Có Một Người Luôn Ở Bên

Chương 12: Tái sinh




Thanh Mạc về đến bệnh viện, lại nghe lời mẹ kể thì càng xác nhận rõ hơn phán đoán của mình.

”Thanh Mạc, con nói xem, liệu em gái con có phải bị ma ám không?” Bà Lưu hoang mang nhìn con trai mình. Khi không Thanh Thanh của bà lại nhắc tới người đã chết như vậy... Liệu có nên mời thầy cúng?

”Mẹ sao lại có suy nghĩ mê tín như vậy? Không có chuyện đó đâu, con đã nói chuyện với bác sĩ khoa thần kinh để xem xét vấn đề của em. Em sẽ phải nhập viện một thời gian đấy ạ.” Thanh Mạc đẩy gọng kính mặt đăm chiêu.

”Con nói sao? Khoa thần kinh?” Giọng ông Lưu khàn khàn nhắc lại lời con trai mình.

Ông cũng không mê tín, nhưng nghe Thanh Mạc nói thì lòng không khỏi chấn động. Con gái mình thế mà mắc bệnh thần kinh? Mặc dù con bé từ nhỏ trầm tính, biểu hiện tâm lý khó nhận biết nhưng ông cũng không nghĩ đến việc Thanh Thanh của ông có thể mắc bệnh thần kinh.

Thanh Mạc biết điều này là khó chấp nhận nhưng vẫn quyết định nói thẳng với bố mẹ:“Con đã hỏi Lý Nhuận Dương, cậu ta chia tay với em cũng gần một tháng rồi. Nếu xét theo bình thường thì con bé mấy ngày sau sẽ tự tử chứ không phải đợi gần một tháng. Con cũng tìm Vĩnh Mai Chi, một cô bạn mà Thanh Thanh mới thân sau khi chia tay Lý Nhuận Dương. Cô ấy nói Thanh Thanh có vẻ rất ổn, mà có thể thấy là rất hạnh phúc nữa, không có biểu hiện của người muốn chết. Mà Vĩnh Mai Chi có nói với con, Thanh Thanh đột nhiên vào buổi chiều trước khi tự tử lại thích làm điều mạo hiểm. Cuối cùng, con đến nhà em, phát hiện ra ngôi nhà ấy quá mức sạch sẽ cùng ngăn nắp.”

Nghỉ một chút, Thanh Mạc lại lấy hơi tiếp tục giải thích:“Từ tất cả ý trên, con cùng người bạn khoa thần kinh của con đều thống nhất một quan điểm. Thanh Thanh đang mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế (*), mà giờ còn nặng hơn là đang chuyển sang hoang tưởng! Về rối loạn ám ảnh cưỡng chế, em ấy lặp đi lặp lại một cách bắt buộc hành động dọn dẹp nhà cửa, sắp xếp mọi thứ theo màu sắc, chuẩn mực..., khi em ấy quá hạnh phúc thì sẽ nghĩ đến những việc làm hại bản thân mình. Đây cũng chính là lý do con bé tự tử. Còn hoang tưởng là lấy từ việc em tự ảo tưởng ra một Trọng Thiên Vũ thường xuyên đến chơi với mình. Có thể nói, do việc chia tay Nhuận Dương quá đau đớn, nên em đã tự huyễn hoặc ra người bạn trước đây để xoa dịu chính mình.”

Dứt lời, Thanh Mạc im lặng nhìn bố mẹ.

Mẹ anh vẫn là không tiếp thu sao cho nổi chuyện con trai mình nói mà vô cùng hoang mang.

Con gái bà, Thanh Thanh của bà... Tại sao ông trời lại bất công với nó như thế? Tại sao cứ nhất định phải là con gái bà?

Trong chốc lát, gương mặt bà Lưu lại già đi cả chục tuổi. Bà luôn lo lắng cho Thanh Thanh, luôn muốn bảo vệ con bé... Nhưng rốt cuộc con bé vẫn vượt khỏi tầm tay bà...

Ông Lưu thì lại im lặng, gương mặt khẽ nhăn lại. Ngay cả khi suy nghĩ về những trường hợp xấu nhất, ông cũng chưa bao giờ suy đoán đến chuyện này. Có phải hay không, người bố này vẫn thất bại trong việc bao bọc con gái mình?

Nhận thấy được vẻ tự trách trong mắt bố mẹ, Thanh Mạc liền lên tiếng an ủi: “Bố mẹ đừng lo. Em sẽ được chữa trị thật tốt. Sẽ không sao đâu ạ.”

Nếu có trách thì phải trách người anh này! Rõ ràng sống gần em gái như vậy mà lại chỉ lao đầu vào công việc. Chỉ cần anh quan tâm con bé một chút, nhận ra sớm hơn một chút, có lẽ sẽ không đến mức như ngày hôm nay...

Là một bác sĩ, vậy mà anh lại thất bại với chính bệnh tật của em gái mình.

.

Thanh Thanh tỉnh lại sau giấc mộng thì liền bắt gặp một mảng trắng xóa trước mắt, cô liền hốt hoảng bật dậy. Đây là một căn phòng trắng tinh, cửa đóng kín bưng khiến Thanh Thanh có chút nghẹt thở. Không thể nào! Tại sao cô lại ở đây? Thanh Thanh hoang mang nhìn chiếc cửa sắt.

Cô toan định gọi cửa thì Thanh Mạc đã bước vào. Thấy anh, Thanh Thanh lại co rúm người lại! Bác sĩ rất xấu!

Mà Thanh Mạc thấy thái độ em gái liền đau lòng nói:“Thanh Thanh, chịu khó ở đây một thời gian nhé. anh sẽ giúp em.”

Anh còn nói thêm vài câu an ủi nữa rồi đứng lên định bỏ đi. Thấy anh trai như vậy, Thanh Thanh liền hoang mang níu tay anh lại:“Anh, đưa em ra. Em không thích ở đây đâu! Anh đưa em ra đi.”

Đã rất lâu rồi anh mới nghe em gái mình nói chuyện với mình... Nhưng vì con bé, anh đành kìm nén gạt tay ra rồi đóng cửa. Mãi cho đến khi không chịu nổi nữa mà dựa lưng vào cánh cửa sắt lạnh lẽo, anh vẫn nghe con bé khóc lóc đập cửa cầu xin.

Giọt nước mắt nóng hổi rơi trên khóe mi Thanh Mạc. Đã nhiều năm rồi, anh không phải khóc...

Vậy mà giờ đây...

Anh khóc chính bởi sự thất bại của mình...

Khóc vì sự vô trách nhiệm của bản thân đã khiến em gái lâm vào tình trạng này.

Đáng lẽ ra, anh lúc trước phải tiến gần con bé dù con bé có ghét bác sĩ đi chăng nữa. Anh phải thân thiết với em gái mình, phải làm bạn với nó để nó không thấy cô đơn...

Rốt cuộc, tại sao anh em anh lại cách xa nhau như thế này?

”Thanh Thanh, anh xin lỗi, thực sự xin lỗi em.”

Thanh Thanh không được mở cửa lại tuyệt vọng ngồi đấy nức nở. Tại sao ba mẹ lại để anh nhốt cô ở đây? Bọn họ tại sao lại không cần Thanh Thanh nữa?

Trước đây, anh chưa từng bắt nạt Thanh Thanh...

Cái gì Thanh Thanh muốn anh cũng sẽ cho, vô cùng chiều chuộng cô...

Trước khi làm bác sĩ, anh vẫn thường tốt với cô cơ mà?

Tại sao giờ lại làm thế này?

Suốt hai canh giờ vẫn không thấy ai đến, cô buồn chán ôm người co lại một góc, ánh mắt long lạnh sợ hãi. Cô không thích chỗ này. Chỉ có một màu trắng xóa, thật đáng sợ!

”Thanh Thanh, cậu lại khóc rồi” Tiếng Thiên Vũ vang lên trên đỉnh đầu làm Thanh Thanh bất ngờ ngửa mặt lên hốt hoảng.

”Sao cậu vào được đây?” Bọn họ đã đóng cửa rồi mà. Chẳng lẽ còn có đường khác?

”Tại cậu khóc nên tôi vào đây đấy” Thiên Vũ đưa tay lên lau nước mắt Thanh Thanh, ánh mắt phức tạp nhìn cô.

”Bọn họ nhốt tôi. Huhu” Cô thấy có người ở bên cạnh liền ôm lấy mà khóc rống lên. Rốt cuộc cô đã làm gì sai nữa? Tại sao lại phạt cô nặng thế?

Chỉ có Thiên Vũ là không bỏ mặc cô.

Trọng Thiên Vũ.

Ở phòng khác, bố mẹ cô qua màn hình thấy hành động của con gái liền không thể tin nổi.

Bà Lưu trợn tròn mắt, đưa tay lên che miệng hốt hoảng đến nỗi chân không đứng vững nổi.

”Ông nó. Không thể nào. Thanh Thanh con ơi. Thanh Thanh ơi. Trời ơi. Con đã làm gì có lỗi. Tại sao lại trừng phạt con gái con thế này hả trời ơi...Con tôi ơi...”

Đột nhiên nhớ ra điều gì đó, bà Lưu vội túm lấy áo bác sĩ bên cạnh quỳ xuống cầu xin “Hãy cứu lấy nó. Cầu xin cậu. Văn Đông. Hãy cứu lấy con gái tôi... Cậu muốn gì cũng được. Chỉ cần cậu cứu lấy nó thôi. Tôi có nhà. Tôi có xe. Tôi có cái mạng già này nữa. Xin cậu. Xin cậu...”

Văn Đông thấy vậy hốt hoảng đỡ bà Lưu nhíu mày đáp “Bác đừng nói vậy. Em gái Thanh Mạc cũng là em gái cháu. Cháu không cần gì hết. Bác yên tâm. Cháu sẽ hết sức giúp con bé. Bác đừng lo. Bác làm thế này cháu biết ăn nói với Thanh Mạc thế nào.”

Ông Lưu thấy người đó nói vậy liền tiến tới đỡ vợ rồi nắm tay cậu ta “Chăm sự nhờ cậu.”

Đó là một bàn tay nhăn nhúm nổi đầy gân. Đó là một ánh mắt cầu xin. Ánh mắt của một người đang tuyệt vọng.

Văn Đông đã chữa trị cho rất nhiều bệnh nhân, đã thấy rất nhiều ánh mắt giống như vậy, nhưng lòng vẫn không kìm nổi xáo trộn. Thanh Mạc hôm trước cũng dùng ánh mắt đó với anh ta. Cậu ta còn khóc nữa. Đó là lần đầu tiên anh thấy Thanh Mạc khóc, lần đầu tiên kể từ khi bọn họ biết nhau...

Tất cả đủ để thấy cô bé được yêu thương đến nhường nào.

.

Bữa tối, Thanh Mạc bê một khay thức ăn, mở cửa ra thấy Thanh Thanh đang vui vẻ nghịch ngợm trên chiếc giường trắng, tim anh lại nhói lên. Thanh Thanh, anh nhất định sẽ chữa cho em khỏi!

Mà Thanh Thanh thấy động liền quay lại nhìn anh trai đang bê thức ăn miệng cười vui vẻ:“Anh! Chơi với Thanh Thanh đi.”

Thanh Mạc đặt khay thức ăn bên cạnh giường ngồi xuống hỏi con bé:“Thanh Thanh, có chuyện gì vui vậy?”

Thanh Thanh thấy anh lại gần cũng không tránh xa mà chỉ cười ngây ngô thật thà trả lời:“Lúc nãy Thiên Vũ đến chơi với em. Rất vui.”

Khóe miệng Thanh Mạc giật giật gương mặt đen lại, hai tay liền giữ vai cô nghiêm giọng nói:“Thanh Thanh, nghe anh nói! Căn phòng này ngoài chiếc cửa sắt kia thì không còn con đường nào khác để người bình thường tiến vào được! Xin em hãy lý trí lên! Thiên Vũ của em to lớn như vậy, sao có thể chui qua lỗ khí nhỏ cơ chứ?”

Thanh Thanh bị anh bóp vai nhăn mặt một cái cãi lại:“Rõ ràng cậu ấy đã ở đây!”

Rõ ràng! Cậu ấy đã lau nước mắt cho cô, đã dỗ cô, đã chơi với cô...

Anh lại nói không phải! Thế người vừa nãy là gì?

”Em hãy suy nghĩ đi.” Thanh Mạc cuối cùng bất lực để lại một câu nói rồi đóng cửa ra ngoài.

Đến lúc ở ngoài anh vẫn nghe thấy tiếng Thanh Thanh một lần nữa cầu xin đưa con bé ra.

”Anh! Anh thả em ra, em không làm sai nữa đâu. Anh đừng phạt Thanh Thanh nữa! Anh cứu em...”

Mà những lời đó, đối với Thanh Mạc lại có lực sát thương vô cùng lớn, anh đưa tay đấm vào tường một cái, rồi trượt dài xuống. Chưa bao giờ Thanh Mạc thấy mình vô dụng như bây giờ...

Không phải lỗi của em, Thanh Thanh.

Em gái anh, em là cô thiên thần đẹp nhất!

Mà thiên thần thì không có lỗi...

Lỗi là ở anh, vì thế anh ở đây để chịu đựng dằn vặt.

Văn Đông đã nói với anh, thời gian này dù có nhẫn tâm thì cũng phải làm cho Thanh Thanh hiểu, Trọng Thiên Vũ kia chỉ là tưởng tượng...

(*) Rối loạn ám ảnh cưỡng chế (tiếng Anh: Obsessive-Compulsive Disorder - OCD) là một rối loạn tâm lý có tính chất mãn tính, dấu hiệu phổ biến của bệnh đó là ý nghĩ ám ảnh, lo lắng không có lý do chính đáng và phải thực hiện các hành vi có tính chất ép buộc để giảm bớt căng thẳng, đây là một dạng trong nhóm bệnh liên quan trực tiếp đến Stress. Bệnh còn có tên khác là rối loạn ám ảnh cưỡng bức.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.