Cô Nàng Giả Nai Của Tổng Giám Đốc Sói

Chương 110




Hôm sau phải chuyển ca sáng, vì để tránh chạm mặt với Âm Hạng Thiên, tôi cố tình đi trước. Sau khi tan ca liền đến thẳng nhà anh cả. Không như Âm Nhị Nhi, nhà anh cả có người giúp việc nên tôi không cần phải chuẩn bị bữa tối.

Ăn uống xong xuôi, cả đám đi chơi bowling. Chơi thỏa thích đến tận trời tối, như thường lệ, anh cả đưa Xảo Dĩnh về, Âm Nhị Nhi thì đưa tôi. Tiểu quy nhà tôi lại ngủ ngoài rồi.

Lúc về đến nhà trễ hơn hôm qua, khi Âm Nhị Nhi lên xe rời đi thì cũng đã gần nửa đêm. Cuộc sống bây giờ mặc dù không tính là mơ mơ màng màng như gã say, nhưng cũng khá vồn vã, thật sự sặc chết người.

Tôi kiệt sức bước vào phòng khách, Bảo Nhi nhanh chóng tiếp lấy túi xách trên vai tôi, Tiểu Cát đưa dép lê đến bên chân.

Tôi áy náy cười: "Còn chưa ngủ à."

"Cô nhỏ chưa về, chúng tôi nào dám ngủ?" Bảo Nhi nửa đùa nửa thật. Nhà họ Âm không có nhiều quy tắc lắm, nhưng chủ nhân chưa về, cần có người ở lại chờ cửa là không thể phá bỏ. Nói chung, tôi về muộn khiến hai cô nhóc này không thể ngủ.

"Làm trễ nãi giấc ngủ của các cô rồi, mau đi ngủ đi." Tôi cất bước đi về phía trước, định lên lầu nghỉ ngơi.

Bảo Nhi nhẹ nhàng xoay một vòng, chặn tôi lại. Đối với ánh mắt đầy dấu chấm hỏi của tôi, cô nhóc không tiếng động chỉ về phía cửa sổ.

Tôi nhìn theo hướng chỉ của cô nàng, lại thấy màn ngày hôm qua. Âm Hạng Thiên chìm trong ánh trăng, mắt khép hờ, chân mày khẽ chau lại, có vẻ như làm mình làm mẩy với ai.

"Gọi anh ta lên lầu ngủ đi." Tôi qua loa đáp một tiếng, liền muốn lên lầu.

Tiểu Cát khoát tay: "Không được, Tam Thiếu vì chờ cô mới ngủ ở đấy. Trước đó còn dặn dò chúng tôi, nếu cô về, nhất định phải đánh thức cậu ấy."

"Nếu cô phớt lờ mà đi lên lầu, chúng tôi sẽ bị..." Bảo Nhi làm động tác cắt cổ.

"Chờ tôi làm gì?" Tôi khó hiểu, hỏi.

Hai người lắc đầu, đẩy tôi đi về phía anh.

"Đừng đẩy, đừng đẩy!" Tôi còn chưa dứt lời, không biết cô nàng nào đã ra sức đẩy tôi một phát. Cơ thể mất cân bằng, tôi ngã ập xuống người Âm Hạng Thiên.

Bỗng chốc anh mở mắt. Hai cô gái nhỏ không hiền hậu tựa như thỏ gặp sói, vắt giò lên cổ chạy không thấy tăm hơi.

"Xin lỗi." Tôi vụng về định đứng dậy. Nhưng mới vừa chống tay, anh dùng lực bắt lấy, kéo tôi ngã về trong ngực anh.

"Buông tôi ra." Tôi luống cuống nói.

Anh mắt điếc tai ngơ, vùi mặt vào trong tóc tôi, giọng buồn bã: "Em đi đâu?"

"Thì đến nhà anh cả ăn..."

Anh không đợi lời của tôi, lại nói: "Quay về đi! Được không?"

Tôi đột nhiên có dự cảm không tốt, miệng cũng trở nên lắp bắp: "Anh... anh ... đang nói cái gì?"

"Anh hối hận!" Cảm giác lo lắng liền ứng nghiệm. Anh nặng nề nói: "Anh không nên thả em đi. Trước kia em chỉ thuộc về anh, hiện tại em đối tốt với tất cả mọi người, nhưng chỉ anh thì không."

"Tôi không có nhằm vào anh." Tôi muốn tránh khỏi lồng ngực anh, nhưng anh không chịu buông tay. Tôi chỉ có thể chống đỡ ngực anh, tránh cho hai người dính vào nhau.

"Em không chịu gọi anh dậy, em không làm cơm trưa đưa đến công ty, đó không phải là nhằm vào anh sao?" Anh uất ức lên tố cáo.

"Đó chỉ là giúp mọi người gần nhau hơn, không phải đối kháng anh. Hơn nữa, có Thiên Hoa gọi anh rời giường rồi, anh sẽ không bị trễ. Về phần cơm trưa, tôi có thể xin lỗi. Nếu anh muốn, lần sau tôi sẽ mang luôn phần của anh." Để mau chóng thoát khỏi kiềm chế, tôi không ngại nói xin lỗi với anh, mặc dù đó không phải lỗi của tôi.

"Không giống nhau. Trước kia em làm những việc ấy không phải với thái độ này."

"Lập trường khác nhau, thì thái độ đương nhiên khác nhau."

"Vậy thì đổi lại!"

Tôi dứt khoát chống cơ thể lên, cau mày, nói: "Anh lại vô lý rồi."

Anh trẻ con bĩu môi: "Anh không bao giờ muốn phân rõ phải trái, một chút chỗ tốt cũng không có."

Tôi tức giận: "Buông tôi ra, bằng không tôi kêu bà nội."

"Kêu đi, anh đang muốn nói cho bà nội đấy."

Tôi kinh ngạc tròn xoe mắt: "Nói cho bà nội cái gì?"

"Nói bà nội, anh hối hận."

"Anh bị Nhiễm Du kích động sao?"

"Không phải!" Anh trừng hai mắt, d.iễn đànlê q.uý đônnhìn qua có vài phần nguy hiểm: "Là em kích thích anh, còn có Hạng Kình, anh cả, Xảo Dĩnh. Bọn họ chiếm lấy em, không để em tiếp xúc với anh, không để em đối xử với anh như trước đây. Là các người sai trước, không thể trách anh lật lọng."

"Anh trước hãy buông tôi ra được không?" Tôi vẫn chống vào lồng ngực anh, coi như ngực anh không đau, nhưng tay tôi tê liệt rồi.

"Em còn đi sao?" Anh ngửa đầu nhìn tôi, dùng cái vẻ mặt của một đứa trẻ đang chờ đợi. Tất nhiên, đứa nhỏ này tính tình không tốt, lại siêu phá hoại, nếu như trái ý anh, anh sẽ nháo lên đến chó gà cũng không yên.

"Đêm hôm khuya khoắc, tôi ngoại trừ về phòng ngủ, còn có thể đi đâu?" Tôi không thể làm gì, nói.

Anh trả đũa ra sức ôm chầm lấy tôi, lúc này mới thả lỏng cánh tay.

Tôi chỉ muốn rời khỏi con sói nguy hiểm này ngay lập tức, nhưng anh đoán được trước nên nắm lấy cánh tay của tôi.

Tôi đứng trước mặt anh, chống lại ánh mắt sáng quắc của anh, chờ anh mở miệng. Nhưng anh như con sò khép chặt vỏ, căn bản không có ý định nói chuyện. Phòng khách vô cùng yên tĩnh, khiến tôi cảm thấy hơi khó chịu. Mắt to trừng mắt nhỏ đôi co trong giây lát, tôi ngập ngừng dò xét: "Nếu không có gì, tôi đi ngủ đây, anh cũng nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai còn đi làm. "

"Ngày mai thứ bảy, anh được nghỉ!" Anh nhìn chằm chằm vào tôi, không vui khiếu nại: "Em một chút cũng không quan tâm anh."

Meo meo cái con méo! Tôi cũng không phải mẹ anh, sao phải quan tâm đồ khốn anh?!

"Bách Khả về rồi sao?" Tôi đang oán thầm, thì âm thanh từ lầu hai truyền xuống như mặt trời chói chang soi mặt hồ xanh, như tia nắng trong màn sương mù. Âm Hạng Thiên thức thời nới lỏng, tôi lập tức chạy lên lầu hai.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.