Đặt điện thoại xuống, Khai Tâm cười ngây dại nhìn căn phòng trống trải, ở đây có mùi của Tiểu Nghiêm, đây là nơi đầu tiên hắn gặp Tiểu Nghiêm, ở đây, có thời khắc ngốc ngếch nhất của cả đời hắn....
Nhẫn không thể tìm lại, bởi vì sáng sớm Khai Tâm đã đem rác vứt ra ngoài rồi..... Thì ra, Khai Tâm đã tự đem trái tim của mình vứt ra ngoài....
Khai Tâm vẫn cười ngây ngốc chờ đợi Hoàng Dục Nghiêm về nhà, vốn không có khẩu vị Khai Tâm cả ngày ở nhà căn bản không ăn gì cả, chỉ ngây ngốc chờ đợi, ngây ngốc nhìn, kì thực, Khai Tâm trước giờ chưa từng thực sự tỉnh táo chờ đến khi Hoàng Dục Nghiêm về, không phải thần kinh của Khai Tâm yếu, chỉ là Khai Tâm chờ đợi có một ngày Tiểu Nghiêm của hắn có thể dịu dàng đánh thức hắn, có điều, hắn chưa chờ được.
Ngoài cửa có tiếng chìa khoá chuyển động, sau đó là tiếng mở cửa, Khai Tâm ngẩng đầu, lần đầu tiên Hoàng Dục Nghiêm mở cửa mà bốn mắt nhìn nhau, Hoàng Dục Nghiêm nhìn thấy vẫn là nụ cười rực rỡ của Khai Tâm, Khai Tâm nhìn thấy vẫn là khuôn mặt uy nghiêm tuấn lãng của Hoàng Dục Nghiêm....
Cái ôm kịch liệt, sau đó là nụ hôn điên cuồng, Khai Tâm không biết làm sao với tất cả trước mắt, cảm thụ cảm giác trên người, khi đó, Khai Tâm là thật sự sung sướng, hắn cho rằng Hoàng Dục Nghiêm thích hắn, hắn cho rằng Hoàng Dục Nghiêm hối hận rồi, hắn cho rằng thực ra Hoàng Dục Nghiêm có cảm giác với hắn....
Nhưng, Khai Tâm không chú ý đến việc không ai có thể thay đổi trong nháy mắt như vậy, giống như một người đàn ông vốn yêu một người phụ nữ sâu đậm, thậm chí hôm trước còn có thể điên cuồng trên giường với phụ nữ, thì sao có thể nội trong một ngày thay đổi nhiều đến vậy....
Có lẽ, giống như có người từng nói, tình yêu khiến cho người ta thay đổi đến si dại, tình yêu có thể khiến cho một thằng khờ càng khờ triệt để hơn!
Điên cuồng cướp đoạt, xâm phạm thô bạo, động tác cuồng dã, Khai Tâm vốn đang sốt chỉ có thể thầm chịu đựng, đau, thì tự an ủi, đây là cơn đau mà tình yêu mang đến, mình có thể chịu được, lạnh, thì tự nói với mình, bên cạnh có người mình yêu, tâm nóng thì sẽ không sao, mệt, thì thuyết phục mình, đây là vì cơ thể mình không tốt, không thể trách Tiểu Nghiêm không biết khống chế.
Làm tình không có khoái cảm lại làm cho Khai Tâm sung sướng, thậm chí quên mất nỗi đau về chiếc nhẫn, còn vì muốn tốt cho Hoàng Dục Nghiêm mà giải thích tất cả, mà giải thích vô lí nhất là, mình thật sự không có nhãn quang, cho nên chọn một chiếc nhẫn Tiểu Nghiêm không thích, cho nên nó bị vứt.
Hôm sau, Hoàng Dục Nghiêm thô bạo kéo Khai Tâm dậy, đuổi ra khỏi phòng ngủ, nhưng Khai Tâm vẫn vui vẻ nghĩ, đây là vì Tiểu Nghiêm mắc cỡ.
Tiểu Nghiêm, anh thích tôi không?
.......
Có thích một chút xíu nào không?
.......
Dù chỉ một chút thôi?
.......
Ngươi thật sự yêu hắn vậy sao? Có người từng hỏi Khai Tâm câu này.
Tất nhiên! Đây là câu trả lời của Khai Tâm.
Nhưng hắn trước giờ không yêu ngươi, quá khứ không, hiện tại không, tương lai, cũng có thể là sẽ không. Vẫn là câu hỏi của người đó.
Tôi và anh ấy không có quá khứ, chỉ có hiện tại, càng không có tương lai, mà hiện tại của tôi cũng đã sắp dùng hết rồi, không phải sao? Đó là lần đầu tiên Khai Tâm không cười, mọi người lần đầu tiên phát hiện, kì thực, Khai Tâm cũng có nước mắt, Khai Tâm cũng biết khóc.
Từ sau khi phát sinh quan hệ với Hoàng Dục Nghiêm, Khai Tâm điên thì điên vẫn tiếp tục cuộc sống xoay quanh Hoàng Dục Nghiêm, vẫn lẳng lặng ở trog nhà, làm bất kể chuyện gì cho hoàng Dục Nghiêm, nhưng, chuyện tình ái cũng chỉ một lần đó mà thôi.
Ngươi hôm nay có rảnh không?
Hửm....?
Ta đặt một chỗ, ăn cơm đó!
À..."
Ngươi không đồng ý?
Không, tôi, đương nhiên đồng ý!
Xuống ca ta đến đón ngươi!
Ừm, ừ được!
Đó là lần đầu tiên Hoàng Dục Nghiêm mở miệng mời Khai Tâm ăn tối, hơn nữa còn là nhà hàng Pháp trứ danh, ánh đèn lãng mạn, không khí ưu nhã, dụng cụ ăn sang trọng, cái gì cũng đầy vẻ cao quí, mà Khai Tâm càng sung sướng cảm nhận cái gọi là tình yêu này!
Ủa, đây không phải là tổng giám đốc Hoàng sao?
Ai yô, tôi còn tưởng đây là Lam tiểu thư chứ, thì ra cũng có người giống như vậy a!
Châc chậc, giám đốc Hoàng, anh không cần đau lòng nữa rồi, Lam tiểu thư bất quá chỉ mới kết hôn có một tuần, anh đã tìm được một người giống đến vậy, ông trời đối đãi với anh thật tốt!
A, làm phiền hai người ăn tối rồi, vậy tôi đi trước, hai người thong thả dùng, giám đốc Hoàng, vị này nữa, vị Lam tiên sinh này.
Lời châm chọc khinh miệt, còn có cười nhạo, không khí vốn vui vẻ nhanh chóng ngưng tụ, thì ra là như vậy, đây là tâm tình lúc đó của Khai Tâm.
Có lẽ là phát bệnh rồi, tim đau đến muốn vỡ ra.
Từ tốn đặt dao nĩa trong tay xuống, mắt đối diện với đôi mắt sắc bén kia: Tôi là vật thay thế phải không?
Phải!
Anh chấp nhận tôi là vì vị Lam tiểu thư kia không chấp nhận anh phải không?
Phải!
Anh trước giờ không chấp nhận đồ của tôi là vì anh chưa bao giờ nhìn đến một món nào phải không?
Phải!
Anh phát sinh quan hệ với tôi là vì người yêu của anh kết hôn mà chú rể không phải là anh, nhưng anh cần một món dụng cụ giống như cô ấy để phát tiết, phải không?
Phải!
Chỗ ngồi này vốn không dành cho tôi phải không?
Phải!
Anh có từng thích tôi không? Cho dù chỉ một chút....?