Hai.
Lại gặp nhau rồi nhỉ.
Gia cảnh nhà tao: Bố tên Cảnh má tên Nhi, anh trai tên Tuấn.
Tao tên Ngọc.
Ma dờ phắc cơ! (ノಠ益ಠ)ノ彡┻━┻ Tao vẫn muốn đổi tênn!!!
Hồ Vũ Tuấn oai phong bao nhiêu thì Hồ Vân Ngọc ẻo vãi chưởng!!
Giới thiệu tiếp, má tao là giám đốc ngân hàng, bố tao chủ tiệm vàng, anh tao dân xã hội đen.
Còn tao ăn bám gia đình.
Tao giàu vãi sh*t nhưng tao lại đéo có bạn, mãi sau mới chơi với thằng Trang. Không biết vì lí do gì.
Chỉ nhớ hồi mẫu giáo một mình tao chơi trội mặc vest đi học. Người ta chơi đồ hàng mình tao chơi smartphone. Đến giờ ngủ trưa bọn nó nằm chiếu trải trên nền, tao nằm giường từ nhà mang đến. Đến giờ ăn vặt một mình tao ngồi một bàn xài dao nĩa cắt bít tết ăn.
Có tài xế đưa đi đón về bằng siêu xe.
Hmmmm... Tao quý tộc như vậy.
Có hôm cô giáo cho bọn tao ngồi vòng tròn, đặt câu hỏi cho nhau.
Có đứa hỏi tao "Bố mẹ cậu làm nghề gì?".
Nghĩ nghĩ nếu tao kể về gia thế khủng của mình, bọn nó sẽ càng xa lánh tao. Tốt nhất nên tỏ ra đáng thương một tí, nên, tao nghiêm túc bảo "Bố mẹ tao đi tù rồi".
Rồi sau đó, không có sau đó.
Bọn nó không cho tao vào ngồi vòng tròn với chúng nó nữa.
Tao ổn ( ͡° ͜ʖ ͡°) 👌. Một lũ người hạ đẳng.
Chắc thằng Trang đéo nhớ chứ tao nhớ kĩ, lần đầu tiên tao tiếp xúc với nó.
Nó đi đến bên tao, nhét vào tay tao cái kẹo. Mặt nhăn như đít khỉ, cục cằn bảo với tao.
"Cho mày."
Ệch kiu sờ mí? Σ(゚Д゚)
Lần đầu tiên trong đời tao được cho cái kẹo tầm thường như thế, tao thấy thú dị lắm.
Bỏ qua thái độ lồi lõm của nó, tao há mồm ngậm kẹo.
3 giây sau bố mày nôn hết cả lòng mẹ lòng con.
Con chó Trang!!! Nó lừa tao đớp thuốc của nó!!
Bằng tất cả sự quý tộc, tao bình tĩnh vạch ra một mớ kế hoạch để trả thù.
Nhưng tao là đứa mau quên thù, hôm sau nó cho tao cái kẹo chíp chíp tầm thường. Tao nhét lại vào mồm nó thấy nó nhai bình thường thì ăn chung với nó luôn.
Lần đầu tiên được ăn chung với dân thường, tao vui lắm, cứ thế mà cười thiệt tươi.
"Tao chơi với mày để né thằng Quân, đừng nghĩ nhiều."
"...." - Nhưng tao chưa nghĩ gì cả?
Rồi đó, thời gian thấm thoát thoi đưa, tao thân với thằng chó Trang với chó Quân.
Hai con chó chúng nó y như rằng hôm nào cũng động dục thì phải.
Riết từ mẫu giáo lên trung học, lúc éo nào cũng bám lấy nhau rồi tung bánh gato bừa bãi.
Mặc cho con chó độc thân như tao còn đang thoi thóp sống!
Damn it!
Rồi sóng gió ập lên đầu tao.
"Thật ra thì hồi mẫu giáo tớ cũng để ý Ngọc rồi. Chúng mình học chung với nhau đấy, Ngọc không để ý à?"
.....
"Ngọc hay ngồi chơi với cái máy nuôi thú, đáng yêu lắm."
Đối diện với thằng Hồng Quân sau những lời này. Tao hét ầm lên rồi bỏ chạy.
"ARE YOU F*CKING KIDDING ME??????"
May là hôm sau thằng điên đấy cũng biến ra khỏi lớp tao rồi.
Rồi cuộc sống của tao cứ diễn ra bình yên, tâm tao vẫn bất thính giữa dòng đời vạn thính.
Cho đến khi dông bão lại ập tới đè tao sấp mặt trong một buổi sáng đẹp trời của lớp 12 thân yêu.
Phù, không khí thật trong lành cành đào.
Pơ phệch (perfect), quá phù hợp cho việc tao ăn sáng ngay tại lớp, nâng li sữa nhấp một ngụm.
"Tối qua bố đi biển bị sóng đánh bay sịp!"
Rồi phọt ra.
Phắc (ノಠ益ಠ)ノ彡┻━┻. Một lũ hạ đẳng không biết kiếm chuyện nào tao nhã hơn để nói hả??
Thằng Trang thấy mồm tao ngập sữa, thích thú chụp vài cái up mẹ lên facebook.
Dùng hết sự quý tộc, tao bình tĩnh lau mồm nhàn nhã xử lí bữa sáng.
Tao nhét vào mồm miếng thịt bò bít tết béo ngậy, chưa nuốt trôi khỏi cổ thì.
"Bọn mày eyyyy!!! Thằng năm ngoái chuyển đi giờ chuyển về rồi nè!!! Thằng Hồng Quân ý!!!"
....
"Ặc ặc, íu ao a a a ư ư ư!!"
Mẹ nó!! Tao bị mắc họng rồi!! Nuốt không trôi!!!
Trong khi tao sống dở chết dở thì bọn trong lớp mảy mảy không quan tâm tao.
Sô sết (so sad) ༼ ༎ຶ v ༎ຶ༽.
Từ cửa xuất hiện cái thằng-nào-đó-tao-không-muốn-biết, thứ đầu tiên nó để ý là tao. Nó phi đến bế bổng tao lên.
Làm ra vẻ anh dũng mà oai phong bước từng bước xuống phòng y tế.
Sự sống của tao lúc này không quan trọng, quan trọng là tao phải chôn cất cho sự tôn nghiêm của tao rồi.
Tao ngoái lại nhìn thấy thằng Trang muốn đi theo tao thì bị thằng Quân kéo lại ôm lấy âu yếm.
Thế là bố nôn mẹ miếng bít tết ra.
Thoát chết thiệt ez(easy).
Nhưng tao lại nôn vào áo thằng-nào-đó-chết-mẹ-mày-đi hahahahaha!!!
Rồi sau đó bà giáo bắt thằng Hồng Quân thay áo mới được vào lớp, thế là cả một bè lũ cẩu bằng hữu đứng lên bênh vực nó. Và, phản bội tao.
"Cậu Ngọc nhà giàu mà nhỉ? Thế đi ra đền áo mới cho bạn rồi vào lớp."
Tao chưa đưa ra ý kiến thì thằng Hồng Quân đã gật đầu răm rắp tán thành.
Thôi được rồi, tao chẳng có gì ngoài tiền mà.
Xác nhận được giáo viên cho phép ra khỏi trường, ông bảo vệ mở cổng cho hai đứa lăn ra.
Tao dắt nó ra hiệu may gần trường, mua lấy một bộ mới tinh, rút thẻ ra muốn thanh toán thì bà chủ bảo.
"Tiền mặt đi cháu."
Mang tiền đi cộm ví kém sang nên tao đem mỗi thẻ thôi. Chả lẽ bố phải cuốc bộ ra cây ATM cách đây mấy cây số để rút tiền?
Thằng Q... Được rồi, tao gọi thằng Hồng Quân là Chun Quần nhé, ai bảo nó trùng tên với chồng thằng Trang.
Thằng Chun Quần bảo.
"Nhanh nhanh không tớ không chịu được nữa đâu."
"Mày không chịu được thì cởi trần ra."
"Cởi trần ra người khác ngắm mất của Ngọc đấy."
"Mày lột cả quần mày ra hộ bố cái?"
Giằng co một hồi, tao gọi điện cho mẹ tao để cầu cứu. Mà mẹ tao lại bận họp không nghe, gọi cho bố thì bố tắt máy, gọi cho anh thì anh đang bận thanh toán ân oán giang hồ.
... Vcl.
Vừa vặn gần đây có tiệm cầm đồ, tao chạy ra cầm luôn quả vòng vàng đeo trên cổ. Sau đấy mua áo trả lại cho thằng Chun Quần.
Bọn tao vào lớp thì đã gần hết tiết 1, lại còn là tiết Văn bà chủ nhiệm dạy. Nhân lúc tao không ở lớp, bà ý chuyển thằng ngồi cạnh tao ra cuối lớp ngồi cmnr.
Bà ý bảo.
"Lát học sinh mới chuyển ra ngồi với cậu Ngọc đi."
(ノಠ益ಠ)ノ彡┻━┻ Oh sh*t!
__________________________
*Nhân vật Tuấn còn thuộc truyện "Hey! Em đẹp trai cách vách!"