Có Một Vị Tiểu Hầu Gia Luôn Chờ Đợi Tôi

Chương 4: Phần 4




Tôi nhận điện thoại của một người bạn hẹn ra ngoài gặp mặt, lúc cửa thang máy sắp đóng lại, bên ngoài có một người tiến vào. Tôi giúp mở cửa thang máy chờ anh ta vào.

Người đến rất cao, mặc áo thun và quần thể thao, vóc dáng và gu ăn mặc thực sự không tệ, chỉ liếc mắt nhìn qua, hơi thở của một anh chàng trai đẹp đã ập vào mặt. Dù có không màng chuyện đời đến đâu, tôi cũng là một cô gái bình thường có xu hướng tính dục bình thường, chưa kịp nhìn rõ rốt cuộc người ta trông thế nào đã xấu hổ trước, dịch sang một bên nhường chỗ, lại rất muốn nhìn mặt mũi của anh ta.

Thang máy đang đi xuống, tôi lén lút ngước mắt nhìn, vừa hay đối diện với ánh mắt của đối phương đang hơi nghiêng mặt, mỉm cười nhìn về phía tôi. Nụ cười ngượng ngùng ở khóe môi tôi lập tức cứng đờ.

Sao, sao lại là anh ta?

Người đàn ông mặc đồ cổ trang đó. . .

11

Trong không gian nhỏ hẹp của thang máy, bầu không khí lập tức trở nên ngột ngạt.

Tôi không có chỗ để trốn. Tuy nhiên, có lẽ vì lần này anh ta mang hình dáng người hiện đại bình thường, giảm bớt nhiều sự kỳ quái và không hợp của trang phục cổ đại, vì vậy tôi không còn sợ như trước nữa. Nhưng, bọn họ thay phiên nhau bám theo tôi như thế này, rốt cuộc định làm gì?

Tôi rất muốn chất vấn, nhưng hoàn toàn không có can đảm lên tiếng.

Tôi lặng lẽ quay mặt đi, im thin thít.

Dường như anh ta vẫn đang nhìn tôi chăm chú, tôi thực sự thấy sợ tới phát hoảng.

Tôi ngẩng đầu lên cười gượng hai tiếng, thân thiện chào hỏi: "Anh cắt tóc rồi à?"

Người đàn ông nhướng mày, chắc chắn không ngờ tôi lại liều mạng nói những lời như vậy.

Ý cười trong mắt anh ta nhiều hơn, từ tốn mở miệng: "Phu nhân thích ta để tóc dài hơn sao?"

Phản ứng đầu tiên của tôi là muốn vội vàng phủ nhận từ "thích", nhưng lại vô tình chấp nhận cách xưng hô "phu nhân" thế này. Khi tôi nhận ra điều không đúng thì điện thoại đã vang lên trước. Tôi liếc nhìn anh ta, rồi nhấc máy.

12

Tôi vốn đã hẹn với một bạn nam khoa khảo cổ thời đại học ra ngoài ăn cơm. Mục đích chính là để thỉnh giáo cậu ấy về chuyện ngôi mộ cổ đó. Cuộc gọi này là cậu ấy gọi tới hỏi tôi đại khái mấy giờ sẽ đến. Khi kết thúc, cậu ấy còn dịu dàng dặn dò tôi chú ý an toàn trên đường đi.

Giọng nói từ loa điện thoại vang lên trong thang máy, đương nhiên, người đàn ông không rõ người hay ma đứng bên cạnh cũng nghe rõ mồn một.

Không hiểu sao, khi nói chuyện điện thoại với một người đàn ông khác trước mặt anh ta, tôi lại có cảm thấy có tật giật mình.

Vừa cúp điện thoại, tôi đã nghe thấy người đó hỏi: "Phu nhân có hẹn à?"

Hỏi thì hỏi đi, còn kèm theo biểu cảm ngoài cười nhưng trong lòng không cười.

Tôi không dám nói một chữ nào.

Lòng bàn tay tôi toát mồ hôi, một lúc sau yếu ớt sửa lại lời anh ta: "Tôi không phải phu nhân của anh. . ."

Thang máy sắp đến tầng một, chỉ cần cửa vừa mở, tôi sẽ lập tức chạy ra ngoài.

Tôi không để ý đến ánh mắt của anh ta, đang âm thầm chuẩn bị hành động tiếp theo. . .

Ngay lúc này, thang máy "cạch" một tiếng rồi dừng lại, sau đó, trước mắt tối đen như mực.

13

Tôi hét lên một tiếng, lưng dựa vào vách thang máy, toàn thân run rẩy.

Giọng nói của người đàn ông vang lên bên ngoài nhịp như nổi trống của tôi.

"Hề Hề, nàng là phu nhân của ta, ta đã tìm nàng suốt một ngàn năm rồi."

Tôi bịt chặt tai lại, trán không ngừng toát mồ hôi vì hoảng sợ.

Trong bóng tối, tôi không thể xác định được vị trí của anh ta. Có thể anh ta vẫn đang ở trước mặt tôi, lại như đâu đâu cũng đều là anh ta.

"Hề Hề, về nhà với ta được không? Chỉ cần bước vào Chúng Diệu Môn, nàng sẽ tìm lại được ký ức kiếp trước, chúng ta có thể mãi mãi bên nhau."

Lời nói của anh ta truyền vào tận sâu trong đầu tôi, nhưng tôi không thể đáp lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.