*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 47: Vậy mà dám chụp lén vợ của tui! Cho tui ké với......
Editor & Beta: Khả Tịch Nguyệt
_________________
[ Chỉ up tại Wattpad và Wordpress Ý Vị Nhân Sinh (ˆ▽ˆ❁) ]
Có lẽ là đã ở một mình lâu lắm rồi, nên khi Tần Chung Việt đến làm Tạ Trọng Tinh quen với sinh hoạt có hai người cùng nhau học tập, nếu chợt trở lại ngày tháng chỉ có một người thì quả thật là sẽ không kịp thích ứng.
Nhưng y cũng cảm thấy không cần phải chiếm cứ toàn bộ cuộc sống của Tần Chung Việt, cho nên y vẫn từ chối, "Cậu trở về đi, khi nào nhớ tôi thì gọi cho tôi."
Tạ Trọng Tinh dừng một chút, như nói giỡn: "Nếu cậu không quay về, ba cậu còn tưởng là cậu đang bị con hồ ly tinh nào mê hoặc nữa đó."
Tần Chung Việt đáp: "Cậu không biết đâu, ba tôi ưng cậu dữ lắm, nếu là cậu á hả, khẳng định ba tôi không cần nói gì luôn."
Tạ Trọng Tinh nhớ tới Tần Chung Việt nói ba hắn muốn nhận nuôi y, đến lúc này, y vẫn cứ có một tia hoài nghi, chẳng qua nghĩ đến Tần Chung Việt lại cảm thấy ba Tần Chung Việt có suy nghĩ kiểu này cũng không có gì đáng trách, "Ba cậu ưng tôi lắm hả? Ông ấy chưa từng gặp tôi mà, sao ưng tôi liền được?"
Tần Chung Việt nói một cách đương nhiên: "Còn không phải trách cậu làm cho người ta quá thích sao, dù ba tôi chưa thấy được mặt cậu cũng đã ưng cậu lắm rồi."
Tạ Trọng Tinh: "......"
Tần Chung Việt nói chân thành như vậy, trái lại làm Tạ Trọng Tinh cảm thấy hơi thẹn thùng.
Tần Chung Việt thấy Tạ Trọng Tinh không nói lời nào thì ngẩng đầu nhìn y, "Sao cậu không nói gì hết vậy?"
Tạ Trọng Tinh trầm mặc trong chốc lát rồi hỏi hắn: "Cậu cảm thấy, con người của tôi có làm cho người ta thích không?"
Tần Chung Việt kinh hãi, "Cậu hỏi cái này chi đó?"
Tạ Trọng Tinh: "...... Tôi không thể hỏi à?"
Tần Chung Việt lớn tiếng nói: "Đương nhiên là cậu làm cho người ta thích rồi!! Cái này không thể nghi ngờ nha!! Nếu cậu không làm cho người khác thích, sao tôi có thể thích cậu được chứ!"
Tim Tạ Trọng Tinh đột nhiên đập lỡ một nhịp, đôi mắt y hơi chớp, "Cậu thích tôi?"
Tần Chung Việt thẳng thắn trả lời: "Đương nhiên! Bởi vì cậu học giỏi như này, là tấm gương con nhà người ta phải noi theo, chủ yếu là cậu lớn lên còn đẹp như vậy nữa! Làn da trắng, eo thon chân dài! Cậu như thế ai mà không thích chứ?"
"Người không thích thì đúng là mắt mù rồi!" Hắn chém đinh chặt sắt mà làm một cái tổng kết.
Hắn nói quá bộc bạch quá xá thẳng ra, Tạ Trọng Tinh nhanh chóng nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.
Tần Chung Việt nói lời thấm thía: "Cậu phải tự tin về bản thân mình một chút chứ, người khác đã thích cậu như vậy, sao cậu có thể không thích chính mình được?"
Dừng một chút rồi tự cho bản thân đã là một thằng đàn ông lớn tuổi hơn Tạ Trọng Tinh rất nhiều, bèn hướng dẫn từng bước: "Dẫu cho không ai thích cậu đi nữa, cậu cũng đừng để ý, đó là do mắt những người đó mù, không nhìn thấy được ánh hào quang của cậu, nhưng cậu thì sao, không nên nghi ngờ chính mình nha, phải luôn luôn tin tưởng cậu chính là số một, cậu là điện! Cậu là ánh sáng! Cậu là thần thoại duy nhất!"
Tạ Trọng Tinh: "......"
Đừng hát nữa đừng hát nữa.
Tạ Trọng Tinh nở nụ cười, nói: "Tôi không nghi ngờ bản thân, tôi chỉ tò mò mà thôi."
Tần Chung Việt hỏi: "Tò mò cái gì?"
Tạ Trọng Tinh đáp: "Tò mò con người của tôi ở trong mắt cậu là một người như thế nào."
Tần Chung Việt không chút do dự nói: "Chính là cái kiểu người sáng lấp la lấp lánh lên đó!"
Tần Chung Việt che kín đôi mắt, động tác tinh nghịch, "Mỗi lần thấy cậu, tôi luôn cảm thấy cậu đang sáng lên, thật sự siêu sáng luôn á."
Tạ Trọng Tinh nở nụ cười, giọng điệu ôn nhu: "Dù cậu nói vậy nhưng cũng không thể không làm Toán cao cấp được nha."
Tần Chung Việt: "......"
Hắn cảm thấy mình đã ấp ủ cảm xúc đến mức khiến người cảm động rồi mà, why Tạ Trọng Tinh lại nói tới Toán cao cấp chớ?? Thiệt là hủy bầu không khí à nha.
*
Sau khi thi đại học kết thúc, lớp tổ chức một buổi liên hoan, Tạ Trọng Tinh thay quần áo mà Tần Chung Việt mua cho mình, người ta hay nói người đẹp vì lụa lúa tốt vì phân, lúc này Tạ Trọng Tinh soi gương thử, đúng là cảm giác được sự khác biệt khi so với đa số thời gian mình đều mặc đồng phục.
Nhưng khác ở chỗ nào, y lại không nên nói lời.
Thật ra vẻ mặt Tần Chung Việt trước sau như một mà chân thành khen y: "Bộ này cậu mặc thiệt là đẹp mắt, có tinh thần lắm đó, rất đẹp trai nha!"
Hắn lại lấy ra một cái hộp từ dưới bàn trà, nói với Tạ Trọng Tinh: "Surprise!! Lần này là surprise thật nè!! Cậu mở ra nhìn xem đi."
Tạ Trọng Tinh nhận lấy, mở ra thì thấy, là một đôi giày.
Tần Chung Việt nói: "AJ hàng đặt riêng! Cậu xem thử có thích không?"
Tạ Trọng Tinh theo bản năng hỏi: "Đôi này tốn bao nhiêu tiền?"
Tần Chung Việt gãi gãi đầu, hắn cũng không biết lúc trước Tần Hướng Tiền nói bao nhiêu bèn thử nói một con số, "Mấy trăm tệ thì phải."
Tạ Trọng Tinh nhìn biểu cảm của hắn thì biết hắn nói dối, y cười nhẹ một chút, nghiêm túc nói cảm ơn, "Cảm ơn, đẹp lắm, tôi rất thích."
Tần Chung Việt thúc giục: "Mau mang vào, xem vừa chân không."
Tạ Trọng Tinh thử một chút rồi hỏi hắn: "Đẹp không?"
Tần Chung Việt vỗ tay, "Đẹp dữ thần!! Sau khi cậu mang vào nhất định sẽ là đứa nhỏ đẹp trai nhất toàn trường luôn!"
Tạ Trọng Tinh nở nụ cười, "Cậu cũng vậy."
Tần Chung Việt khiêm tốn đáp: "Tôi thì không được, cậu mới là tiêu điểm, tôi nguyện ý làm lá xanh ở bên cạnh cậu cơ."
Tạ Trọng Tinh nói: "Đừng ba hoa nữa, đi thôi."
Do liên hoan là dùng tiền dư lại của lớp, tuy chủ nhiệm lớp Vương Du Học có giúp đỡ một phần nhưng cũng không bao nhiêu tiền, bởi vậy tiệc rượu tốt nghiệp được tổ chức ở một cái khách sạn bình thường.
Tần Chung Việt đi đến cửa khách sạn, thấy cửa lớn khách sạn có hơi xám xịt mới ảo não xíu xiu nói: "Quên nói với cô Vương mất tiêu, tôi có thẻ VIP ở khách sạn Kim Ngọc, khi vào là hoàn toàn không tính phí."
Tạ Trọng Tinh luôn get được phương thức tiêu tiền hiếm lạ, cổ quái của người có tiền, chẳng qua y cũng không hỏi.
Hai người bọn họ tới sớm, khi này còn chưa có quá nhiều người tới, đúng lúc là mùa hè nên có mấy cô bé vô cùng trịnh trọng, mặc váy lễ phục nhỏ, lộ ra cần cổ gầy trắng nõn và đôi chân thon dài cân xứng, rất là bắt mắt.
Nhưng mà Tần Chung Việt chưa từng nhìn các cổ, con người hắn thật kỳ lạ, cặp mắt của hắn chỉ thấy được thứ hắn muốn thấy, tựa như lúc này vậy, bóng dáng các cô bé xinh đẹp, thanh tú không chiếm được nửa cái ánh mắt hắn, ngược lại là bóng hình Tạ Trọng Tinh vẫn luôn dừng lại trong đôi mắt đen bóng kia của hắn.
Tần Chung Việt giúp Tạ Trọng Tinh kéo ghế dựa ra rồi kêu phục vụ lại mang một bình sữa bò tới đây cho Tạ Trọng Tinh, nói với Tạ Trọng Tinh: "Đêm nay cậu không thể uống rượu, tôi cũng không uống, chúng ta uống sữa bò nha."
Tạ Trọng Tinh nghĩ đến hai tháng qua Tần Chung Việt vẫn luôn giám sát y uống sữa bò bèn cảm thấy hơi buồn cười, y đồng ý, đang muốn nhận sữa bò từ tay phục vụ thì Tần Chung Việt đã nhận trước y một bước, nói: "Sao lạnh vậy nè? Tụi em muốn âm ấm á, phiền chị giúp tụi em đổi sữa ấm nha, cảm ơn."
Phục vụ nhìn khuôn mặt đẹp trai của Tần Chung Việt, mặt đỏ ửng, không tới một phút đã thay sữa ấm cho Tần Chung Việt, lúc đi còn liên tiếp quay đầu lại nhìn Tần Chung Việt.
Một lần nữa, Tạ Trọng Tinh cảm giác được sức hút của Tần Chung Việt, nhưng nhìn về phía Tần Chung Việt, hắn hoàn toàn không để ý cô gái kia mà chỉ lo cầm bình sữa bò hết sức chăm chú cạy cái nắp ra, rót sữa vào ly thật cẩn thận xong mới đẩy đến trước mặt y.
Tạ Trọng Tinh: "......"
Hình như có hơi hơi sung sướng à, nhưng nguyên nhân đằng sau sự sung sướng đó Tạ Trọng Tinh cũng không suy nghĩ nhiều, y bưng lên ly sữa bò ấm áp ấy uống một ngụm.
Ừm, ngọt, Tạ Trọng Tinh nghĩ thầm.
Đặng Kỳ đi tới thấy bọn họ uống sữa bò thì ngạc nhiên mở to hai mắt, "Các cậu tới tuổi này còn chưa dứt sữa hả?"
Tần Chung Việt liếc mắt nhìn cậu ta, điềm đạm ngó khắp nơi rồi đáp: "Không phải lúc trước cậu hỏi tôi sao cao được vậy à? Bây giờ tôi nói cho cậu đáp án."
Đặng Kỳ: "...... Hổng phải anh định nói là do uống sữa bò đó chớ?"
Tần Chung Việt nói: "Không, là ba mẹ tôi cao."
Đặng Kỳ: "......"
Đặng Kỳ ném cho một ánh mắt xem thường thiệt bự, "Vậy anh nói cái cục kít."
Tần Chung Việt nói: "Là cậu nói cái cục kít với tôi trước mà."
Đặng Kỳ: "......"
Đặng Kỳ xám xịt đi mất tiêu, nhưng chẳng được bao lâu lại quay về, nói với Tần Chung Việt: "Anh, anh nhanh giúp em cái này xíu."
Tần Chung Việt còn đang vội vàng bóc vỏ đậu phộng cho Tạ Trọng Tinh đây, nghe thấy Đặng Kỳ nói cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ đáp: "Cậu nói đi."
Đặng Kỳ nói: "Em yêu qua mạng với một em gái, qua mấy ngày nữa sẽ gặp mặt offline đó, hê hê hê."
Tần Chung Việt hỏi: "Thì sao?"
Đặng Kỳ: "Em lớn lên không được trai lắm, anh đi theo giúp em nhìn cổ một chút nha."
Tần Chung Việt không chút do dự nói: "Không cần."
Đặng Kỳ cầu xin: "Đồng ý đi mà anh! Anh đẹp như vậy chắc chắn cổ sẽ thích anh."
Tần Chung Việt nâng mắt lên nhìn cậu ta, "Nếu thích cũng là tôi, không phải cậu, vậy cậu vui lắm à?"
Hắn nói lời thấm thía: "Yêu qua mạng thì yêu qua mạng, cậu đừng cố gạt người khác nữa, nếu thích cậu thì dù cậu thế nào cô ấy cũng sẽ thích, nói không chừng cổ đã chuẩn bị sẵn tinh thần cậu là một ông chú rồi thì sao? Nếu cổ không thích cậu chắc cũng sẽ không chịu gặp mặt một người bạn nam trên mạng đâu, cậu phải tin tưởng rằng, cô ấy cực kỳ cực kỳ thích cậu."
"Đàn ông, nhất định phải tự tin lên!" Tần Chung Việt còn làm một cái tổng kết vô cùng mạnh mẽ.
Đặng Kỳ bị hắn thuyết phục, hổ thẹn nói: "Anh, anh nói đúng! Em cảm thấy em lớn lên cũng rất tuấn tú, cổ không thể nào không thích được! Em sẽ tự mình đi gặp cô ấy!"
Đặng Kỳ rời đi xong, Tần Chung Việt bỏ đậu phộng đã bóc vỏ lên cái đĩa nhỏ đẩy đến chỗ Tạ Trọng Tinh, oán trách: "Khách sạn này cũng không đưa đậu phộng đã bóc hết vỏ lên mà còn muốn để khách tự mình bóc, quá đáng ghê."
Tạ Trọng Tinh bỏ một hạt đậu phộng vào miệng, nói: "Tôi đi WC."
Tần Chung Việt gật gật đầu, hỏi: "Muốn tôi đi cùng với cậu không?"
Tạ Trọng Tinh: "...... Không cần đâu."
Tần Chung Việt tiếc nuối đáp: "Ô cê."
Sau khi Tạ Trọng Tinh rời đi, Tần Chung Việt chán đến ch.ết mà tiếp tục bóc đậu phộng, bóc mấy cái xong rồi quay đầu đi bóc hạt dưa tiếp, bỏ hạt dưa đã lột hết vỏ vào cái đĩa nhỏ.
Hơi chậm à nha, hổng lẽ Tạ Trọng Tinh bị "tiểu" thường xuyên, "tiểu" gấp và "tiểu" không hết hả ta?
Bác sĩ cũng đâu có nói đâu.
Lúc này Tần Chung Việt ngẩng đầu, đúng dịp thấy được ánh đèn flash chụp ảnh, hắn dừng một chút, cuối cùng trong mắt hiện lên mặt của một nữ sinh.
Hình như tên là Trương Hân Duyệt? Là uỷ viên trong ban văn nghệ, vì vóc dáng hắn cao mà hồi làm báo bảng có đi nhờ hắn giúp xóa bảng đen.
Tần Chung Việt đứng dậy đi qua, hỏi cô: "Có phải vừa rồi cậu đang chụp lén tôi không?"
Trương Hân Duyệt hoảng loạn phủ nhận: "Không có mà, chắc cậu nhìn lầm rồi đó."
Tần Chung Việt nghiêm túc nói: "Cậu có biết chụp lén là phạm pháp không?"
Trương Hân Duyệt quật cường đáp: "Thật sự tôi không......"
Tần Chung Việt: "Đưa điện thoại cho tôi."
Hắn lấy điện thoại Trương Hân Duyệt qua một phen, ỷ vào vóc dáng cao nên không để ý tới sự giãy giụa của Trương Hân Duyệt, nhanh chóng tìm được album, click mở nhìn thử.
Tần Chung Việt mở to hai mắt, "Vậy mà cậu còn chụp lén Tạ Trọng Tinh!"
Sắc mặt Trương Hân Duyệt tái đi, gần như không dám ngẩng đầu lên.
Tần Chung Việt lẹ làng xem một lần, tiếp đó ngồi xuống bên cạnh cô, dùng giọng điệu thương lượng, "Nào thêm bạn tốt đi, chia sẻ hết ảnh Tạ Trọng Tinh qua cho tôi với."
Trương Hân Duyệt: "......"
Tác giả có lời muốn nói: Việt nhãi con: Ảnh đẹp đẽ của vợ được chỉnh sửa nhìn thanh cao quá hmuhmuhmu QuQ
Tinh Tinh:? Không phải đã nói là không thêm bạn nữ sinh rồi mà?
[ Chỉ up tại Wattpad và Wordpress Ý Vị Nhân Sinh (ˆ▽ˆ❁) ]
___hết chương 47___