Có Một Châu Như Trên Thế Giới Này

Chương 37




Người được anh gọi đến là William cũng là bạn thân anh

Đột nhiên hôm nay nhận được cuộc gọi của Dương Thừa Quân, William đang trực ở bệnh viện cũng phải tức tốc chạy đến

Bình thường người bạn thân này của anh rất ít khi bị bệnh, cùng lắm chỉ là cảm mạo thông thường, hôm nay lại đột xuất gọi anh đến nhà chắc chắn là có vấn đề

Vừa vào đến nơi, nhìn thấy Dương Thừa Quân khoẻ mạnh anh liền chắc chắn 100% cái suy nghĩ vừa rồi của mình là đúng

Dương Thừa Quân không nói gì chỉ nhanh chóng đưa William lên lầu

Vừa mở cửa ra thấy một thân ảnh nhỏ nhắn nằm trên giường thì anh cũng đã hiểu

- Đây là người mà cậu muốn mình khám bệnh sao

William chỉ tay về chiếc giường mà cô đang nằm

- Không lẻ tôi kêu cậu đến để cậu tự khám cho chính mình à?

Giọng Dương Thừa Quân cáu gắt thấy rõ, anh hiện giờ đang rất lo lắng cho cô

William nhìn thấy biểu hiện đó liền không nói gì chỉ lủi thủi đi lại giường khám bệnh cho cô

Uất ức quá mà, chỉ vì một người phụ nữ mà bạn thân nhất liền mắng mình, tôi cũng là một người đàn ông yêu đuối chớ bộ

William nhìn anh bộ liền trưng ra bộ dạng đáng thương

- Quân Quân à, anh hết thương người ta rồi phải không?

- William à bộ dáng này của cậu khiến mình cảm thấy buồn nôn quá đi

Anh giả vờ quay qua ho khụ khụ mấy tiếng

William liền trừng mắt nhìn anh

Anh chỉ cười rồi lắc đầu, anh hiểu rõ người bạn này của anh quá mà

- Cô ấy sao rồi, cậu có khám được không vậy William

Anh lo lắng nhìn cô rồi quay qua hỏi William

- Nếu cậu chê tay nghề mình kém thì từ đầu không nên gọi mình đến đây

William nói giọng trách móc

- Thôi được rồi, là tớ sai, nhưng mà cô ấy cứ nằm như vậy hơn nửa giờ đồng hồ rồi sao vẫn chưa có dấu hiệu gì là tỉnh lại

Anh hạ giọng nói với William

Đây là lần đầu tiên William nhìn thấy bộ dạng này của anh liền đắc ý cười như được mùa

Dương Thừa Quân thấy vậy khẻ liếc nhìn anh một cái

Nhận thấy được ánh mắt như dao giết người đó của anh, William liền lên tiếng nói

- Chỉ là kiệt sức quá độ dẫn đến ngất xỉu thôi, tớ vừa tiêm cho cô ấy một mũi hạ sốt rồi, một lát nữa chắc sẽ tĩnh lại

William nói rồi đứng dậy thu dọn đồ nghề

- Cảm ơn cậu William

Anh nhìn William với ánh mắt biết ơn

- Không cần phải cảm ơn mình, chỉ cần cậu hạnh phúc là được rồi

William khẻ vỗ nhẹ lên vai anh rồi xoay người rời đi

Sau khi William rời đi anh liền tiến đến ngồi cạnh giường

Nhìn ngắm gương mặt nhỏ nhắn một lúc, anh khẻ chồm người hôn nhẹ lên trán cô

- Xin lỗi đã để em một mình, xin lỗi đã không nói tiếng nào liền rời đi, xin lỗi em, là tôi sai, tất cả đều là lỗi của tôi

Anh đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên mặt mình, nhất định không được để cho cô nhìn thấy anh đang khóc, nếu như cô nhìn thấy sẽ cho rằng anh là một người đàn ông yêu đuối không thể bảo vệ được cho cô, lúc đó cô sẽ không cần anh nữa mà liền bỏ chạy theo người đàn ông khác

Anh nằm tựa đầu xuống bên cạnh cô trong lòng thầm nghĩ

Nếu như sau này người mà cô kết hôn không phải là anh thì làm sao anh có thể chấp nhận được chuyện đó đây? Nghĩ đến đó thôi đã khiến tim anh đau nhói đến không chịu được, nhớ đến tấm ảnh cô cùng người đàn ông đó thân mật khiến anh tức đến không thở nổi

Đợi cô tỉnh lại xem anh trừng phạt cô ra sao

Nhưng anh làm sao có thể biết được người con gái trước mặt đã tĩnh lại từ lúc anh nói chuyện với William rồi

Cô đã nghe thấy tất cả, chỉ là bản thân không muốn thức dậy quá sớm, không muốn đối mặt với anh, cô muốn xem thử liệu anh sẽ quan tâm cô đến mức nào

Và bây giờ có lẽ cô đã đúng, không phải là cô đơn phương mà là cả hai người thật sự có tình cảm với nhau, chỉ là cái tình cảm đó cả hai vẫn chưa dám thể hiện ra ngoài

Cũng chỉ đành để thời gian trả lời mọi chuyện thôi

Dương Thừa Quân cứ nằm như vậy suốt một tiếng, cuối cùng không chịu được liền ngủ thiếp đi

Một lúc lâu sau, khi cảm nhận được người bên cạnh mình đã ngủ say cô mới từ từ mở mắt ra rón rén bước xuống giường

Sau khi đi vệ sinh xong cô xả nước đi ra ngoài đã thấy anh ngồi ngay ngắn trên ghế sofa

- Là em làm ồn khiến anh giật mình sao?

Bản thân nghĩ có lẻ là cô xả nước quá lớn khiến anh giật mình tỉnh dậy

Nhìn dáng vẻ gầy guộc trước mặt khiến anh không khỏi đau lòng, làm sao để bày tỏ tình cảm với cô đây

Dương Thừa Quân không biết nên bắt đầu từ đâu, anh sợ nếu bản thân hấp tấp sẽ khiến cô sợ hãi mà xa lánh mình, anh cũng sợ nếu như chậm trễ cô sẽ thuộc về người khác mất thôi

Anh không trả lời câu hỏi của cô mà liền đặt ra một câu hỏi khác

- Um tấm ảnh.. khụ... khụ tấm ảnh em mặc váy cưới đó là sao?

Dương Thừa Quân cảm thấy ngại nên giả vờ ho vài tiếng rồi mới vào thẳng vấn đề

- Ý anh là sao?

Cô vẫn giả vờ ngây ngốc, muốn thử xem người đàn ông trước mặt này sẽ nói gì với cô

- Thì là... thì là như vậy đó

Trời ơi rốt cuộc mày đang nói cái quái gì vậy Dương Thừa Quân? trong lòng anh lúc này bối rối không biết nên nói sao cho phải

- Nếu không có việc gì thì em đi trước, giờ này cũng trễ rồi Giai Giai chắc đang lo lắng cho em ở nhà

Cô nói rồi định xoay người rời đi nhưng anh đã tiến đến nắm lấy cánh tay cô


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.