Ngày hôm sau trước khi mặt trời lặn, quả nhiên Ngân Đại Bạch và Hoa Tiểu Hoa mang về càng nhiều trứng chim, Ngân Tiểu Tiểu quét mắt một cái, phát hiện Ngân Đại Bạch tha về một ổ trứng chim đầy sắp rớt ra đến nơi, vừa nhìn Hoa Tiểu Hoa ở xa hơn, Ngân Tiểu Tiểu kinh ngạc, bình thường chỉ cần là đi ra theo Ngân Đại Bạch Hoa Tiểu Hoa nhất định sẽ miệng đuôi hai không [không mang đồ gì ấy], ngày hôm nay thế nhưng cũng tha trở về một ổ chim, nhìn số lượng trứng chim hoàn toàn không thể so ít hơn Ngân Đại Bạch, Ngân Tiểu Tiểu ưu thương , tiếp tục như vậy thật sự có thể chứ? sau này chim thật sự còn xây tổ ở ngọn núi này sao?
“Ừm, ngày hôm nay chúng ta đi bờ sông ăn trứng chim, thế nào?” Hoa Tiểu Hoa cực kỳ hứng thú đề nghị, Ngân Đại Bạch đương nhiên là nghe theo bầu bạn, ba ba a cha đều đồng ý, ý kiến ấu xà đương nhiên là bị xem nhẹ.
“Tiểu Nhất Tiểu Nhị Tiểu Tam, tha ổ chim! Tiểu Tứ Tiểu Ngũ Tiểu Tiểu, tha ổ chim ba ba các ngươi! Đại Bạch, tha cột cây!” Hoa Tiểu Hoa bắt đầu phân phối nhiệm vụ, à, đó là cây cột lần trước Hoa Tiểu Hoa cùng Ngân Đại Bạch tìm về, Ngân Đại Bạch nghĩ sâu xa giữ nó lại, đỡ phải còn đi tìm quá phiền toái, cột cây này tuy rằng không thể sử dụng vô hạn độ, nhưng dùng mười lần tám lần hoàn toàn không có vấn đề.
“… Vậy cha ngươi làm cái gì?” Ngân Tiểu Tiểu trầm mặc mở miệng, mình chắc chắn sẽ không khuất phục thế lực ác! Dựa vào cái gì mỗi người chúng ta đều có nhiệm vụ chỉ có cha không có nhiệm vụ! Một đại xà như ngươi không mang thứ gì nào có được!
Hoa Tiểu Hoa hung hăng trừng Ngân Tiểu Tiểu, Ngân Tiểu Tiểu sợ run cả người, nhịn xuống dục vọng muốn lui về phía sau, ngẩng đầu ưỡn ngực, hung hăng trừng trở về.
Hoa Tiểu Hoa trừng mắt một lát phát hiện không hiệu quả, vì thế không kiên nhẫn thu hồi ánh mắt, tùy ý cuộn lên một nhánh cây ngày hôm qua còn lại, nói : “Ta mang cái này, được rồi đi.”
Ngân Tiểu Tiểu: “…”
Tuy rằng Ngân Tiểu Tiểu phản kháng không có hiệu quả như mong muốn, nhưng tinh thần dũng cảm phản kháng là đáng giá khen ngợi, điểm này từ ánh mắt ngưỡng mộ của chúng ấu xà nhìn lại đây có thể thấy được, à, còn muốn nói một chút, trong những ánh mắt này còn có Ngân Đại Bạch, Ngân Đại Bạch rơi lệ thành sông ở trong lòng, mình theo Tiểu Hoa từ thời ngựa tre, từ lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Hoa mãi cho đến ngay cả khi hài tử cũng có bây giờ, một lần mình cũng không dám phản kháng Tiểu Hoa a! Tiểu Tiểu thật là rất dũng cảm được chứ!
Hoa Tiểu Hoa nhìn thấy biểu cảm của chúng xà liền nổi giận, cái đuôi hung hăng quất lên thân mình Ngân Đại Bạch: “Nét mặt như vật là sao hả? Đi thôi đi thôi!” Nói xong là người đầu tiên đi lên phía trước.
Ngân Đại Bạch kéo cột cây, chúng ấu xà kéo ổ chim, ủ rũ đi theo sau Hoa Tiểu Hoa, Hoa Tiểu Hoa quấn cái nhánh cây đi phía trước phải gọi là vênh váo tự đắc.
Cố ý vô ý, chúng xà tránh một nhà Lam Nhất Nhất, trực tiếp tới chỗ có nước bùn kia.
Đối với cả nhà ăn hàng mà nói, phân công minh xác thật là quan trọng, điều này quan hệ trực tiếp đến vấn đề thời gian chúng nó ăn vào khi nào, bởi vậy khi tới nơi, mọi người thực ăn ý tìm chuyện thích hợp với mình nhất, chúng ấu xà phụ trách đứng bên cạnh vùng nước bùn lăn bùn cho trứng, đương nhiên có tính nguy hiểm nhất định, nguy hiểm gì đây? ừm, không cẩn thận rơi vào nước bùn thì toàn thân đều là bùn, biến thành một tiểu bẩn xà, mà trừ Ngân Tiểu Tiểu, không có con rắn nào nguyện ý đi xuống sông nhỏ tắm, vì tránh điều này, ấu xà đều thực thật cẩn thận bảo vệ thân rắn không thể để nước bùn làm bẩn.
Ngân Tiểu Tiểu vốn đã hết sức chuyên chú dùng cái đuôi đem lăn qua lăn lại trứng chim trong bùn, ánh mắt vô ý lướt qua chỗ Ngân Đại Bạch và Hoa Tiểu Hoa đang muốn nhóm lửa, vừa nhìn, Ngân Tiểu Tiểu liền hoảng sợ, dường như là đồng thời, thanh âm lanh lảnh của Ngân Tiểu Tiểu đánh vỡ sự yên lặng: “Dừng tay lại!”
Ngân Tiểu Tiểu kêu như vậy cũng hù Ngân Đại Bạch và Hoa Tiểu Hoa sợ, kết quả là đuôi hai xà muốn quấn lại cùng nhau rụt lại, thấy thế nào cũng có cảm giác như bị xà bắt được vậy. Ngân Tiểu Tiểu bây giờ thật không có tâm tình đi nghĩ vấn đề đó, vội vàng bò tới chỗ Ngân Đại Bạch và Hoa Tiểu Hoa.
“Ba ba a cha, hai người các ngươi sắp hù chết ta đó!”
Hoa Tiểu Hoa tức giận: “Là ngươi làm ta sợ muốn chết được không! Không có việc gì ngươi Hô cái gì hả?”
Ngân Tiểu Tiểu liếc mắt ở trong lòng: “Ba ba a cha, hai người các ngươi đốt lửa ở trong bụi cỏ không sợ đốt luôn cả bụi cỏ sao? Hay là các ngươi muốn đốt hết cỏ nướng trứng chín ăn?”
Ngân Tiểu Tiểu vừa nói như thế, Ngân Đại Bạch và Hoa Tiểu Hoa cũng kịp phản ứng , hai người hơi ngốc một chút, nhưng cũng không ngốc đến nông nỗi Xà Thần đều giận, nghĩ lại Ngân Đại Bạch và Hoa Tiểu Hoa đều toát một thân mồ hôi lạnh, nếu đốt ngọn núi này… Nhờ! mục đích chúng nó có được trí nhớ truyền thừa là thủ hộ ngọn núi này a!
“Vậy, vậy làm sao bây giờ?” Hoa Tiểu Hoa ngốc ngốc hỏi.
Ngân Tiểu Tiểu nhìn nhìn bốn phía: “Tới gần sông nhỏ làm đi, trước nhổ hết cỏ chung quanh… Cắn rụng, là cắn đó! Sau đó vẽ ra một phạm vi, ở bên cạnh phạm vi đó vẩy nước lên, sau đó nhóm lửa trong phạm vi, như vậy sẽ không sợ lửa lan ra, cỏ cắn xuống vừa lúc dùng để đốt, dù sao chúng ta cũng không mang nhánh cây đến —— Hoa Tiểu Hoa mang theo nhánh cây nhóm lửa—— nhưng cỏ đốt nhanh hơn, phải bỏ thêm có mới được.”
Ngân Tiểu Tiểu nói xong, Ngân Đại Bạch bắt đầu dựa theo lời Ngân Tiểu Tiểu nói đi làm, đến nỗi Hoa Tiểu Hoa ——kéo cột cây tới phạm vi Ngân Đại Bạch vẽ ra, sau đó đứng tại chỗ thanh thản chờ Ngân Đại Bạch xử lý tốt hết thảy mới trở về cùng nhau nhóm lửa.
Ngân Tiểu Tiểu im lặng nhìn chằm chằm Hoa Tiểu Hoa trong chốc lát, sau đó yên lặng xoay mặt đi, thân là nhi tử của Hoa Tiểu Hoa, tự đáy lòng mình cảm thấy xấu hổ được chứ!
Bận rộn một trận, thời gian đã trôi qua rất nhanh, chúng ấu xà lăn xong trứng, lửa cũng thành công nhóm lên, vì thế một nhà xà vây tại một chỗ bắt đầu nướng trứng, vốn trứng là món chính của Ngân Tiểu Tiểu, nhưng từ khi có lửa có trứng chín, cả nhà đều rất có hứng thú, cảm giác cuộc đời buồn chán của rắn có hi vọng cùng thú vị.
Ngân Tiểu Tiểu im lặng lui khỏi một vòng xà, ta nói các ngươi đủ rồi a! Các ngươi cứ hung hăng nhìn chằm chằm trứng trong lửa nó cũng không thể có e sợ các ngươi mà chín nhanh hơn!
Thật ra Ngân Tiểu Tiểu là một động vật có nhiệt độ ổn định không có cách nào cảm nhận được cảm giác vào ban đêm nhiệt độ thấp ăn vào vật thể rắn mà nóng hầm hập, hơn nữa vật kia còn theo miệng trượt đến trong dạ dày của chúng xà, chúng xà không phải vì trứng chín rất ngon cũng không phải để ăn no, chỉ là vì độ ấm của trứng! Không biết Ngân Tiểu Tiểu biết nguyên nhân chân chính có nghiến răng nghiến lợi oán hận chúng nó lãng phí lương thực hay không.
Sắc trời dần dần tối sầm xuống mà chúng xà rõ ràng còn tràn ngập nhiệt tình với trứng chín, Ngân Tiểu Tiểu ăn sáu bảy trứng chín đã no, trước mặt còn thừa hai ba cái. Bởi vì luôn luôn đối mặt với cảnh rắn nhiều trứng chín thiếu nên tất cả mọi người đều dựa vào năng lực của mình cướp trứng về, ai cướp được là của ai, bởi vậy Ngân Đại Bạch và Hoa Tiểu Hoa đề nghị, mọi xà nhất trí thảo phạt, hai xà khống chế tốc độ theo tiêu chuẩn của ấu xà, đương nhiên dù như vậy vẫn ngẫu nhiên nhường một chút, bằng không chúng ấu xà muốn ăn được thì quá khó khăn.
Nhưng cũng bởi vậy, Ngân Tiểu Tiểu chính là kẻ không hay ho kia, ai bảo Ngân Tiểu Tiểu bộ dạng nhỏ tốc độ chậm đâu, may mà mọi người vẫn có chút lương tâm, đặc biệt để dành trứng chín cho Ngân Tiểu Tiểu, sau đó sẽ lăn tới chỗ Ngân Tiểu Tiểu ẩn trong chỗ tối, chúng xà còn lại nhìn chằm chằm canh giữ trước đống lửa, giống như trừng kẻ địch mà nhìn chằm chằm trứng trong đống lửa, ngay cả Ngân Tiểu Tiểu ăn no muốn tới giúp vui đều bị Hoa Tiểu Hoa vứt qua bên.
Ngân Tiểu Tiểu đành phải buồn bực đứng ở trong nơi âm u, cỏ phía sau bị gió thổi lắc a lắc, sau đó có cái gì đó chọc chọc cái đuôi của Ngân Tiểu Tiểu.
Ngân Tiểu Tiểu hoảng sợ, nhìn lại mới phát hiện trong bụi cỏ phía sau mình hình như có cái gì —— còn rất lớn. Ngay lúc Ngân Tiểu Tiểu muốn hét ra tiếng trong bụi cỏ lòi ra một cái đầu, thanh âm đè thấp vang lên bên đầu Ngân Tiểu Tiểu: “Là ta.”
A~, trời ạ, thanh âm này rất mê xà được chứ! Ngân Tiểu Tiểu hồi thần lại trước một giây chảy nước miếng, thanh âm này là Hắc thúc đi! Nhất định là vậy!
Hiển nhiên Hắc A Ban giấu ở sau bụi cỏ cũng nhìn ra Ngân Tiểu Tiểu nhận ra mình, vì thế mở miệng lần nữa: “Đi theo ta.”
Ngân Tiểu Tiểu do dự một chút, trộm quay đầu lại nhìn nhìn bọn Hoa Tiểu Hoa, phát hiện không có rắn nào chú ý tới bên này, vì thế lăn ba quả trứng còn lại trước mặt chui vào bụi cỏ. Hắc A Ban ở phía trước dẫn đường phát hiện Ngân Tiểu Tiểu mang theo ba quả cầu đen, tuy rằng rất muốn hỏi là cái gì, nhưng trường hợp bây giờ thật sự không thích hợp, Hắc A Ban đành phải giúp Ngân Tiểu Tiểu lăn ba quả cầu đen đến nơi.
Bò lên có hai ba phút, Hắc A Ban dừng, thanh âm kinh hỉ của Lục Tiểu Hoàng cũng vang lên: “Tiểu Tiểu!” Theo sau là một con rắn màu xanh biếc bò tới trước mặt Ngân Tiểu Tiểu.
“A Lục!” Thấy Lục Tiểu Hoàng Ngân Tiểu Tiểu cũng rất vui vẻ, “Ngươi cùng Hắc thúc sao lại tới vậy!”
Lục Tiểu Hoàng nói : “Ta cùng A Ban thấy thượng du sông nhỏ bên này có ánh sáng, hiếu kỳ lại đây nhìn xem, sau đó bò đến nơi này A Ban nói có hương vị của rắn liền để ta chờ ở chỗ này, nó đi lên trước nhìn xem, không ngờ A Ban lại mang ngươi đến!”
Lục Tiểu Hoàng vừa nói như thế, Ngân Tiểu Tiểu mới nhớ tới có chuyện như vầy, nhà Lục Tiểu Hoàng ở hạ du sông nhỏ, từ nơi nhìn ánh lửa nhất định rất rõ ràng, bị phát hiện cũng chẳng có gì lạ . Mà nhà Lam Nhất Nhất gia chẳng những ở thượng du nơi đốt lửa, mà ở giữa còn có mấy gò đất che chắn, nếu không đến bờ sông nhỏ chắc sẽ không phát hiện ánh lửa.
Ngân Tiểu Tiểu theo bản năng nhìn Hắc A Ban, chần chờ nói : “Nhưng mà, ba ta cùng cha không có phát hiện Hắc thúc a.”
“Nếu xà có độc tính mạnh cố ý thu liễm hơi thở, xà có độc tính yếu sẽ không phát hiện.” Lục Tiểu Hoàng thuận miệng giải thích, ánh mắt bị quả cầu đen Ngân Tiểu Tiểu mang đến hấp dẫn, xà luôn thực mẫn cảm với thứ có độ ấm, “Đây, là cái gì vậy?”
Ngân Tiểu Tiểu gật gật đầu rắn: “Này á, là ta đặc biệt mang đến cho ngươi cùng Hắc thúc nha, là trứng chim, nếm thử xem.” Dù sao Hắc thúc đã thấy chúng xà vây quanh đống lửa , thậm chí ngay cả “cầu đen ” trong đống lửa cũng có thể nhìn thấy, tiếp tục già mồm cãi láo cũng không phải chuyện hay.
“Trứng chim?” Lục Tiểu Hoàng kinh hô một tiếng, “Đây là trứng chim sao?”
Nhìn thấy Lục Tiểu Hoàng không tin, Ngân Tiểu Tiểu mím chặt môi nở nụ cười, Ngân Tiểu Tiểu bò đến trước một quả trứng, đập nát lớp bùn cùng vỏ trứng, đẩy lên trước mặt Lục Tiểu Hoàng: “Nếm thử xem.”
Lục Tiểu Hoàng luôn mở to xà nhãn nhìn Ngân Tiểu Tiểu gõ trứng chim, bên trong chứa đầy kinh ngạc, thấy Ngân Tiểu Tiểu đẩy đồ vật bên trong lên trước mặt mình, Lục Tiểu Hoàng không có nửa phần chần chờ nuốt trứng chim xuống, lập tức nheo lại ánh mắt: “Ăn ngon thật.”
Ngân Tiểu Tiểu cười híp mắt đẩy hai quả trứng chim còn lại về phía trước: “Nơi này còn hai cái, làm như ta vừa mới làm là có thể ăn. Ta phải đi về, nếu không trong chốc lát ba ba a cha ta tìm không thấy.”
“Để A Ban đưa ngươi đi.”
“Không cần, ta nhớ đường trở về mà.” Ngân tiểu Tiểu muốn xoay người đi liền thấy Lục Tiểu Hoàng vừa mới muốn đập vỡ trứng chim lại trở nên chần chờ: “Tiểu Tiểu, cái đó, ta cùng A Ban…”
Lục Tiểu Hoàng nói lắp ba nửa ngày cũng không nói ra lời muốn nói, Ngân Tiểu Tiểu suy nghĩ cẩn thận Lục Tiểu Hoàng muốn nói cái gì .
Ngân Tiểu Tiểu nghiêm túc nhìn về phí Lục Tiểu Hoàng, ngữ khí rất nghiêm túc: “A Lục, ngươi là bạn của Ngân Tiểu Tiểu ta, Hắc thúc cũng vĩnh viễn là Hắc thúc của ta.”
Lục Tiểu Hoàng nghe xong Ngân Tiểu Tiểu nói, vẻ mặt vốn kinh ngạc lập tức mừng rỡ như điên, Tiểu Tiểu đã biết chuyện A Ban, giờ Tiểu Tiểu nói như vậy, có phải không chê A Ban hay không? Mà Hắc A Ban mặt không chút thay đổi nghe xong Ngân Tiểu Tiểu nói cũng không kinh ngạc lắm.
Ngân Tiểu Tiểu không đợi Lục Tiểu Hoàng và Hắc A Ban nói chuyện, liền xoay người đi trở về.
Ngân Tiểu Tiểu trộm trở lại chỗ cũ, phát hiện mọi người vẫn hung tợn nhìn chằm chằm đống lửa, ở nhẹ nhàng thở ra đồng thời cũng hận nghiến răng ngứa lợi, bọn rắn này thật sự là rất không khuôn phép ! Mình biến mất không thấy cũng không biết! Nếu sau này mình bị bắt cóc thì làm sao bây giờ a uy!
Lúc Ngân Tiểu Tiểu căm giận oán hận thì Ngân Tiểu Tứ hơi lơ đãng quay đầu lại nhìn Ngân Tiểu Tiểu, khóe miệng thoáng hiện một nụ cười hàm xúc không rõ ý tứ.