Đêm nay dường như đặc biệt dài, chúng tôi cùng nhau ăn khuya, cùng xem hai bộ phim rỗng tuếch, sau đó cơn buồn ngủ kéo tới, đang khúc cô gái Hàn đuổi theo anh chàng đẹp trai và hô to: "Oppa oppa, sarang hae yo!" (Anh ơi anh ơi, em yêu anh!) Tôi đã thiếp đi trong màn tỏ tình lãng mạn như thế.
Qua ngày hôm sau, đầu đau như búa bổ, dạ dày kịch liệt kháng nghị. Tôi xốc chăn lên, ngây ngây dại dại vọt vào phòng vệ sinh, không có anh yêu, chỉ có nôn mửa, thiếu chút nữa ò ra luôn cả dạ dày mới thôi.
#Mèo: Từ "oppa" [ǒubà] và "nôn mửa" [ǒutù] có cùng chữ "nôn" [ǒu].
"Say xỉn là tội ác." Tôi choáng váng ngồi thẳng dậy, đi tới trước lavabo, mở tủ âm tường, lấy bàn chải đánh răng, súc miệng, thoa kem... bỗng cảm thấy trong tay có đôi chút kỳ lạ, cẩn thận xem xét, quả thật là bàn chải của tôi, chỉ là cái này hình như là đồ rất lâu trước kia rồi, hơn nữa, nó không nên xuất hiện ở đây.
Tôi đột nhiên ngẩng đầu, nhìn lướt qua phòng vệ sinh, rồi sau đó xông vào phòng ngủ như gặp quỷ, thiếu chút nữa đụng trúng người đàn ông đứng ở cửa.
"Uống nước đi." Cái cốc đã lâu rồi không thấy chợt đưa tới.
Tôi nhéo thật mạnh vào mặt của mình, đau thiệt nha, mới kinh ngạc ngước mắt, nhìn Âm Hạng Thiên quần áo nhăn nhúm, phát điên gào lên: "Tại sao tôi lại ở nhà anh?!"
Anh bất mãn cau mày: "Có cần phải như vào nhà ma không?"
"Được rồi, đây không phải là nhà ma." Tôi áp chế cho tâm tịnh thần nhàn: "Anh nói cho tôi biết, sao tôi lại ở nhà anh?"
"Tối hôm qua em uống quá mạng ở phòng làm việc của Xảo Dĩnh, vừa đúng lúc anh đi tìm cô ấy. Vốn dĩ định đưa em về nhà, d.i.ễ.n đ.à.n l.ê q.u.ý đ.ô.n nhưng đi tới nửa đường lại đổi chủ ý rồi, sau đó thì em ở chỗ này." Anh bình tĩnh tường thuật lại chuyện tối qua, thấy tôi vẫn còn đang trong cơn ác mộng, bĩu môi bổ sung: "Yên tâm, chúng ta chỉ ăn chút gì đó, xem hai bộ phim kém chất lượng, sau đó đi ngủ."
Tôi áp trụ con tim bé nhỏ đang đập bùm bùm, tiếp tục hỏi: "Vậy sao anh ở trong phòng tôi? Không đúng, đây là nhà anh, phòng này nên coi như phòng khách nhà anh."
"Phòng khách?"
"Nếu anh thích gọi nó là phòng ngủ phụ thì tôi cũng không có ý kiến. Bây giờ, anh có thể nói cho tôi biết, tại sao anh lại ở trong phòng ngủ phụ nhà anh không?
"Vì tối qua chúng ta ngủ chung ở trong này mà."
Tôi kinh hãi trợn to hai mắt, chỉ chỉ anh, lại chỉ vào mình. Anh hơi nhíu mi tâm, không nói một lời.