Có Một Tổng Tài Yêu Em Cuồng Si

Chương 17: Chương 17




Khi Nguyệt Vy về đến nhà đã gần 7 giờ tối.

Cô mở cửa, xỏ dép đi thẳng vào trong, ném túi xách lên sô pha, treo áo lên mắc áo như mọi ngày, rồi lao nhanh vào phòng tắm.

"Rầm"

Cửa đóng sầm lại, phát ra một thanh âm nặng nề như chính lòng cô bây giờ.

Cô chỉ là yêu một người đàn ông thôi mà, có cần phải mệt mỏi đến vậy không? Giá như Hải Thiên là một chàng trai với gia cảnh bình thường, không phải là tổng giám đốc, không phải là người thừa kế hay con trai của tập đoàn này tập đoàn nọ.

Hoặc giá như, anh không có cô người yêu cũ nào rắp tâm bất chấp như Mỹ Nhi, không chừa thủ đoạn nào cướp đoạt anh trở lại.

Giá như mọi thứ đều không quá rắc rối như bây giờ? Cô yêu Hải Thiên, lần đầu tiên trong đời đem lòng yêu một người đàn ông nhưng lại quá đôi trắc trở.

Nước xối xả chảy xuống, từng giọt từng giọt hối hả đua nhau chạy dọc mon men trên da thịt non mềm, trượt qua chiếc eo thon rồi nhỏ xuống đôi chân thon gầy nhắn nhụi.

Lạnh, rất lạnh, nhưng chỉ có cảm giác lạnh lẽo đến rùng mình này mới át được sự cô độc mệt mỏi trong cô.

Nguyệt Vy có thói quen tắm rất lâu, thông thường hơn nửa tiếng cô mới ra khỏi phòng tắm nhưng hôm nay chưa được mười phút đã phải dừng lại.

Lí do là!

Có ai đó đang liên tục gõ cửa nhà cô.

Tiếng gõ cửa càng lúc càng to, tử nhẹ nhàng đến nặng nề rồi dồn dập hối thúc bước chân nhanh lẹ của cô.

"Cốc! Cốc! Cốc! "

Tiếng nước chảy rất to, nhưng Nguyệt Vy vẫn có thể nghe rõ ràng.

Hình như còn có tiếng ai đó nói gì đó? Nguyệt Vy vội tất vòi hoa sen, cô quấn chiếc khăn tắm quanh người, đi ra khỏi phòng tắm, xỏ vội đôi dép lông gấp gáp bước đến cửa chính.

Định mở cửa thì chợt nhớ ra trên người lúc này chỉ quấn một chiếc khăn tắm bèn nhón chân nhìn qua mắt mèo xem thử là ai? Chỉ là chưa kịp nhìn thì cửa đã rung mạnh tiếp đó là giọng nói gấp gáp của Hải Thiên: "Vy, em có đó không, lên tiếng đi em.

Vy ơi"

Giọng nói của anh không giấu được sự lo lắng.

Nguyệt Vy có chút buồn cười, cô chỉ là đang tắm thôi mà có cần phản ứng quá đáng như vậy không? Nguyệt Vy không hề biết rằng, sau lần cô đau dạ dày rồi ngất trong nhà đã khiến Hải Thiên sợ chết khiếp.

Dạo đó, cũng lên mở cửa, nhanh chóng đem Nguyệt Vy đi bệnh viện.

Từ ngày đó, anh đã lén lút sang một chiếc chìa khóa nhà của cô, nhưng Nguyệt Vy đã thu mất, đã thế còn ác liệt hơn! đổi luôn cả ô khóa.

Bây giờ, đứng trước cửa hơn mười phút không thấy cô ra mở cửa, anh gần như không thể giữ được bình tĩnh.

Vừa định xông xáo phá cửa thì bên trong truyền đến một thanh âm trong trẻo, nhẹ nhàng như lông vũ sượt qua tai anh.

"Thiên, em đây.

"

Ba từ, một câu lập tức làm tảng đá đè nặng trong anh được trút bỏ.

Hải Thiên thở phào nhẹ nhõm, nhưng giọng nói vẫn không giấy được sự bực bội: "Mở cửa cho anh"

Cô gái nhỏ sau cánh cửa lí nhí đáp: "Anh đợi!.

"

Hải Thiên không kìm được gắt gỏng: "Anh nói mở cửa không đợi gì cả"

Cô gái này luôn khiến anh lo lắng đến phát điên như thế.

Anh gần như phát hỏa, vừa lo vừa giận, cánh cửa gỗ vừa mở ra, Hải Thiên xách túi đồ ăn bước vào, định rằng sẽ chất vấn cô một trận.

.

"Em định làm anh lo! "

Bao nhiêu lời phía sau nhất thời nghẹn lại trong cổ họng.

Cô gái làm anh lo lắng đang đứng nép sát vào bức tường, lấp ló sau cánh cửa gỗ, hai tay ôm lấy trước ngực che lấy cảnh xuân lấp ló.

Cô có vẻ vừa tắm xong, tóc đen ướt đẫm, những giọt nước trong veo trượt xuống đầu vai mượt mà.

Dáng người Nguyệt Vy tuy nhỏ nhãn nhưng chỗ nào cần có thịt đều có thịt, anh đã từng ôm qua rất nhiều lần, mềm mại như không có đầu xương.

Bây giờ khối thịt mềm mại nõn nà đang đứng lúng túng trước mặt anh, ẩn mình sau chiếc khăn tắm trắng tỉnh, nhìn cô như một yêu tinh nhỏ, đôi mắt e thẹn ngập nước nhìn anh, lúng ta lúng túng hệt thỏ non.

Yết hầu Hải Thiên lăn lộn vài vòng.

Anh muốn dời tầm mắt của mình đi nhưng Nguyệt Vy cứ như có ma lực hút lấy ánh nhìn của anh không buông tha.

Nguyệt Vy bị anh nhìn đến cả người bỏng rát, cô xấu hổ hô lên: "Anh! anh đừng nhìn nữa"

Giọng nói ấm ức mang theo vài tia trách móc, nghe như hờn dỗi làm nũng.

Trong lúc anh còn chưa hoàng hồn thoát khỏi trạng thái ngẩn ngơ thì thỏ trắng đã lon ton chạy mất.

Cặp mông tròn trịa ẩn hiện sau chiếc khăn tắm ngoe nguẩy trước mắt anh chẳng mấy chốc đã mất hút dần sau cánh cửa.

"Rầm"

Cánh cửa phát ra một âm thanh dữ dội, như sắp lìa ra đến nơi.

Bao nhiêu bực bội trong lòng tiêu tan, Hải Thiên cong môi mỉm cười nhìn về phía cảnh cửa.

Cô bé của anh lại xấu hổ rồi.

Không biết qua bao lâu, án chừng hơn 15 phút sau đó, Nguyệt Vy mới đủ can đảm mở cửa đi ra ngoài.

Đã một lần bị anh nhìn sạch sẽ nhưng cô vân không thích ứng được cảm giác này.

Vừa ra ngoài thì thấy Hải Thiên đang nấu ăn.

Anh mặc áo sơ mị, tay áo xắn đến tận khuỷu, lộ ra cánh tay rắn chắc.

Ngọn đèn nhu hòa chiếu lên thân cảnh cao ngất, anh đứng trong căn bếp nhỏ càng thêm chênh lệch.

Cả người phảng phất sự hơi thở nam tính lại tràn đầy ôn nhu nhã nhặn.

Đã từng nghe qua đàn ông khi tập trung làm việc sẽ cực kì thu hút, nhưng có lẽ người ta không nhận ra rằng, chỉ cần đẹp trai thì làm cái gì, ở đâu, cũng sẽ đẹp đến ná thở.

Giống như Hải Thiên, rõ ràng anh chỉ đang rửa rau, vì cái cớ gì lại đẹp đến điên đảo chúng sinh như thế.

Dường như cũng nhận ra ánh mắt chuyên chú của cô, anh nghiêng người lại, nhìn cô mỉm cười, hỏi một câu rất ngả ngớn: "Đẹp trai lắm đúng không?"

Nguyệt Vy còn đang ngơ ngẩn thì anh đã nói tiếp: "Ngắm đủ rồi đấy, mau đi lấy máy sấy sấy tóc đi.

Không lại cảm"

Nguyệt Vy sờ sờ mái tóc ướt của mình, cô đáp: "Lát em sấy cũng được.

Anh cần em làm gì không? Em giúp"

Hải Thiên không nhìn cô, anh cúi người bật bếp, tùy ý đáp: "Có.

Em giúp anh lấy cái máy sấy ra đây"

Nguyệt Vy: ".

.

"

Đợi đến khi Nguyệt Vy lấy máy sấy ra, Hải Thiên đã bắt nồi canh lên bếp.

Anh rửa tay, hướng cô nói: "Đợi anh"

Nguyệt Vy lắc đầu: "Em tự làm được mà.

Anh nấu ăn đi"

Hải Thiên nhíu mày nhưng vẫn mỉm cười tựa, ánh mắt không giấu được cưng chiều, thấp giọng nói: "Đã nói để anh rồi mà"

Anh rửa tay cũng lâu hơn người khác, không những theo quy trình thông thường mà sau khi rửa còn phải sát trùng tay.

Đến nỗi, trong nhà cô luôn phải có chai sát trùng dành riêng cho anh.

Cô từng nói, rửa nước sát trùng này làm khô da tay, không tốt cho sức khỏe, vậy mà Hải Thiên vẫn giữ nguyên thói quen của mình.

Không tính là mắc bệnh sạch sẽ nhưng cũng thuộc dạng kĩ càng kĩ tính trái ngược hoàn toàn với Nguyệt Vy.

Không xét về tính sạch sẽ hơi thái quá thì về tích cách nội tâm, cách xử trí dũng có phần trái biệt.

Nguyệt Vy cảm thấy Hải Thiên chững chạc, lí trí, và bình tĩnh trước mọi vấn đề, ngoại trừ chuyện liên quan đến cô, anh luôn điềm đạm chừng mực trong xử trí.

Hồng Nhung từng gặp anh một lần, cô ấy nói: "Bạn trai cậu là kiểu đàn ông không đơn giản.

Ánh mắt thầm sâu, nhìn qua cứ như anh ta đang che giấu chuyện gì.

Cậu đừng để vẻ ngoài anh ta đánh lừa.

"

Cô ấy còn nói: "Cái cách mà Hải Thiên nhìn cậu rất có vấn đề"

Cô hỏi vấn đề gì, Hồng Nhung ngẫm nghĩ một lúc mới trả lời: "Chỉ người ngoài mới nhìn ra, trước mắt cậu luôn dịu dàng, ôn nhu, thánh thiện, nhưng nếu cậu để ý, sẽ thấy anh ta lãnh đạm với tất cả mọi người.

Kế cả tớ là bạn thân cậu.

Mỗi lần tớ ôm vai bá cổ cậu, mắt anh ta dán chặt lên người tớ, cứ như muốn bóp chết mình đến nơi"

Nguyệt Vy nghe mà phát run, cô cảm thấy điểm này chỉ là do trước kia Hải Thiên đã hiểu lầm Nhung là con trai, còn ngủ lại nhà cô cùng giường cùng chăn nên mới có ác cảm.

Hơn nữa, Hải Thiên cái gì cũng được chỉ có cá tính ghen tuông là mãi không bỏ, ngoại hình Nhung lại có phần na ná nam giới, có lẽ thế nên anh mới không thích Nhung chạm vào cô.

Rất lâu sau này, Nguyệt Vy đã không ít lần cười cợt suy nghĩ ngây thơ này của mình.

Còn bây giờ, khi nằm trong vòng tay Hải Thiên, bạn trai ấm áp đang sấy tóc cho cô, cô vẫn ôm suy nghĩ tốt đẹp này về anh.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.