Là lãnh đạo tối cao chỉ huy Xà Tộc chiến đấu với nhân loại, dù Mặc Lão Đại không cần đi chung quanh tìm kiếm tung tích nhân loại giống các xà khác nhưng vẫn rất nhiều chuyện tình cần lo.
Mỗi ngày đều có độc xà từ bốn phương tám hướng tới báo cáo tình huống mới nhất với Mặc Lão Đại, Mặc Lão Đại và chúng độc xà thương lượng kế hoạch tác chiến, thậm chí một ngày sẽ có một Mặc xà phái hơn ba độc xà tới chỉ vì báo cáo buổi sáng không phát hiện được gì, giữa trưa lại phát hiện khăn tay nhân loại ném xuống, buổi tối không có tình huống gì xảy ra.
Tuy rằng nghe thì cảm thấy điều này hoàn toàn không cần phải …, nhưng không thể không nói đây cũng là một biện pháp để bù lại việc song phương không có phương thức liên lạc, có lúc lấy được tin tức tường tận sẽ sinh ra ảnh hưởng rất lớn. Trừ điều đó ra, làm xà thu nhận những tin tức đó, Mặc Lão Đại đảm đương một nhân vật rất quan trọng. Mặc Lão Đại có thể từ những dấu vết nhỏ nhìn như không có gì đánh để ý mà tìm được dấu vết nhân loại hoạt động để lại.
Chỉ cần nhân loại còn ở trong kết giới thì nhất định sẽ lưu lại dấu vết thuộc. Nói ví dụ như tro tàn nhân loại nhóm lửa còn lại, nói ví dụ như nhân loại rãnh rỗi Vô Ý bẻ gẫy nhánh cây, nói ví dụ như nhân loại ăn hết thức ăn bỏ rác lại. Những tin tức rải rác này Mặc Lão Đại đều nhớ kỹ, lúc có xà phát hiện tung tích của nhân loại được Mặc xà phái đến hội báo thì Mặc Lão Đại lại hồi tưởng một lần nữa, ngẫu nhiên sẽ phát hiện phương hướng của một đội ngũ, như vậy lại có manh mối.
Vừa mới đầu Ngân Tiểu Tiểu còn hưng trí bừng bừng ghé vào bên cạnh Mặc Lão Đại nghe xà đến báo cáo, ngày một lâu, Ngân Tiểu Tiểu không còn bình tĩnh. Nếu một ngày tình hình có biến hóa, hôm nay độc xà và nhân loại đại chiến ba trăm hiệp, ngày mai bắt bao nhiêu nhân loại làm tù binh chẳng hạn thì mình còn có thể nghe cho vui! Thế nhưng ngày từng ngày hội báo đều là cái gì, rất không có ý nghĩa ! Ngân Tiểu Tiểu bắt đầu tự mình đi tìm thú vui.
Sau đó Ngân Tiểu Tiểu hối hận, hối hận đáp ứng cho Mặc Lão Đại mang Vương Nham Chân đi, nếu Vương Nham Chân còn ở đây thì ít nhất còn có đối tượng để cho mình bắt nạt một chút! Bây giờ ở trong này Mặc Lão Đại không đếm xỉa tới mình, Mặc Đại Nhất cũng không ở, Vương Nham Chân cũng bị mang đi, mỗi ngày mình có thể làm gì! Mình là một con rắn! Nhàm chán cũng không thể đếm lông chơi!
Ngân Tiểu Tiểu bi phẫn, ngày như thế rốt cuộc lúc nào mới kết thúc! Đáng giận! Những nhân loại đó thật đáng chết!
Ngày hôm đó, Ngân Tiểu Tiểu trừng to mắt quỳ rạp trên mặt đất nhìn Mặc Lão Đại bị vây chật như nêm cối như trước, buồn bực sắp nổi điên nhưng cho dù Mặc Lão Đại bị nhiều xà vây quanh mình vẫn có thể thấy Mặc Lão Đại, trong lòng Ngân Tiểu Tiểu lặng lẽ nghĩ, Mặc Lão Đại đứng lên còn cao hơn các xà khác cả đoạn, ai nha Hắc Thán thật đúng là cao lớn uy mãnh! Ngân Tiểu Tiểu bị suy nghĩ của mình sét đánh một cái, mặt lặng lẽ nổi màu phấn hồng, mạnh mẽ đứng lên quát Mặc Lão Đại đứng giữa đống xà: “Hắc Thán! Ta ra bờ sông !”
Mặc Lão Đại vội sứt đầu mẻ trán bớt chút thì giờ nhìn bầu trời chói chan: “Trở về sớm một chút!”
Chúng xà đã miễn dịch với với “Hắc Thán” trong miệng Ngân Tiểu Tiểu, nhớ ngày đó mọi người vừa mới biết thì rất ngạc nhiên, dù sao toàn bộ độc xà đều biết Mặc xà ghét nhất là bị gọi “Hắc”, nhưng phản ứng của Mặc Lão Đại hiển nhiên làm toàn bộ độc xà đều hiểu tình cảm của tộc trưởng đối với tộc phu tương lai, ngày càng lâu, nếu Ngân Tiểu Tiểu kêu tộc trưởng là “Mặc Lão Đại” thì chúng nó mới cảm thấy kinh ngạc!
Ngân Tiểu Tiểu vung cái đuôi, mắt nhìn Mặc Lão Đại, bĩu môi, chậm rì rì bò ra bờ sông.
Bờ sông cách chỗ Mặc Lão Đại hơi xa, cũng không phải Mặc Lão Đại không muốn tới gần bờ sông một chút, mà do bị Ngân Tiểu Tiểu từ chối. Ngân Tiểu Tiểu thích nước không thích mặt trời, nhưng độc xà bên trong kết giới lại thích mặt trời mà không thích nước, Ngân Tiểu Tiểu chú ý thấy chúng độc xà đến gần mép nước báo cáo đều rất không thoải mái, liền chủ động đưa ra yêu cầu cách nước xa một chút, dù sao mình chỉ đi xa hơn một chút, cũng chẳng có gì.
Được rồi, Ngân Tiểu Tiểu tỏ vẻ, thật ra nguyên nhân là mình làm tộc phu tương lai, hẳn phải nên rộng lượng hòa ái suy nghĩ vì tộc dân —— Ngân Tiểu Tiểu sẽ không thừa nhận là vì trong khoảng thời gian này mình lại mập lên nên muốn đi bộ một chút để giảm béo đâu!
Ừ, thật ra có một chuyện Ngân Tiểu Tiểu không nói cho Mặc Lão Đại biết, mỗi lần nó đi bờ sông đều phải hướng bơi lên trên, nguyên nhân là để mình gầy nhanh một chút, ngày hôm nay giống như thường ngày, Ngân Tiểu Tiểu lại lắc lư bơi lên thượng du.
Lưu Chí Hâm đi theo chân sư phụ của mình. Sư phụ là một nhân vậy nổi danh trong giới trộm mộ, trộm vô số kể, có kinh nghiệm nhập mộ phong phú, người trong giới trộm mộ tôn ông là ông Tô. Lúc này đây ông Tô đáp ứng lời mời của bạn tốt mới đến xà mộ, còn mang theo một đồ đệ của mình chính là Lưu Chí Hâm.
Đội ngũ của Lưu Chí Hâm là đội có nhân số nhiều nhất, có hai mươi ba người, chỗ khác lớn nhất của đội ngũ này với những đội ngũ khác là bọn họ không đi mãi theo một phương hướng.
“Tôi cam đoan, chỗ chúng ta cách vị trí cổ mộ không quá xa, chúng ta chỉ cần ở tiến vào rồi tìm kiếm bốn phía là được!” Người dẫn đầu thề son sắt làm đại đa số mọi người đều tin lời của ông. Làm người khởi xướng cũng là người dẫn dắt đội ngũ, ít nhiều bọn họ cũng biết vài điều người ngoài không biết, đây cũng là lý do quan trọng nhất mà đại đa số người lựa chọn tin tưởng ông.
Bởi vậy, đội ngũ hai mươi ba người trong hơn mười ngày này chỉ đơn thuần tìm kiếm bốn phía trên núi, cuối cùng đương nhiên không thu hoạch được gì.
“Ông Bạch, ông xác định tin tức của mình chuẩn xác chứ?” ông Tô là kẻ nghiện thuốc, hàng năm thuốc không rời tay, thuốc ở đây là chỉ thuốc lá, ông Tô hít thuốc lá trong tay một hơi sâu, lại nói, “Ngọn núi này là một ngọn núi cuối cùng rồi.”
“Đương nhiên chuẩn xác! Tin tức này là tôi trăm cay nghìn đắng mới tìm được !” ông Bạch trong miệng ông Tô kiên trì nói tin tức của mình là chính xác, “Tôi thấy cổ mộ thời Chu nhất định phải ở ngọn núi này!”
Ông Tô hút xong một hơi thuốc cuối cùng, ném đầu thuốc xuống đất dẫm mạnh hai cái: “Hi vọng tin tức của ông là chính xác, phải biết lần này tới không chỉ mình đội của chúng ta, nếu tin tức của ông sai lầm…” ông Tô tùy ý nhìn ông Bạch, “Mười mấy ngày nay cũng đủ để bọn họ tìm được cổ mộ chân chính.”
Ông Tô dừng bước, hô về phía bên kia: “Chí Hâm, trò đến con sông chúng ta vừa mới đi qua chuẩn bị nước đi, chúng ta không còn nhiều nước uống cho lắm!”
Lưu Chí Hâm ngồi bên kia bật người đứng lên, cầm lấy bình nước quân dụng đi ra bờ sông.
Đội ngũ khổng lồ này gồm nhiều thành phần hợp lại, trong đó có kỳ nhân trộm mộ mọi người chỉ nghe danh chưa từng thấy mặt, dĩ nhiên phần lớn là người chưa làm nên trò trống hoặc là chưa có danh tiếng ở giới trộm mộ. Những người này không tính là thân quen với nhau, đương nhiên cũng sẽ phòng bị đối phương, dù sao người đi trộm mộ là tới đào bới phần mộ tổ tiên của người khác, còn có chuyện gì không dám làm? Nhiều phòng bị hẳn sẽ không sai.
Điều này cũng biểu hiện rất rõ ràng ở chỗ nước uống. Người có thể không ăn cơm bảy ngày nhưng không thể không uống nước thời gian dài, nước uống bọn họ có thể mang theo dù sao cũng có hạn, cho nên trong xà mộ, tìm kiếm nguồn nước là một việc nhất định phải làm, bởi vậy bọn họ đến ngọn núi này trước tiên là đi tìm nguồn nước. Mà sau khi tìm được nguồn nước rồi thì phần mình mình đi lấy, tuyệt không nhờ người không quen giúp bọn họ chuẩn bị nước uống. Mặc dù bây giờ còn không tìm được cổ mộ, bọn họ cũng chưa có xung đột ích lợi gì, nhưng phòng bị chắc chắn không thể vì vậy mà giảm bớt nửa phần, hại người chẳng lẽ sẽ không có cách để nó phát tác sau một hồi sao?
Lưu Chí Hâm cầm bình nước quân dụng lành nghề đi hơn mười phút, rốt cục đi tới bờ sông.
Khi đó là buổi chiều một hai giờ, đúng là lúc nóng nhất ở bên trong kết giới, Lưu Chí Hâm đầu đầy mồ hôi cũng không dám chậm trễ việc lấy nước. Giống các đội ngũ khác lúc đầu, đội ngũ của Lưu Chí Hâm chưa gặp được một con độc xà nào. Đám người ông Tô đương nhiên không nghĩ độc xà đều chết sạch như Phùng Uyên, tuy rằng không biết vì sao đi vào xà mộ có rất nhiều độc xà trong truyền thuyết lại không gặp phải một con độc xà nào, nhưng đám người ông Tô cũng không thả lỏng cảnh giác. Lưu Chí Hâm luôn thực nghe lời sư phụ, bởi vậy vẫn duy trì cảnh giác, lấy nước không thể không làm, nhưng nhất định phải mau chóng làm xong lập tức chạy trở về.
Lưu Chí Hâm chỉ tốn không đến một phút đồng hồ đã rót đầy hai bình nước quân dụng, lúc sắp bước lên bờ trở về thì Lưu Chí Hâm nhẹ nhàng thở ra một hơi dài.
Lưu Chí Hâm xách bình lên xoay người đi trở về, khóe mắt lại thấy một sinh vật dài và hẹp màu bạc.
Đó là cái gì?
Bởi vì hàng năm huấn luyện nên nhạy bén, trước khi đại não kịp phản ứng thân thể của Lưu Chí Hâm đã tự động lui về phía sau vài bước, đồng thời xoay người cảnh giác nhìn về phía sinh vật kia.
Là một con rắn!
Lưu Chí Hâm cảm thấy tay mình hơi hơi phát run, đáng chết! Sớm không gặp muộn không gặp, cố tình tại gặp phải rắn lúc mình thoát ly khỏi đội ngũ. Nhưng mà… Con rắn này có chút kỳ quái.
Con rắn Lưu Chí Hâm gặp phải đúng là Ngân Tiểu Tiểu. Ngân Tiểu Tiểu rất biết cách tự tiêu khiển tự vui, chỉ thấy hơn phân nửa thân mình của Ngân Tiểu Tiểu còn ở trong nước, một phần nhỏ nửa người trên và đầu đặt ở trong bụi cỏ ven bờ, đầu cọ xuống trước, sau đó thân thể trong nước bơi xuống theo. Lặp lại động tác này hai lần, tuy rằng “Đi” chậm một chút, nhưng cũng vẫn không ngừng tiến lên phía trước đó thôi.
—— Được rồi, thật ra đây là phương pháp giảm béo Ngân Tiểu Tiểu mới phát minh, cách giảm béo như vậy không khiến mình cảm thấy nhàm chán, Ngân Tiểu Tiểu vẫn rất hài lòng phương pháp này.
Tiếng bước chân Lưu Chí Hâm lui về phía sau có chút lớn, dù Ngân Tiểu Tiểu có lười biếng thế nào cũng là một ngân xà nên thính giác tuyệt đối không kém đến nỗi nào, Ngân Tiểu Tiểu vốn sửng sốt, sau đó theo bản năng bò một đoạn ngắn trong nước, đứng thân mình lên nhìn về phía mới phát ra âm thanh.
Lưu Chí Hâm thấy con rắn toàn thân màu bạc kia đứng thân mình lên nhìn về phía mình, làm sao còn có thời gian suy nghĩ con rắn này có kỳ lạ hay không, vội vàng quăng bình nước trong tay, rút súng mang theo bên mình nhắm ngay Ngân Tiểu Tiểu.
Đồng tử của Ngân Tiểu Tiểu co rụt lại, không ngờ là nhân loại! Hơn nữa nhân loại này còn lấy súng chỉa vào mình!
Hành động kế tiếp của Ngân Tiểu Tiểu đương nhiên là nhanh chóng hạ thấp thân thể của mình, chỉ tiếc khi Ngân Tiểu Tiểu ý thức được trước mắt là một nhân loại thì Lưu Chí Hâm đã bóp cò! Chỉ nghe một tiếng súng vang, viên đạn đã gần ngay trước mắt Ngân Tiểu Tiểu, giờ phút này có hạ thấp người cũng không có khả năng né tránh viên đạn, thậm chí còn không có thời gian hạ thấp thân thể của mình! Ngân Tiểu Tiểu đành phải chuyển hành động vốn muốn hạ thấp thân mình biến thành né tránh qua bên cạnh.
Vạn hạnh là, Ngân Tiểu Tiểu thành công, viên đạn không trực tiếp đánh vào người Ngân Tiểu Tiểu, nhưng cảm giác đau đớn kịch liệt từ trên người truyền đến khiến tầm mắt Ngân Tiểu Tiểu tối sầm, thân mình không tự chủ được ngã về phía con sông có tốc độ chảy không nhanh ở sau lưng. Thì ra mặc dù viên đạn không trực tiếp trúng Ngân Tiểu Tiểu, nhưng lại xoẹt qua nửa thân hình bên trái của Ngân Tiểu Tiểu, giờ phút này nơi bị viên đạn xoẹt qua đã bị bong tróc da thịt, máu tươi chảy ròng.
“Rào rào ——” một tiếng, Ngân Tiểu Tiểu ngã xuống sông nhỏ phía sau, theo dòng nước Ngân Tiểu Tiểu trôi về hạ du con sông. Ngân Tiểu Tiểu chỉ cảm thấy toàn thân đều đau, ý thức cũng càng ngày càng mơ hồ…
Máu tươi trên người Ngân Tiểu Tiểu hòa vào sông nhỏ, mùi máu tươi không rõ ràng theo Ngân Tiểu Tiểu trôi xuống phía dưới hạ du.