Có Một Tên Quỷ Vương Cuồng Tự Luyến

Chương 9: Trừ quỷ




Sáng hôm sau, bọn họ dậy sớm chuẩn bị đến hồ Thanh Nhật. Lần này chỉ có Huyền Vũ cùng Nguyệt Hạ rời đi. Trước khi đi, Lam An kéo hắn qua một bên, không ngừng dặn dò.

"Quỷ Vương, nếu có chuyện gì thì ngài cứ chạy trước. Bạch đế lợi hại như vậy, ở lại một mình cũng không sao."

Nguyệt Hạ biết cậu quan tâm hắn, nhưng cái cách quan tâm của cậu thật không dễ chịu tí nào. Kì kèo cả buổi, Lam An mới để Nguyệt Hạ đi. 

Nguyệt Hạ cùng Huyền Vũ bay tới hồ Thanh Nhật. Hắn từng tới đây một lần, là lúc chạy đi tìm Bạch đế cứu viện, lúc đó chỉ nghĩ hồ này rất rộng, cũng không có thời gian nhìn kỹ. Giờ nhìn lại, hồ này không những rộng, mà còn rất sâu, rất thích hợp ẩn nấp. Nhưng dù gì tượng Thánh Nữ là tượng đúc thành, không phải là một tảng đá, nó ở dưới nước không thấy khó chịu sao? 

Bọn họ nhanh chóng bày trận. Nguyệt Hạ vung Hắc Tinh bắt đầu vẽ chú. Hắn chỉ vài tiếng đã vẽ xong rất nhiều chú, quay lại bên kia, Huyền Vũ vẫn đang cẩn thận tỉ mỉ, hạ từng nét bút. Huyền Vũ rất đẹp. Y đứng một chỗ cũng khiến lòng người ngỡ ngàng. Nhưng y đẹp nhất vẫn là khi thi chú. Gương mặt chuyên tâm, từng cử chỉ, từng cái cau mày, từng nhấc tay cũng khiến một khung cảnh bình thường trở nên thi mỹ. Tính y rất tỉ mỉ, chú y họa không giống hắn, có một loại tinh tế ý vị riêng. Năm đó hắn không hiểu, cười nhạo y, thời gian y thi chú, hắn có thể vẽ cả chục cái rồi. Giờ ngẫm lại, hắn đã bỏ qua rất nhiều thứ. Nguyệt Hạ vẽ xong phần hắn, bắt đầu sắn tay vẽ giúp Huyền Vũ. Huyền Vũ thấy hắn bắt đầu chen qua bên mình thì cau mày, nhưng y cũng mặc kệ.

Ở khách trọ, Lam An sốt ruột. Thanh Tâm thấy vậy liền an ủi cậu.

"Lam An công tử, người đừng lo, Bạch đế cùng Nguyệt... Quỷ Vương mạnh như vậy, sẽ không có chuyện gì."

Lam An nghe vậy cũng không cảm thấy khá hơn, có một linh cảm xấu không ngừng quấy phá trong người cậu. Không kìm nén được, cậu liền nói ra suy nghĩ của mình.

"Mọi người nghĩ, chướng khí ở miếu Thánh nữ nhiều như vậy, tại sao Quỷ nữ lại không ăn?"

"Có lẽ do sợ chỉ đỏ." Vấn đề này bọn họ có đề cập tối hôm qua.

"Nếu chướng khí là những người do chỉ đỏ giết thì cũng không nhiều như vậy. Chưa kể thời gian ngắn, cũng không hóa quỷ nhanh như thế. Ta cảm thấy, số lượng không thích hợp. Còn nữa, tại sao đứa bé đó đã chết, nhưng nó lại không hóa quỷ tấn công chúng ta. Tại sao đứa bé đó nói Quỷ nữ muốn bắt nó, chẳng phải Quỷ nữ đã ăn nó một lần. Tại sao lại có tiêng kêu "đau quá." Phải có chỗ nào đó chúng ta đã bỏ qua."

Nghe Lam An nói vậy, bọn họ cảm thấy mọi thứ không đơn giản như họ nghĩ. Sau đó, Kỳ Thiên không tin được nói ra suy nghĩ của mình.

"Nếu như.... nếu như chướng khí không phải là một nhóm độc lập, mà thuộc về Quỷ nữ."

"Ý ngươi là Quỷ nữ không muốn quay lại miếu Thánh Nữ nhưng muốn lấy con mồi ở đó, nên phái chướng khí đi." Thi Trúc sợ hãi nói ra nghi vấn của mình.

"Có tư duy, có ngôn ngữ. Từ trước chúng ta cứ nghĩ Quỷ nữ chỉ là một bức tượng mới hóa quỷ, dù có thể nói nhưng cũng chỉ là tư duy bậc thấp. Thế nhưng nếu có thể sai sử, tính kế đã là tư duy bậc cao." Lam An nói tới đây, đột nhiên sợ hãi. Cậu biết sự bất an của mình đến từ đâu rồi. Lam An hoảng sợ hét lên."Nếu như vậy, Quỷ vương cùng Bạch đế có thể bị trúng kế." 

Lam An chạy ra ngoài. Thứ suy nghĩ duy nhất trong lòng cậu là phải chạy đi thông báo cho Nguyệt Hạ. Nhóm thiếu niên muốn theo bị cậu cản lại.

"Mọi người ở lại, nơi đó nguy hiểm."

Nói xong Lam An vẫy tay, một con rắn màu đen từ khói kết thành dần xuất hiện. Lam An leo lên đầu nó, phóng đi. Thanh Tâm sốt ruột, kéo tay Kỳ Thiên.

"Giờ chúng ta phải làm sao?"

"Đuổi theo." Kỳ Thiên kéo dây cương của một con ngựa gần đó, kéo Thanh Tâm lên rồi phóng đi. Thi Trúc cũng kéo Thanh Nhã lên ngựa.

Thanh Tâm ngồi trong lòng Kỳ Thiên, lo lắng.

"Nhưng Lam An công tử nói chúng ta..."

"Chúng ta sẽ không tới gần, chỉ ở xa hỗ trợ bọn họ." Kỳ Thiên biết mức độ nguy hiểm của đợt tấn công này, cậu cũng ý thức được thực lực của mình không thể tham chiến. Kỳ Thiên tức giận cắn răng bản thân vô dụng, tay không ngừng thúc ngựa phóng đi.  

Ở bên kia, sau khi bày trận xong, Huyền Vũ noí.

"Gọi nó dậy được rồi." Vừa dứt lời, Nguyệt Hạ cứ thế cầm một tảng đá to bằng một người, ném xuống dưới hồ. Nước hồ bắng tung tóe làm Huyền Vũ bất ngờ, phải bay ra về sau vài chục bước. Y vội vã kiểm tra quần áo thuần trắng của mình, sau đó liếc mắt nhìn Nguyệt Hạ. Nguyệt Hạ ha ha cười, y biết mình bị chơi xấu. Nguyệt Hạ liên tiếp ném đá xuống hồ cho tới khi Quỷ Nữ chịu không nổi, phải ngoi lên.

Quỷ nữ quả thật rất lớn. Thế nhưng buổi sáng không phải là thời gian tốt để nó hoạt động. Nó nheo nheo mắt, chậm chạp khươ tay, đánh về phía Nguyệt Hạ. Bàn tay của nó vừa dài vừa lớn, Nguyệt Hạ tăng tốc, vừa chạy vừa né, dẫn nó về phía trận pháp. Quỷ nữ chậm chạp bước, nhưng mỗi bước của nó tiến được một khoảng rất xa. Nguyệt Hạ cố gắng chạy, nhưng cơ thể này không phải của hắn, tốc độ muốn nhanh cách mấy cũng không được. Nguyệt Hạ trượt chân, sợ hãi lăn qua một bên. Nơi hắn vừa đứng có một dấu chân to tớn, lún tới hơn nửa người. Huyền Vũ gọi hắn.

"Mau."

Nguyệt Hạ nhanh chóng đứng lên, gọi ra một con chim ưng đen, sau đó bám theo nó mà bay. Quỷ nữ không ngừng đuổi theo, muốn tóm lấy hắn, thế nhưng không hiểu chân nó đạp phải thứ gì, dừng lại. Nó cúi xuống nhìn, chân nó bị vô số dây leo cuốn lấy. Dây leo vừa dài vừa dẻo dai, nó dù đá chân cách mấy cũng không thoát ra được. Nó gào lên, tiếng gào chói tai như thủng màng nhỉ, âm thanh của nó khuếch lớn, làm cây cối rung động. Bọn họ có dự cảm không lành, Huyền Vũ nhanh nói.

"Mau."

Nguyệt Hạ gật đầu. Hắn ngồi trên chim ưng, bắt đầu niệm chú. Vòng chú thuật vốn chỉ là những đường vẽ vòng vèo dưới đất bắt đầu phát ra ánh sáng màu trắng nhạt. Sau đó tạo thành một bức tường ánh sáng, bao lấy Quỷ nữ bên trong. Huyền Vũ không ngừng vẽ chú thuật, khiến những dây leo không ngừng sinh trưởng, quấn lấy Quỷ nữ, bức tường ánh sáng cũng bắt đầu phát ra những tia sáng, cắt lấy cơ thể của Quỷ nữ. Nguyệt Hạ rút kiếm, bay vào bên trong. Thanh kiếm này hắn mượn của Huyền Vũ, gọi là Ngọc Nha. Ngọc Nha là thần vật, lưỡi kiếm sắc bén, trong suốt thanh thuần, toát ra khí lạnh rét người. Ngọc Nha là vủ khí chuyên trừ yêu, thế nên nó không thích Quỷ nữ, cũng không thích hắn. Nguyệt Hạ miết thanh kiếm, hừ mạnh."Ngươi y chang chủ nhân ngươi, một đám khó chiều."

Ngọc Nha không thích hắn bởi vì hắn là tử thi, nhưng nó càng không thích Quỷ nữ vì tà khí quá nặng. Nó phóng ra ánh sáng màu trắng, rạch một đường sâu trên người Quỷ nữ. Quỷ nữ gào thét đau đớn, nó dãy dụa càng mạnh hơn. Bỗng lúc này, bầu trời đen đi. Gió bắt đầu thổi mạnh, khiến cho bụi bay mù mịt. Cả hai bọn họ giật mình, chuyện không ổn rồi. Huyền Vũ nói.

"Có một luồn chướng khí rất lớn đang tới đây."

Cũng may bọn họ đã lường trước, tạo ra hai vòng kết giới, có thể ngăn chặn tạm thời, chỉ là không biết tới khi nào. Nguyệt Hạ càng ra sức chém giết. Nhưng cơ thể của Quỷ nữ quá lớn, lại còn rất sâu, hắn không biết chém đến khi nào mới ổn. Đột nhiên Quỷ nữ gục xuống. Hắn biết thời cơ đã đến. Có một vết chém vô cùng sâu nơi bả vai nàng hiện ra. Hắn quyết định dùng sức, từ vết chém đó xuyên thủng nàng. Nguyệt Hạ niệm chú, đẩy linh lực của mình vào kiếm làn khói đen dần xâm lấn vào thanh kiếm bạch sắc, tạo ra một hình ảnh vô cùng quỷ dị. Ngọc Nha muốn phản kích hắn, nhưng cuối cùng nó cũng chấp nhận. Nó tham lam hấp thụ tà khí từ Nguyệt Hạ, sau đó phóng ra một luồn ánh sáng đen, đâm xuống Quỷ nữ.  Thân Quỷ nữ rất cứng cáp, linh lực không ngừng đổ xuống, nhưng chỉ có thể chậm rãi nung chảy nó. Nào ngờ lúc này, gương mặt Quỷ nữ đột nhiên quay ngược về phía sau. Nó trợn mắt nhếch môi, sau đó từ miệng nó phun ra một cái lưỡi lớn, chặt đứt cánh tay cầm kiếm của Nguyệt Hạ. Huyền Vũ thấy không ổn, vội bay lên, một tay chụp lấy Ngọc Nha, chém vào Quỷ nữ, một tay ôm lấy Nguyệt Hạ chạy chốn. Quỷ nữ cũng không để ý bọn họ. Không có người giữ trận, nhóm dây leo dần khô héo, bức tường ánh sáng cũng tan biến. Quỷ nữ bị thương thê thảm, từng bước chân phát ra tiếng đất đá vỡ vụn, chà lên nhau. Có rất nhiều nơi trên cơ thể nó bị chém vỡ hết một mảng. Sâu nhất là vết thương nơi vai, vết nức rất lớn, có thể khuếch trương, khiến cánh tay trái của nó bị đứt lìa bất kì lúc nào. Quỷ nữ cúi xuống, cầm lấy cánh tay của Nguyệt Hạ, mỉm cười. Bên này Huyền Vũ lôi Nguyệt Hạ núp sau một tảng đá lớn. Xung quanh tảng đá là bụi cây, vừa vặn che chắn họ khỏi tầm nhìn Quỷ nữ. Nguyêt Hạ thấy Quỷ nữ cầm lấy tay hắn, vội hét lên.

"Tay của ta."

"Đó không phải là tay của ngươi." Huyền Vũ giúp hắn tỉnh táo lại.

Nào ngờ Nguyệt Hạ quay qua, hét lên với y.

"Ngươi thì biết gì, cánh tay đó là Lam An phải canh ở bãi tha ma mấy ngày liền, đánh nhau với bọn chó hoang để có được." 

Nguyệt Hạ nghĩ tới Lam An, lòng tức giận không thôi. Huyền Vũ ngồi xuống, nghĩ kế sách.

"Mọi việc nằm ngoài dự đoán của chúng ta."

"Đúng vậy, ai mà nghĩ chướng khí tới đây. Lại còn, khắc tượng, khắc cho nó một cái lưỡi làm gì chứ."

Nghĩ tới cái lưỡi đó, Huyền Vũ xanh mặt.

"Đó không phải lưỡi."

Nguyệt Hạ nhìn bộ dáng ghê tởm của y, sau đó liên tưởng tới mớ dịch lỏng bầy nhầy màu vàng, trong đó còn có rất nhiều bộ phận con người bị nung chảy, dính bệt lại với nhau. Hắn còn thấy có vài gương mặt vẫn còn sống, nhưng cơ thể đã hòa làm một với dịch nhầy. Nguyệt Hạ liền cảm thấy ghê tởm."Đúng là không phải lưỡi." Mà là dịch tiêu hóa của Quỷ nữ.

"Chúng ta phải giải quyết càng nhanh càng tốt. Chướng khí không biết khi nào sẽ tràn vào. Còn Quỷ nữ không biết định làm gì." Bọn họ nhìn ra ngoài. Quỷ nữ không tìm kiếm bọn họ, nó chỉ đứng đó, cầm tay Nguyệt Hạ như chờ đợi. Huyền Vũ nghĩ đây là thời cơ tốt, vội nói.

"Tay ngươi cử động còn tiện không?"

Hắn nhận lấy Ngọc Nha từ y, đặt ở tay trái, múa vài đường trong không trung.

"Còn tốt lắm."

Bọn họ chuẩn bị một lần nữa xông ra ngoài, không ngờ Quỷ nữ có hành động, nó mỉm cười khoái trá, bỏ tay Nguyệt Hạ vào miệng. Cất tiếng.

"Cuối cùng ngươi cũng tới rồi."

Lam An cưỡi rắn, điên cuồn lao tới hồ Thanh Nhật. Từ xa cậu đã thấy làn chướng khí dày đặc đến không thở nổi. Lam An cắn tay, máu trên hai tay cậu chảy ra, hóa thành lưỡi gươm sắc bén, hòa làm một với tay cậu. Lam An vẽ một vòng kết giới, bảo vệ bản thân, sau đó chuẩn bị phóng chú vào đám chướng khí, hòng mở một lối vào, nào ngờ cậu có cảm giác, cơ thể bị vỡ vụn. Chỉ là cảm giác chóng qua, không hề đau đớn thế nhưng nó khiến cả người cậu lạnh toát. Lạnh đến nổi không thể nghĩ rõ được điều gì. Cậu gửi hồn phách của mình cho Nguyệt Hạ. Linh hồn bọn họ liên kết với nhau. Vì vậy dù có tách ra, bọn họ vẫn cảm nhận hơi thở của nhau, cơ thể của nhau, sinh mạng của nhau, có thể tìm tới nhau bất kì lúc nào. Mà hồi nãy, cảm giác đó chứng tỏ, Nguyệt Hạ đã bị thương. Làm sao Nguyệt Hạ bị thương, bị thương như thế nào, có nặng lắm không. Hắn là Quỷ vương cơ mà. Loại yêu ma có mạnh cách mấy cũng không thể tổn thương Nguyệt Hạ được. Không thể, không thể. Lam An suy nghĩ loạn một hồi rồi lại cố gắng trấn an bản thân, tĩnh táo suy nghĩ. Thế nhưng cơ thể không nghe theo lời cậu. Từng hơi thở từng nhịp đập, đều là sự sợ hãi đến kinh hoàng. Lúc này, cậu mặc kệ hết thảy. Lam An điên cuồng hét lên, nhảy ra khỏi rắn đen. Một đường lào vào đám chướng khí. 

Nguyệt Hạ như cảm giác được điều gì đó, vội la lên.

"Không ổn rồi."

Hắn vội lao ra ngoài, nhưng đã muộn. Từ xa, hắn nhìn thấy Lam An. Cơ thể cậu nhẹ nhàng, như một con bướm bay lượn trên không trung. Người cậu ướt đẫm máu, bộ áo trắng đơn thuần lúc sáng hắn mặc cho cậu giờ đã không nhìn ra hình dạng. Lam An bay lượn, tốc độ của cậu rất nhanh, chỉ như một vệt sáng đỏ chớp tắt. 

"Quỷ Vương."

Hắn nghe tiếng cậu thét dài, xen lẫn nức nở cùng tuyệt vọng. Lam An điên cuồng lao thẳng tới miệng của Quỷ nữ, cậu dùng lưỡi kiếm, cậy miệng Quỷ nữ ra, cố kéo lấy cánh tay bị chặt đứt của hắn. Sau đó cùng nó, bị nuốt vào trong miệng. Mọi việc dường như diễn ra rất lâu, nhưng lại chỉ trong cái chớp mắt. Trong cái chớp mắt đó, hắn cứ như vậy vô dụng, mất đi người yêu của mình. Nguyệt Hạ rống lên, như một con thú hoang thương tật tàn tạ, bị dồn đến tuyệt vọng. Hắn lao vào Quỷ nữ, kế hoạch, bày trận gì đó, hắn đều ném hết ra sau đầu. Lúc này trong lòng hắn chỉ có một tiếng gào hét mãnh liệt, tiếng gào hét như con mãnh thú điên dại, muốn phá nát cơ thể hắn ra ngoài. "Cứu lấy Lam An, cứu lấy Lam An." Nếu không... nếu không... Hắn sẽ điên mất.Nguyệt Hạ lao thẳng vào Quỷ nữ như chịu chết, không ngừng chém ra tà khí. Quỷ nữ khinh miệt cười. Nó dùng tay, muốn tóm lấy Nguyệt Hạ. Vậy mà Nguyệt Hạ không né, cứ lao vào bàn tay khổng lồ của nó. Huyền Vũ sợ hãi, muốn phóng chú bảo vệ hắn. Nhưng khoảng cách quá xa, tốc độ của Nguyệt Hạ quá điên cuồng làm y theo không kịp. Trong khoảng khắc đó, có một suy nghĩ đáng sợ nảy lên. "Có khi nào, Nguyệt Hạ muốn tự sát."

"Nguyệt Hạ, dừng lại." Y nghe giọng mình gào khàn cả họng. Nhưng Nguyệt Hạ không quan tâm, cứ lao thẳng tới.

Rầm.

Bàn tay Quỷ nữ nắm lại. Dù có là thần tiên, có tiên đan hộ thể thì cũng khó mà chịu được cú nắm đó. Chưa kể lúc này, Nguyệt Hạ chỉ là một cái tử thi. Huyền Vũ điên cuồng đuổi theo, giờ chỉ biết chết lặng tại chỗ. Có nhiều thứ xuất hiện trong đầu hắn. Năm đó, hắn chạy tới Thiên Nhai, mọi người nói Nguyệt Hạ chết rồi, thân xác bị phân thành nhiều khúc. Hiện tại,... hắn lại thấy Nguyệt Hạ chết trước mặt mình. Huyền Vũ cứ như con diều đứt dây, từ từ, rơi xuống mặt đất. Cũng may người hắn có linh đan hộ thể, khi sắp chạm đất, một đóa Tuyết Liên nở ra, ôm lấy hắn lại. Trong khoảng khắc này, hắn không nghĩ rõ ràng được điều gì nữa. Hắn không biết phải làm gì nữa. Hắn đờ đẫn, hắn không muốn chấp nhận sự thật này. Hắn muốn coi như mọi chuyện chỉ là ảo giác. Rằng Nguyệt Hạ đã chết từ nhiều năm trước. Là hắn nhung nhớ y, nên mới tự huyễn hoặc mình gặp lại y. Trò truyện với y, ăn cơm với y sau đó cùng nhau đi diệt quỷ. Tất cả chỉ là ảo tưởng của hắn. Hắn thà coi như Nguyệt Vũ đã chết từ rất lâu, chứ không muốn chấp nhận người mình yêu thương chết trước mặt mình một lần nữa. Sau đó, hắn cười mĩa mai.

"Nguyệt Hạ, hắn lại vì một người khác mà chết. Hắn vì một kẻ khác mà chết, lại không thể vì ta mà sống."

Rầm. 

Có tiếng đất đã vỡ vụn vang lên. Âm thanh rất lớn, vô cùng điếc tai. Huyền Vũ hoang mang ngước mắt, Nguyệt Hạ từ tay Quỷ nữ lao ra. Mà tay nàng vốn đang nắm chặt trên không trung, giờ vỡ ra từng mảnh. Quỷ nữ không thể tin được sức mạnh điên cuồng này. Nó bắt đầu hoảng sợ, muốn lao xuống hồ Thanh Nhật. Huyền Vũ vội lấy lại tinh thần, thi chú. Một đám dây leo quấn chặt lất chân nó, kéo lại. Nguyệt Hạ bay xung quanh, điên cuồng chém giết. Cứ một nhát chém phóng ra, một phần trên cơ thể nó bị cắt đứt, đường chém vô cùng sắc bén, phẳng tắp. Quỷ nữ giờ không còn là pho tượng thánh nữ xinh đẹp được nhiều người qùy lạy, mà chỉ như một đống thạch cao đổ nát, nhìn không ra hình dạng. Huyền Vũ vung tay, đám dây leo cắm sâu vào người Quỷ nữ, bắt đầu sinh sôi nảy nở. Bọn chúng mọc tới đâu, nơi đó liền có vết nứt kéo liền. Quỷ nữ sợ hãi, muốn giật bay thứ đó ra, nhưng vừa kéo ra, một phần cơ thể của nàng cũng bị lôi đứt, đau đớn vô cùng. Nguyệt Hạ đâm chém một hồi, sau đó hắn cảm nhận được cơ thể của LAm An, hắn dùng kiếm đâm xuống. Đường kiếm lúc này lại không hề hung hãn, chỉ như một luồn khí ấm dịu dàng. Luồn khí ấy đông lại trước ngực Quỷ nữ, sau đó một khối thạch cao vỡ ra. Quỷ  nữ thảm thiết kêu lên, sau đó ngả xuống. Từ khoảng thạch cao đó, Nguyệt Hạ bắt lấy được LAm An. Cả người cậu nhớp nháp, là hổn hợp của đất đá và dịch tiêu hoa. Hắn không quan tâm dịch tiêu hóa ăn mòn cơ thể mình, dùng tay ra sức lau đi bụi bẩn cho cậu. Nhờ thi chú Nguyệt Hạ vẽ lên tối hôm qua mà Lam An vẫn chưa bị ăn mòn, nhưng quần áo và cơ thể bị nung chảy đến thảm. Nguyệt Hạ run rẩy, nhẹ nhàng cởi áo cậu, sau đó lấy áo mình quấn quanh. Thật may, chỉ có vài vết bỏng nhỏ. Nhưng tại sao Lam An vẫn chưa tỉnh lại. Hắn vuốt gương mặt nhem nhuốc của cậu, sau đó như một đứa trẻ, khờ khạo gọi."Lam An."

Lam An không đáp lại hắn. Lam An vẫn luôn đáp lại hắn, dù hắn có yêu cầu quái dị cỡ nào, dù hắn có yêu cầu quá đáng cỡ nào, Lam An, dù cho hai mắt nhíp chặt vô cùng buồn ngủ, dù cho bụng đói meo,  vẫn luôn đáp lại hắn. Thế mà hiện giờ lại không còn nữa. Hắn sợ hãi, lại một lần run rẩy gọi Lam An.

"Lam An, Lam An, mau dậy. Không dậy ta lại đánh mông ngươi."

Nhưng hai mắt Lam An vẫn nhắm nghiền. Nguyệt Hạ sợ hãi. Quỷ vương từng một tay giết vài chục ngàn người, lúc này lại như một đứa trẻ, hoảng loạng không biết phải làm chi. Hắn cứ ôm Lam an, nhẹ lay cậu, lại gọi cậu. Mà mỗi lần gọi, lại càng mang theo sự tuyệt vọng và đau đớn vô cùng. Nguyệt Hạ chậm rãi dơ tay, một làn khói đen mỏng manh quấn quanh cổ tay hắn, làn khói đó mới đầu vô cùng mờ nhạt, sau đó dần hiện ra rõ hơn. Làn khói đó theo mạch máu, chạy lên trên tay hắn. Sau đó một vòng trú thuật nổi lên trước ngược hắn. Một đốm lửa đen từ từ hình thành. Huyền Vũ sau khi phong ấn Quỷ nữ, liền chạy qua. Lúc quỷ nữ ngã xuống, nó muốn kéo y chết cùng nó, cũng may hộ thể của Huyền Vũ rất mạnh, chống chở được một đống đất đá, nhưng vẫn bị nội thương. Lồng ngực đau đớn vô cùng, cổ họng đau rát. Y phun ra một nhúm máu, sau đó quay qua kiểm tra Nguyệt Hạ. Vừ nhìn thấy, y liền sợ hãi hét lên.

"Nguyệt Hạ, ngươi định làm gì?"

Nguyệt Hạ mặc kệ y, ngọn lửa càng ngày càng lớn.

"Ngươi dừng lại. Ngươi muốn chết sao?"

Huyền Vũ thấy Nguyệt Hạ đang cố tách hồn mình ra. Nếu y đoán không sai, hắn định mang hồn phách của mình đưa cho Lam An. Y vội bay tới, ngăn hắn lại. Không ngờ Nguyệt Hạ trưởng hắn một phát, sau dó hét lên.

"Không phải chuyện cửa ngươi."

Trưởng của Nguyệt Hạ không mạnh, nhưng y vẫn cố nén thương. Thêm một trưởng nội thương càng quét rộng, y không kiềm được ói ra một ngụm máu. Ói ra một ngụm, cơ thể cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Nhưng câu "không phải chuyện của ngươi" sao khiến y đau như vậy. Huyền Vũ chịu đựng nơi cổ họng đau rát, khàn khàn nói.

"Hắn chưa chết."

Nguyệt Hạ biết Lam An chưa chết, hồn phách của họ hợp làm một, hắn cảm nhận được, nhưng mà Lam An vẫn cứ nhắm mắt ngủ. Nguyệt Hạ đau đớn nhìn Huyền Vũ, tuyệt vọng nói.

"Nhưng ta gọi thế nào, hắn cũng không tỉnh dậy."

Huyền Vũ nhìn bộ dạng đau lòng của Nguyệt Hạ, khó chịu vô cùng. 

"Mở miệng hắn ra, lấy mấy thứ trong miệng hắn ra ngoài."

Nguyệt Hạ làm theo. Hắn mở miệng Lam An, cả vòm họng phỏng rộp, thịt máu lẫn lộn, sưng mũ. Nguyệt Hạ cắn răng, nén xuống đau đớn mà đưa tay vào. Hắn làm rất chập, rất nhẹ, khẽ ấn xuống lưỡi Lam An. Nhưng chỉ một cái ấn nhẹ thôi, lưỡi cậu liền rách, máu liền chảy ra ngoài. Cả người Nguyệt Hạ đau đớn, tay chân chết lặn. Hắn nén xuống tiếng kêu gào trong lòng mình, mạnh tay, ấn thêm vài cái, sau đó dốc người cậu xuống, vỗ. Nhanh chóng, có chất dịch vàng cùng máu chảy ra ngoài. Lam An ho sặc sụa, sau đó bắt đầu hít thở thông. Cậu nhè nhẹ mở mắt ra. Có lẽ mắt cậu cũng bị phỏng, mi mắt dính lại với nhau vô cùng đau đớn. Nhưng cậu vẫn cố mở mắt ra, để nhìn rõ Quỷ Vương của cậu. Lam An thều thào.

"Quỷ..."

Lời vừa thốt ra, máu cùng dịch lại trào ra ngoài. 

"Đừng nói."

Nguyệt Hạ run rẩy ôm cậu vào lòng. Hắn lục tung túi mình, nhưng không có thứ gì hữu dụng. Lúc này, Huyền Vũ đã cắt cổ tay, máu chảy đầy một lọ nhỏ. Y đi tới, đưa cho Nguyệt Hạ, sau đó lại tiếp tục rạch một đường khác, để máu tiếp tục chảy. Nguyệt Hạ vội nhận lấy lọ máu, đút cho Lam An. Máu của Huyền vũ không có mùi tanh, mà là mùi cam thảo dịu nhẹ, còn có vị ngọt của trái cây. Lam An uống vào xong, cảm thấy cả người dễ chịu vô cùng, cơ thể cũng không thấy bỏng rát nữa. Cậu lại thều thào.

"Quỷ Vương."

Lúc này Nguyệt Hạ mới nhẹ nhàng thở ra một hơi. Hắn ẵm Lam An lên, sau đó nhìn Huyền Vũ. Huyền Vũ hiểu ý hắn, đưa lọ máu còn lại cho Nguyệt Hạ, sau đó vẫy tay.

"Ngươi mang hắn đi đi, ở đây để ta giải quyết."

Nguyệt Hạ có lời này, liền ôm chầm Lam An, bay mất. Không phải hắn không thấy thương thế của Huyền Vũ. Nhưng Huyền Vũ là Bạch đế, Bạch đế dù bị thương nặng cỡ nào cũng không sao. Nguyệt Hạ vừa đi, Huyền Vũ cuối cùng cũng buông lỏng kiềm nén, không ngừng ói ra máu. Vết thương vốn không mạnh, nhưng hắn lại vận sức quá nhiều, còn cho đi một lượng máu lớn như vậy. Huyền Vũ khẽ lau khóe môi, lúc này nhóm thiếu niên cũng chạy tới. Thanh Tâm dẫn đầu. Cậu thấy một Bạch đế luôn không nhiễm bụi trần giờ đây quần áo xốc xệch liền đau lòng không thôi. Huyền Vũ nhìn hai mắt đỏ hoe như con thỏ của Thanh Tâm, nhẹ cười. Thanh Tâm bị nụ cười này cướp mất hồn phách, liền ngơ ngẩn tại chỗ. Mãi khi Huyền Vũ phân phó bọn họ mang Quỷ nữ về, cậu mới hồi thần lại. Nhóm thiếu niên lôi Quỷ Nữ đã bị phong ấn lại về khách trọ. Huyền Vũ chầm chậm theo sau. Ngực hắn rất đau, ói ra vài ngụm máu vẫn không khá lên được. Hắn nhẹ vỗ ngực, tự nhũ với mình.

"Hắn là Bạch đế, dù có bị thương nặng tới cỡ nào, cũng sẽ không đau." 

Thế nên, hắn cũng sẽ không cần ai thương xót cả.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.