát ra nhìn lại, thì thấy một bóng người vọt ra từ gian phòng.
"Anh đây không muốn thả đấy?" Âm Nhị Nhi cười khanh khách.
"Chết tiệt!" Bóng người phút chốc vượt qua hành lang gỗ, chạy thẳng tới hồ nước. Chỉ vài giây ngắn ngủi, tôi còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, bên tai liền nghe "tõm" một tiếng, cái bóng trắng rơi vào trong nước, đồng thời nước bắn trung tóe.
Tôi vuốt nước trên mặt, chỉ thấy Âm Nhị Nhi bị một con sói màu trắng ép sát vào tường.
"Grừ grừ...." Sói trắng giương móng vuốt đè chặt trên xương bả vai của Âm Nhị Nhi, gầm gừ phát ra tiếng uy hiếp.
"Âm Hạng Thiên!" Tôi kinh ngạc nhỏ giọng hô.
Sói trắng ngoái đầu lườm tôi một cái, cái liếc mắt vừa hung vừa hiểm, khiến tôi càng chắc chắn hơn thân phận của anh ta.
"Mau thả cái chân của anh ra." Tôi chen vào, gỡ móng vuốt sói của anh.
"Grừ grừ...." Anh nhe răng gừ ra tiếng, như con chó to xác bị xâm chiếm địa bàn.
Đúng lúc này, một hồi tiếng bước chân dồn dập vang lên, ngay sau đó một người phục vụ mặc kimono từ trong phòng chạy ra, vừa chạy vừa nói: "Thật xin lỗi, vừa nãy có vị khách đá hư cửa phòng quý khách, rồi xông vào phải không ạ?"
Tôi sững sờ cả kinh, vội nói: "Không có!"
"Rất xin lỗi đã làm phiền quý khách, tôi lập tức sắp xếp cho hai vị phòng khác ạ." Người phục vụ áy náy nói.
Mắt thấy cô nhân viên vẫn chạy hướng đến hồ, mà Âm Hạng Thiên còn vểnh cái đầu sói lên nhìn lại, tôi quýnh quá, bèn đè cái đầu bự của anh xuống nước. Âm Hạng Thiên cũng thức thời, rất phối hợp chìm xuống.
"Một đồng nghiệp cho biết có người đàn ông đã đột nhập xông vào đây. Quý khách nên kiểm tra xem có mất mát tài sản gì không." Người phục vụ đứng ở bên hồ, nói. Cũng may khí nóng khá dày, cô ta không thể nhìn thấy đầu sói trắng ở trong hồ.
"Thật sao?" Âm Nhị Nhi đối thản nhiên cười với cô phục vụ. Nụ cười chết người, không phải tàn nhẫn lấy mạng, nhưng là êm ái đoạt lấy.
Mặc dù ánh sáng mập mờ, nhưng cũng đủ thấy rõ khuôn mặt tuấn mỹ của anh cùng với nụ cười khiến con người ta quên đi cuộc sống chết lúc nào không hay. Cô nhân viên tròn xoe đôi mắt, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, nói ngắn ngọn, cô nàng kinh diễm mất rồi!
"Bề ngoài anh ta thế nào?" Âm Nhị Nhi cười hỏi.
"Không .... Không thấy rõ." Cô phục vụ ngơ ngác lên tiếng.
"Đại khái cao bao nhiêu? Mét bảy? Mét tám? Hay hai mét?"
Móa! Quất hai mét, anh nghĩ rằng người Trung Quốc đều là Diêu Minh sao? Kéo dài thời gian cũng phải hợp lý chút chứ?
**Diêu Minh là một cầu thủ bóng rổ chuyên nghiệp đang chơi cho đội tuyển Houston Rockets của National Basketball Association (NBA). Hiện anh là cầu thủ có chiều cao cao nhất chơi cho NBA, 2.29 m
"Chắc là mét tám, rất cao." Cô phục vụ máy móc trả lời, đôi mắt luôn đặt trên gương mặt đang bày ra vẻ yêu nghiệt khuynh thành tuyệt thế của Âm Nhị Nhi.
"Ồ ...." Âm Nhị Nhi kéo dài âm cuối, giả vờ ra vẻ trầm ngâm: "Này phải mau chóng tìm nhanh một chút, nếu lỡ là tên tâm thần, làm người khác bị đau sẽ không tốt."
"Đúng vậy, làm đau người khác sẽ không tốt." Người phục vụ nói như vẹt.
"Vậy cô còn không đi tìm?!" Tôi gấp giọng đuổi khéo người đẹp. Bà chị, nếu chị không đi, sẽ xảy ra án mạng chết người á .... Không, là mạng sói! Nín chết ảnh, chị đền nổi sao?!