Có Một Người Tôi Yêu

Chương 46




- Chị không sao chứ? - Nhi ngồi xuống bên cạnh giường, nắm lấy tay Thiên An.

- Không....Không có gì.... - Thiên An đang cố ngăn không cho nước mắt mình không tuôn ra nữa.

Nhi cũng không biết phải nói gì bây giờ, chỉ biết ôm Thiên An thật chặt, trong lòng Nhi cũng hiện lên một nỗi buồn không kém Thiên An.

- Nhi à... Chị nhớ ra rồi. Chị nhớ ra mọi chuyện rồi, chị nhớ ra em, nhớ lại những kỉ niệm của chúng ta - Thiên An ôm lấy cánh tay của Nhi, lau hết những giọt nước mắt cuối cùng, quay ra nhìn thẳng vào mắt nhi với một nụ cười trên môi.

- Nhớ lại thì tốt rồi - Nhi cũng đáp lại Thiên An bằng một nụ cười, trong lòng lúc này cảm giác suиɠ sướиɠ lại bắt đầu hiện lên.

- Chị xin lỗi vì lúc đó đã nói rằng chị không yêu em nữa. Em biết không? Chị chưa bao giờ hết yêu em, em là tất cả của chị... Lúc đó thật sự chị không biết làm cách nào nữa. Trong tim chị rất đau, chị xin lỗi... - Thiên An nhớ lại, lúc nói chia tay với Nhi, mình đã làm tổn thương em ấy đến nhường nào. Cô hối hận và cũng tự trách bản thân mình rất nhiều.

- Không sao... Mọi chuyện đã qua rồi. Em không trách chị, chị cũng chỉ là không còn cách nào khác. Đừng nhớ đến nó nữa - Nhi ôm chặt Thiên An nói.

- Lúc chị chưa nhớ ra mọi chuyện, từ lúc gặp em khiến chị đã luôn mơ một giấc mơ. Trong giấc mơ chị gặp một người con gái, nhưng cô ấy quay lưng về phía chị khiến chị không thể biết được cô ấy là ai, nhưng bây giờ thì chị đã biết được cô ấy là ai rồi, là em đó Nhi. Cho dù tâm trí không cho chị nhớ ra em thì em vẫn luôn ở trong trái tim chị, chưa bao giờ biến mất. Chị yêu em, yêu em rất nhiều. - Thiên An nói xong liền đặt môi mình lên đôi môi mềm mại của Nhi, cô hôn Nhi một cái hôn sâu cho đến khi không thể thở được mới buông ra.

Nhi đối với hành động này rất vui mừng, liền nở một nụ cười thật tươi.

- ---------------------------------------------------

Thiên An sau khi tỉnh lại cơ thể cũng khỏe lên rất nhiều, bác sĩ sau nhiều lần kiểm tra thì cũng xác định là không còn dấu hiệu nào nữa, cánh tay trái thì vẫn phải băng bó, chưa thể cử động được nhiều. Sau nhiều ngày, nằm viện thì Thiên An cũng được xuất viện.

Thiên An trong thời gian này thì ở tạm nhà của Nhi. Mẹ của Thiên An sau khi thấy tình hình của con gái đã tốt hơn và cũng yên tâm khi Thiên An ở cùng Nhi nên đã nhanh chóng bay vào Nam. Vì sợ bà nội sẽ nghi ngờ nên mẹ của Thiên An phải nói giúp là Thiên An hiện tại chưa thể vào thăm bà được, điều này khiến bà không khỏi buồn bã.

Còn về phía Nhật Khang, Khang bị cảnh sát bắt phải ngồi tù nhiều năm vì rất nhiều tội danh. Nhật Khang khai là sau khi Nhi chia tay hắn, cuộc đời hắn đã rẽ sang hướng khác. Hắn trong lúc tức giận Nhi đã mù quáng đã để con gái của công ty đối thủ dụ dỗ, hắn đem lòng yêu cô ta và đem hết những bản thiết kế của công ty Linh Lan cho cô ta. Hậu quả khiến cho công ty Linh Lan bị thiệt hại nặng nề, Linh Lan biết chuyện và đã ngay lập tức sa thải hắn ta, từ đây hắn chỉ còn hai bàn tay trắng. Xấu hổ với mọi người, hắn đã tham gia một tổ chức buôn bán ma túy rồi cũng kiếm được tiền từ đó. Sau một lần gặp lại Nhi, hắn lại nhớ lại mối hận cũ là tức giận muốn làm hại Nhi.

Còn anh cảnh sát bị hắn đánh bất tỉnh. Anh ấy chưa chết đâu, khi mọi người ập vào bắt Nhật Khang thì cũng có đưa anh ấy đi bệnh viện cùng Thiên An. Anh ta chỉ bị thương nhẹ ở vùng đầu thôi.

Thiên An sau khi biết được chuyện thì vô cùng tức giận, cô nghĩ sau tất cả những gì hắn làm thì ngồi tù là một sự khoan dung rất lớn mà ông trời đã cho hắn.

Jenna thì cũng bay trở về Mỹ nhưng đi cùng cô còn có một người nữa đó chính là Mai Chi. Trong những ngày Jenna đau khổ nhất, Mai Chi luôn là người ở bên cạnh an ủi và chăm sóc cô những lúc cô buồn, luôn bày trò khiến cô vui. Dần dần hai người trở lên thân thiết hơn, Mai Chi đem lòng yêu Jenna nhưng vì sợ Jenna vẫn chưa quên được Thiên An nên cũng chỉ dám đơn phương người ta, nhưng dần dần Jenna cũng bắt đầu có tình cảm với Mai Chi. (Nói chung là đôi couple phụ này cũng đến với nhau thôi, mọi người đừng lo là mình sẽ phũ với Jenna)

- -------------------------------------

Vài tháng sau cánh tay trái của Thiên An cũng lành dần, không còn phải băng bó như trước.

Trong thời gian qua Thiên An và Nhi sống cùng nhau hai người vô cùng hạnh phúc, Thiên An trừ những lúc Nhi đi làm còn đâu nếu mà Nhi ở nhà thì lúc nào cũng bám Nhi như hình với bóng. Nhi tất nhiên đối với hành động này thì không thấy phiền mà ngược lại còn rất vui.

Hôm nay, vẫn như mọi ngày, Nhi đi làm bình thường. Buổi chiều tối sau khi tan làm Nhi vẫn thường vội vã trở về để gặp Thiên An, cô thích những cái ôm mà An thường làm mỗi khi cô đi làm về, đó là điều hạnh phúc nhất trên đời đối với Nhi lúc này.

Sau khi cất xe, Nhi liền lấy chìa khóa mở cửa, mặt mày hớn hở cô như mọi ngày vui vẻ nói to.

- Tiểu An em về rồi - Nhi vừa tháo giày vừa nói.

Nhưng hôm nay người nào đó không hề đáp lại cô như bình thường, căn nhà tắt đèn tối thui, Aki hôm nay cũng không hề chạy ra đón cô như trước. Nhi hơi lo lắng đi vào nhà mò mẫm tới cái công tắc điện, bật điện lên, đèn sáng Nhi đảo mắt quanh nhà vẫn không thấy ai nhưng lại nhìn thấy trên bàn là một đóa hoa hồng đỏ tươi cùng với một chiếc hộp nhỏ ở bên cạnh. Nhi ngạc nhiên đi đến bên chiếc bàn thì còn nhìn thấy bên cạnh đóa hoa và chiếc hộp vẫn còn một mảnh giấy. Trong đó có viết một dòng chữ:

- Will you marry me?

Bên dưới còn có hai ô vuông Yes và No. Nhi nhìn thấy thì suиɠ sướиɠ đến phát khóc nhưng cũng bật cười vì ô vuông với chữ No bên dưới còn có một hàng chữ bé xíu:" đừng tích vào đây *icon mặt mếu*"

Nhi nhìn không khỏi buồn cười nói nhỏ:" Ngốc quá, em sẽ không bao giờ tích vào đó đâu" rồi cầm lấy chiếc bút bên cạnh đánh vào ô Yes.

Vừa làm xong thì từ đâu một bóng hình đằng sau đã chạy đến bế bổng cô lên rồi ôm thật chặt từ phía sau. Nhi hơi giật mình nhưng đối với bàn tay ấm áp kia thì lại cảm thấy hạnh phúc không thể miêu tả được. Thiên An xoay người Nhi để nhi nhìn thẳng vào mắt cô rồi nở một nụ cười thật tươi.

- Từ nãy đến giờ chị đứng ở đâu vậy? Em.....- Nhi còn chưa nói hết người trước mặt đã đặt nhanh chóng hôn lên môi cô. Nhi hơi bất ngờ nhưng cũng vô cùng hạnh phúc đáp lại nụ hôn đấy.

- Chị còn chưa trả lời câu hỏi của....- vừa buông ra chưa được bao lâu, Nhi cũng vừa mở miệng hỏi lại Thiên An thì người kia lại tiếp tục hôn, chặn đứng câu nói của Nhi.

Sau khi Thiên An buông cô ra, Nhi có hơi đỏ mặt cúi xuống mà đánh nhẹ lên người Thiên An. Thiên An cầm lấy chiếc hộp trên bàn rồi từ từ quỳ một chân xuống đất, mở nắp chiếc hộp vuông nhỏ ra bên trong là một chiếc nhẫn được thiết kế tinh xảo, rất đẹp mắt. Thiên An đưa chiếc nhẫn lên gần Nhi rồi nói:

- Nhi à, cảm ơn em đã ở bên cạnh chị suốt thời gian qua. Cảm ơn em đã luôn đối xử tốt với chị, quan tâm lo lắng chịu đựng chị. Tình yêu của chúng ta đã trải qua rất nhiều sóng gió nhưng rồi chúng ta vẫn vượt qua, nhờ có em đã tiếp thêm sức mạnh cho chị, tất cả là nhờ có em. Nhi à, chị yêu em, yêu em rất nhiều. Một lần nữa, em có muốn ở bên chị cả đời này không? Cùng nhau chia sẻ những niềm vui hạnh phúc cùng chị? - Gương mặt Thiên An trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết, tỏa ra một sức hút mạnh mẽ khiến người khác không thể chối từ.

Nhi nghe thấy thì không khỏi vui sướng, hạnh phúc đến bật khóc nhìn Thiên An rồi gật đầu.

- Em đồng ý

Thiên An nghe thấy câu trả lời thì trên môi liền nở một nụ cười rạng rỡ. Từ từ lấy chiếc nhẫn trong hộp ra nhẹ nhàng đeo lên ngón tay xinh đẹp của người kia. Thiên An đứng dậy, ôm thật chặt Nhi vào lòng, rồi đưa đôi bàn tay lên áp vào má Nhi từ từ đặt một nụ hôn lên môi Nhi.

- -----------------------------------------

- Làm sao chị biết em sẽ tích vào Yes? - Nhi hỏi

- Một là linh cảm, hai là để chắc chắn chị đã lắp camera ở trên cái đèn kia kìa - Thiên An cười rồi chỉ tay về chiếc đèn ở góc tường.

- Chị tính kĩ đến thế là cùng - Nhi nhìn theo thì quả thật có một thiết bị nhỏ ở cạnh chiếc đèn, cô bật cười thành tiếng. Người này sao lại cẩn thận đến vậy chứ, sợ mình sẽ tích vào No sao.

- --------------------------- END-----------------------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.