Có Một Châu Như Trên Thế Giới Này

Chương 23




Sau khi đưa Giai Giai đi ăn sáng, Dương Khâm Minh lái xe đến thẳng nhà anh trai

- Tôi tự vào được anh về trước đi - Giai Giai buông một câu rồi tự mở cửa bước xuống xe

Nhìn bóng lưng cô khuất sau cánh cửa Dương Khâm Minh mới trực tiếp lái xe rời đi

Ở trong nhà Châu Tiểu Như vẫn đang điện thoại vừa nhìn thấy Giai Giai cô đã vội chạy đến dìu Giai Giai ngồi xuống sofa

- Cậu ngồi đây để tớ lên lấy túi xách rồi đi

Giai Giai chỉ khẻ gật đầu bây giờ cô đang rất lo lắng, cô rất sợ mình mang thai con của Dương Khâm Minh, cũng sợ cảm giác phải làm mẹ, thật sự bây giờ cô không biết phải làm thế nào hết

Châu Tiểu Như mở cửa bước vào thấy anh đang ngồi cạnh cửa sổ

- Tôi ra ngoài một lúc - cô nghĩ cũng nên thông báo cho anh một tiếng, dù sau cả hai cũng là vợ chồng sắp cưới

- Để tôi gọi trợ lí Trần đến đưa em đi, từ đây tới bệnh viện xa lắm - anh nói rồi lấy cái điện thoại trên bàn bắt đầu bấm số gọi trợ lí Trần

Cô chỉ khẻ gật đầu rồi đi xuống lầu

15 phút sau trợ lí Trần đã có mặt trước cổng, cô đưa Giai Giai ra ngoài rồi cả hai cùng tiến vào trong xe ngồi

Ngoài phòng bệnh Giai Giai bước ra với tờ giấy xét nghiệm trên tay, mặt cô trở nên trắng bệt

- Giai Giai cậu làm sao vậy - Châu Tiểu Như thấy Giai Giai như vậy thì đứng lên đỡ cô, cầm tờ giáy xét nghiệm trên tay Giai Giai

- Cậu đã có thai 4 tuần rồi đó Giai Giai - cô vừa mừng vừa lo cho Giai Giai

Bây giờ Giai Giai vẫn nhất quyế không nói cho Dương Khâm Minh biết thì một mình cậu ấy làm sao có thể lo nổi cho đứa bé đây

Cô có nên nói cho Dương Khâm Minh biết về chuyện đứa bé không? Lòng cô bây giờ rối bời không biết phải làm sao cho đúng

- Như Như cậu về trước đi tớ muốn đi dạo một lúc - Giai Giai không đợi cô trả lời liền quay lưng rời đi

Cô định chạy theo nhưng Giai Giai nói muốn ở một mình nên cô đành trở về biệt thự

Buổi chiều ở biệt thự, Châu Tiểu Như lấy điện thoại trong túi ra định gọi cho Giai Giai hỏi xem cô đã về chưa thì phía trước nhà đột nhiên có tiếng chuông cửa

Người phía trước có lẻ rất vội tiếng chuông cửa cứ như vậy mà không ngừng vang lên liên tục

- Dương Khâm Minh có chuyện gì mà cậu đến đây bấm chuông inh ỏi vậy - cô thật sự phát cáu với cái tên đần độn trước mặt mà

- Tiểu Như, Giai Giai có ở đây không - Dương Khâm Minh gấp gáp hỏi

- Không có, buổi sáng sau khi đưa cô ấy đến bệnh viện khám thì tôi liền trở.. - biết mình lỡ lời cô liền bịch chặc miệng mình lại

- Bệnh viện? Giai Giai làm sao phải đi bệnh viện, em nói cho tôi biết Giai Giai tại sao lại đến bệnh viện? - Dương Khâm Minh nắm lấy bả vai cô không ngừng lay mạnh khiến cô nhăn mặt

Đột nhiên trong nhà truyền đến một giọng nói

- Em buông cô ấy ra được rồi đó Khâm Minh, nếu như vợ anh có vấn đề em chắc chắn sẽ không được yên - giọng nói kèm theo thanh âm doạ người đó không ai khác chính là Dương Thừa Quân

Cô nghe hai từ vợ anh thì hoá đá? Cái tên điên này nói nhăn nói cuội gì vậy?

Dương Khâm Minh buông cô ra sau đó mới hạ giọng nói

- Tiểu Như, coi như anh cầu xin em hãy nói cho anh biết, Giai Giai làm sao lại đến bệnh viện, lúc chiều anh có ghé qua nhà cô ấy nhưng không có nhà, anh đã thử gọi cho cô ấy rất nhiều cuộc nhưng điện thoại vẫn ở trạng thái thuê bao - Dương Khâm Minh bây giờ có phải là Dương Khâm Minh nữa không, hắn ta dường như phát điên vì Lã Giai Giai rồi

Đang không biết nên nói thế nào thì Dương Thừa Quân đã mở miệng nói giúp cô

- Sáng nay vợ tôi đưa vợ anh đến bệnh viện khám thai đó - anh chỉ nhún vai đáp liền nhận được một ánh mắt sắc lạnh từ phía cô

- Dương Thừa Quân ai cho anh mách lẽo vậy hả? - cô gằng từng tiếng, thật sự là tức chết với cái tên này mà

Dương Khâm Minh nghe được câu nói của anh thì đứng ngây ra đó

Có thai? Giai Giai có thai? Đứa bé có phải hay không là con Dương Khâm Minh?

Dương Khâm Minh không trả lời lại lập tức quay người lên xe bỏ đi

Cô đứng nhìn theo mà không hiểu cái gì

- Không được, em phải đi tìm Giai Giai - nảy giờ cô suy nghĩ mãi cuối cùng cũng đã hiểu ra vấn đề rồi

- Không cần em đi, ai làm tổn thương sẽ biết cách chữa lành, em cho dù có tìm ra Lã Giai Giai đó cũng vô ích thôi - anh buông ra một câu rồi quay mặt đẩy xe lăn trở vào nhà

Ý anh là sao? Cô vẫn chưa hiểu?

- Nè Dương Thừa Quân, lẽ nào em phải ở nhà đợi chờ trong vô vọng vậy hả? - cô bực dọc đi theo anh liên tục dậm chân xuống sàn

- Nếu em còn dậm nữa tôi trực tiếp đem em quăng lên giường

- Chân anh như vậy còn muốn bế tôi, nằm mơ đi- cô nói rồi đi đến bên bàn rót cho mình một cốc nước để uống hạ hoả

Trông cô bây giờ thật mắc cười cũng thật là đáng yêu đi, Dương Thừa Quân bây giờ chỉ muốn dang tay ra ôm lấy cô gái nhỏ bé trước mặt vào lòng thôi


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.