Sau khi ăn cơm xong Dương Thừa Quân lái xe đưa cô và mẹ Dương đến bệnh viện
Cầm tờ giấy xét nghiệm trên tay mà cô như không tin vào mắt mình
Cô đúng là có thai thật, thai được 3 tuần 3 ngày rồi ư?
Bà Dương nảy giờ cứ đi đi lại lại trước phòng bệnh, vừa nhìn thấy cô bước ra bà đã vội chạy lại, nhìn tờ giấy xét nghiệm trên tay cô bà không khỏi xúc động
- Cháu nội của mẹ vẫn khoẻ mạnh đúng không?
- Dạ mẹ
Cô chỉ mĩm cười rồi nhẹ nhàng đáp lại, cô thật sự là không biết nên vui hay nên buồn nữa, đứa bé này đến mà không một lời báo trước, cô vẫn còn chưa chuẩn bị tâm lí làm mẹ
Dương Thừa Quân nhìn thấy cô thất thần như vậy liền đi đến hỏi han
- Em thấy không khoẻ chỗ nào à? Có cần khám lại lần nữa không?
Cô chỉ lắc đầu không nói, bây giờ tâm trạng cô đang rối lắm không muốn nói bất kì điều gì
- Mẹ à chúng ta về thôi, vợ con cũng mệt rồi
Anh lên tiếng nói với mẹ Dương, bà Dương nảy giờ chỉ chăm chú ngắm nhìn *** *** *** trên tờ giấy xét nghiệm của cô, mãi đến anh đi lại vỗ vai thì bà mới để ý
- Mẹ vui quá nên quên mất, về thôi con
Mẹ Dương đi lại nắm lấy cánh tay cô, nhẹ nhàng dìu cô đi về đến cổng bệnh viện, Dương Thừa Quân thấy được cảnh này đôi môi mỏng nở một nụ cười mãn nguyện
Ngồi trong xe mẹ Dương không ngừng truyền đạt cho cô những kinh nghiệm mà bà đúc kết được từ trước tới nay
Nào là phải đi lại như nào, ăn uống ra làm sao, cái gì nên làm và không nên làm, nên ăn những gì để tốt cho em bé và mẹ
Suốt một chặn đường bà cứ luyên thuyên khiến Châu Tiểu Như nghe đế hoa mắt chóng mặt
- Mẹ à được rồi, vợ con không thể tiếp thu hết một lúc như vậy được đâu
Dương Thừa Quân nhìn sang mẹ lên tiếng nhắc nhở, nảy giờ mẹ nói nhiều như vậy, đến cả anh còn cảm thấy khó chịu thì một người mang thai tâm tính thất làm sao có thể chịu đựng nổi
- Con có phải đang chê bà già này nói nhiều quá không?
Mẹ Dương hờn dỗi quay mặt ra cửa sổ, Châu Tiểu Như nhìn thấy biểu hiện không vui chả bà khẻ lướt nhìn anh
- Mẹ à đừng để tâm đến anh ấy, chuyện của phụ nữ anh ấy không hiểu được cũng là chuyện đương nhiên
Cô lên tiếng dỗ dành mẹ Dương, bà Dương nghe vậy thì siêu lòng quay lại nắm lấy bàn tay cô
- Mẹ là chỉ muốn tốt cho con và đứa bé trong bụng thôi, mẹ không có cố ý nói nhiều như vậy
Mẹ Dương mặt mày ủ rủ nhìn cô
- Con biết mẹ muốn tốt cho con mà
Cô mĩm cười nhìn bà
- Vậy cuối tuần này mẹ đến đón con và Giai Giai đi mua một ít đồ bổ, con nhớ dặn con bé đi đứng cẩn thận giúp mẹ, con bé có lẻ đã chịu thiệt thòi nhiều rồi
- Vâng con biết rồi mẹ yên tâm đi
Sau khi đưa mẹ Dương về nhà, anh nhanh chóng lái xe về thẳng biệt thự của mình
Vừa vào đến nơi anh đã bước xuống mở của xe giúp cô, sau đó còn nhẹ nhàng dìu cô vào trong
- Bà xã nếu như em không khoẻ chỗ nào cứ nói với anh, ngày mai cũng không cần đến công ty nữa, ở nhà dưỡng thai cho tốt là được
Anh quỳ xuống bên cạnh cô, khẻ hôn lên bàn tay nhỏ nhắn
- Anh... không tức giận à?
Không biết vì sao cô luôn cảm thấy anh sẽ tức giận khi biết cô mang thai
- Em bị ngốc à? Anh vui còn không kịp nữa là sao có thể tức giận?
- Có thật không?
Cô không tin liền hỏi lại lần nữa
Anh nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy cơ thể nhỏ bé của cô
- Lời anh nói đều là thật, em đang mang thai không cho phép được nghĩ ngợi lung tung
- Nhưng mà em muốn đến công ty đi làm, ở nhà chán lắm em không thích
Cô nũng nịu nói với anh
- Nếu như em đi làm sẽ ảnh hưởng đến đứa bé
Trước giờ chưa có ai nói đi làm sẽ ảnh hưởng đến đứa bé hết, chỉ có mình Dương Thừa Quân là nói như vậy thôi
- Tại sao Giai Giai có thai cũng đi làm còn em thì không được?
- Tại vì em là vợ của anh, anh không cho phép có bất cứ chuyện gì xảy ra với em
- Nhưng mà em sẽ cẩn thận hơn, đến công ty có Giai Giai bầu bạn tinh thần của em cũng sẽ vui vẻ hơn, có được không?
Cô đưa ánh mắt long lanh nhìn anh
Nhìn Dương Thừa Quân chưa có vẻ gì là đồng ý cô liền nói thêm
- Có được không ông xã
Đôi mắt cô nhìn anh chớp chớp liên tục, quả nhiên cách này liền có tác dụng
Dương Thừa Quân nghe được hai chữ ông xã phát ra từ miệng của cô liền ngây ngốc gật đầu nhưng vẫn không quên căn dặn
- Anh đồng ý cho em đến công ty, nhưng em phải hứa với anh không được làm việc quá sức, đi đứng cũng nên cẩn thận hơn có biết không
- Em biết rồi rồi mà
Được sự đồng ý của anh vẻ mặt của cô vui mừng thấy rõ
- Vậy em lên lầu nghỉ ngơi một lúc để ngày mai có sức khỏe đi làm
Cô sợ anh sẽ lo lắng liền tự giác đi nghĩ ngơi
Sau khi Châu Tiểu Như rời đi, anh lập tức lấy điện thoại ra gọi cho trợ lí Trần
- Dọn dẹp sạch sẽ phòng làm việc, ngày mai tôi sẽ đến công ty