Có Mèo Trong Tay Muốn Gì Được Nấy

Chương 40: 40: Người Mẫu Này Nhìn Quen Lắm Luôn Á




Editor: SusanDư Hoán nghe thấy con rối mở miệng thốt ra một âm tiết không thành tiếng, có lẽ là muốn nói gì đó nhưng còn chưa kịp nói ra hoàn toàn thì đã bị ngăn cản.

Sau đó Dư Hoán thấy con rối đó rút ra một con dao rồi dùng một sức mạnh siêu phàm mà tự chém một nhát lên cổ mình một cách tàn bạo.

Dư Hoán theo bản năng nhíu mày nhắm mắt lại, một lát sau không còn nghe thấy động tĩnh gì nữa, anh mới mở mắt nhìn qua đó.

Thi thể đã bị luyện thành một con rối nên khi đầu lìa khỏi thân cũng không có máu chảy ra ngoài, giống như một con ma-nơ-canh bị hư trong cửa hàng quần áo vậy.

Quỷ khí vốn đã chiếm giữ thân thể này cũng hóa thành một làn khói chẳng biết bay đi đâu rồi.

Không biết con rối này lúc còn sống là ai, có phải một người phàm vô tội hay không, vô duyên vô cớ lại bị đoạt đi mạng sống để luyện thành một thứ người không người mà quỷ cũng chả ra quỷ.

Sau khi mất đi tác dụng rồi thì lại bị khống chế để tự phá hủy chính cơ thể của mình.

Dư Hoán thở dài.

Lúc Trần Tiểu An tới, cảnh tượng mà cậu nhìn thấy là Dư Hoán đang thở dài đứng trước màn sương mù đó.

“Em đến rồi đây, không sao rồi!” Trần Tiểu An nhào lên lưng Dư Hoán, cậu nhìn nhìn bốn phía cũng không cảm thấy có điều gì khác thường bèn hỏi, “Bọn chúng nhốt anh ở trong này sao?”

“Ban nãy có một con rối uy hiếp anh vào trong đó lấy đồ, nhưng không làm anh bị thương”, Dư Hoán lắc đầu, “Bây giờ đã kết thúc rồi.” Nói xong anh chỉ tay ra bên ngoài.

Trần Tiểu An cũng nhìn thấy một con rối nằm ở ngoài, đầu cách thân thể một khoảng.

Trần Tiểu An vừa sợ vừa thắc mắc: “Là do anh tiêu diệt nó sao!”

“Không phải, hắn tự sát.” Con rối không có ý thức cho nên đương nhiên chả có cái gì gọi là tự sát cả, nhưng anh nói như vậy Trần Tiểu An cũng đã hiểu được, ý là có kẻ nấp sau lưng thao túng để con rối tự diệt mình.

Trần Tiểu An nghĩ mà sợ, cậu cọ cọ lên lưng Dư Hoán: “Không sao là tốt rồi… Em cực kỳ sợ mình đến chậm.”

“Anh cũng rất lợi hại đó”, Dư Hoán quay người lại ôm lấy Trần Tiểu An, sờ sờ đầu cậu nhằm trấn an, “…Lúc sau chẳng biết tại sao mà con rối đó lại nghe anh sai khiến.” Dư Hoán kể lại chuyện vừa nãy cho Trần Tiểu An một cách đơn giản.

Trần Tiểu An trợn tròn mắt, kinh ngạc đến mức suýt không nói nên lời, sau một hồi lâu mới nói: “…Chẳng phải chỉ có người tu ma đạo mới có thể điều khiển quỷ ư? Vả lại con rối cũng chỉ nghe theo duy nhất một chủ nhân thôi mà.”

Dư Hoán nói: “Trước tiên cứ mặc kệ đi, đi ra ngoài rồi nói sau nhé.”

Chẳng biết là do kẻ nấp sau lưng kiêng dè thực lực của Trần Tiểu An hay là do gã không muốn bại lộ bản thân, hiện tại gã tạm thời không có hành động gì.

Nhưng cho dù là thế nào thì rời khỏi nơi này trước vẫn sẽ an toàn hơn.

Dù nơi này là địa bàn của Trần Tiểu An nhưng có lẽ sau này cậu cũng sẽ không thường xuyên đến đây nữa.

Lần trước đến do thời gian cấp bách nên cậu chỉ mang lá cờ đi, lần này chỗ nào cậu cũng lục cho bằng hết rồi nhét rất nhiều thứ mà chả biết là có tác dụng gì vào trong túi.

Khi đi ra khỏi khu vực được bao trùm bởi kết giới, cả hai dừng lại trước cái xác đã vô dụng của con rối.

Vốn dĩ đây không phải là vật sống, dưới tình huống không có quỷ khí ký sinh trên đó thì thi thể sẽ nhanh chóng bắt đầu thối rữa.

Mang theo tâm lý bài xích, Dư Hoán ngồi xổm xuống kiểm tra thử tình huống của cái xác nhưng lại không tìm được thứ gì hữu dụng cả.

“Chúng ta chôn cất hắn đi.” Ban đầu hắn cũng chỉ là một người vô tội, nói không chừng người thân bạn bè vẫn luôn tìm kiếm hắn, nhưng cuối cùng lại rơi vào kết cục chết không có chỗ chôn quá mức thê lương.

Tuy nhiên Dư Hoán vừa dứt lời lại cảm thấy không thực hiện được, nếu muốn chôn cất thì chung quy cũng không để chôn tại nơi ở của Trần gia, còn muốn khiêng ra ngoài chôn thì lại càng phi thực tế.

Cơ mà anh vừa mới nghĩ như vậy thì Trần Tiểu An liền nói đồng ý, cậu lấy ra một cái túi Càn Khôn mới, thế mà lại rút nhỏ cái xác đó rồi cất vào trong túi.

Dư Hoán: “…”

Sau khi ra ngoài Dư Hoán nhờ người ta tìm một nơi để chôn cất thi thể.

Đáng lẽ anh còn nghĩ tới việc báo cảnh sát để tìm người nhà trước đây của thi thể.

Nhưng khi suy nghĩ lại, nếu một cái xác thế này bị cảnh sát biết được, cảnh sát cũng sẽ không tin mấy thứ mê tín dị đoan này, vì vậy ở trong mắt bọn họ chắc chắn Dư Hoán sẽ biến thành kẻ tình nghi số một.

Cho nên anh từ bỏ, cuối cùng chỉ sai người bí mật điều tra.

Nói là sự việc tạm thời kết thúc, nhưng thật ra vẫn chưa.

Kẻ nấp sau lưng chỉ xuất hiện như một cái bóng, khiến cho người ta bắt cũng bắt không được, điều này làm cho Trần Tiểu An không thể yên tâm cho được dù rằng mấy ngày gần đây cậu không gặp phải chuyện gì cả.

Thật ra Trần Tiểu An không quá lo lắng về bản thân, miễn là đừng tìm Thanh Long ra đối đầu với cậu thôi, còn những ma quỷ bình thường cậu đều có thể đối phó một cách thành thạo.

Tuy nhiên cậu rất lo cho Dư Hoán, ngày hôm đó hình như Dư Hoán đã biểu hiện ra ngoài năng lực thao túng con rối, nhưng nào ai biết được có phải năng lực này là phù dung sớm nở tối tàn hay không.

Bây giờ cũng chẳng có con rối nào khác để anh làm thí nghiệm —— đương nhiên tốt nhất là đừng có con rối nào khác xuất hiện nữa.

Lùi lại một bước mà nói [1], đôi khi Dư Hoán gặp phải ma quỷ bình thường cũng thử ra lệnh cho chúng nó, nhưng mà những con quỷ này con nào con nấy đều không thèm liếc nhìn anh lấy một cái.

[1]

Thế là Trần Tiểu An bèn lấy ra lá cờ nhỏ bên trong đài đá nằm dưới địa cung đưa cho Dư Hoán.

Suy cho cùng thì hai người cũng không thể luôn giống như con sam mà dính lấy nhau như hình với bóng.

Trần Tiểu An luôn sợ thời điểm cả hai không ở cùng nhau thì Dư Hoán sẽ gặp phải chuyện gì đó.

Ban đầu Dư Hoán cũng không biết lá cờ nhỏ này dùng để làm gì, chỉ xem nó như lá bùa hộ mệnh Trần Tiểu An cho anh, anh vừa định nhận thì Trần Tiểu An kéo cổ tay anh: “Em dạy anh cách xài.”

Dư Hoán hỏi: “Lá cờ này dùng làm cái gì vậy?”

Trước khi đưa lá cờ cho Dư Hoán thì Trần Tiểu An đã thiết lập một kết giới không gì phá nổi ở bên trong căn phòng nhằm diệt sạch những khả năng bị kẻ khác nghe lén hoặc là đánh lén.

Bởi vậy cậu yên tâm nói: “…Có thể sai khiến những yêu quái khác giúp anh làm việc.”

Vốn dĩ bản thân Trần Tiểu An cũng đã quên lá cờ này là để làm gì, có một hôm trong nhà không có ai nên cậu đã thử dùng nó, thế là tất cả các loài yêu quái ở phụ cận đều chen chúc đến trước cửa nhà Dư Hoán hành hương với cậu.

Trong đó có đại yêu quái trông rất mạnh, cũng có yêu quái nhỏ yếu như thỏ tinh các kiểu.

Một đám lần lượt hỏi vua ta có phân phó gì, khiến cho đầu cậu ong ong hết cả lên.

Thấy yêu quái ùa tới càng ngày càng nhiều, Trần Tiểu An liền vội vã hô dừng.

Cũng may là chỗ ở hiện tại đã chuyển đến vùng ngoại thành nên xung quanh chẳng có ai cả, nếu không thì chắc chắn cảnh tượng một đám yêu quái hoặc là hóa thành hình người hoặc là biến thành nguyên hình tụ tập ở sân nhà bọn họ sẽ bị người ta chụp lại, đến lúc đó cư dân mạng lại nói Trần Tiểu An đang lập hội nghị phi pháp nào đó cho mà xem.

Trần Tiểu An thử ra lệnh cho một yêu tinh chó husky bảo hắn chạy tới nội thành mua khoai tây chiên cho mình, yêu tinh husky lập tức đi ngay rồi trở về cũng cực nhanh, năng suất cao hơn Mỹ Đoàn Tiểu Ca [2] không biết bao nhiêu lần.

[2]

Trần Tiểu An chợt hiểu ra, hẳn là lá cờ này có thể ra lệnh cho vạn yêu, nói không chừng đây còn là vật biểu tượng cho Yêu Vương, chẳng trách Thanh Long lại muốn cướp đoạt nó.

Vậy còn kẻ vẫn luôn giở trò quỷ sau lưng, bản thân đã tu ma đạo có thể điều khiến ma quỷ, nếu lại lấy được lá cờ này thì há chẳng phải vô địch luôn sao?

Tuy nhiên cậu không nói quá rõ ràng với Dư Hoán, không phải không tin anh mà là cậu sợ sau khi anh biết được tác dụng thật sự của lá cờ này sẽ không chịu nhận lấy.

Bản thân Trần Tiểu An chẳng để ý tới cái gì mà yêu vương với chả yêu vượng, cậu cũng chẳng cần ra lệnh cho các yêu quái khác giúp cậu làm gì cả.

Thế nhưng nếu những yêu quái này có thể bảo vệ Dư Hoán ở một vài thời điểm quan trọng thì Trần Tiểu An cho rằng đưa lá cờ này cho Dư Hoán sẽ tốt hơn.

Dư Hoán nhận lấy lá cờ rồi học cách dùng mà Trần Tiểu An dạy anh.

Trần Tiểu An bảo anh ghi tạc cách dùng ở trong đầu là được rồi, bây giờ trước hết không cần thí nghiệm để tránh xuất hiện cảnh tượng như trước kia nữa.

Sau khi dạy học xong, Trần Tiểu An nói mình phải ra ngoài, cậu muốn đến studio của Đồng Tinh.

Cứu Đồng Tinh ra —— tức là cái hôm giải quyết xong con rối, Trần Tiểu An liền tức tốc chạy đi tìm Đồng Tinh.

Kẻ nấp sau lưng đã chó cùng rứt giậu rồi, trên cơ bản Trần Tiểu An có thể khẳng định trong ký ức của mình chắc chắn có gã.

Vì thế nếu tìm được trí nhớ thì cũng sẽ bắt được kẻ đó, cho nên chuyện này trở nên vô cùng cấp bách.

Tuy nói tính cách Đồng Tinh không dễ xơi cho lắm, nhưng tốt xấu gì thì Trần Tiểu An cũng đã cứu cô một mạng, dù sao nhờ ân nhân cứu mạng xem lại chuyện cũ trước kia cũng chẳng phải chuyện gì quá đáng cả.

Quả thật Đồng Tinh cũng đã đồng ý để Trần Tiểu An xem gương quá khứ, chỉ là Trần Tiểu An không ngờ rằng cái gương đó không thể mở ra một cách tùy tùy tiện tiện được.

Muốn mở được gương thì phải đợi đến đêm trăng tròn mới có thể mở, tháng này đã lỡ mất rồi, chỉ có thể đợi tới tháng sau.

Vả lại Đồng Tinh còn nói rằng mỗi lần xem gương quá khứ thì tối đa chỉ có thể ngược về một trăm năm mà thôi, nói cách khách nếu Trần Tiểu An muốn xem hết tất cả ký ức của mình thì phải chia thành rất nhiều lần mới có thể xem xong.

Tuy nhiên chung quy lại thà có thứ để xem còn hơn là không, Trần Tiểu An cũng nguyện ý chờ.

Ngày hôm đó Đồng Tinh nhằm chăm chú Trần Tiểu An cả buổi rồi nói: “Chị bỗng nhiên có cảm hứng, cậu bằng lòng làm người mẫu của chị không?”

Quý Nhất Nhiên cũng có mặt ở đó, hắn nhanh chóng giành trả lời: “Cậu ấy bằng lòng cậu ấy bằng lòng!” Hai nghệ sĩ dưới tay hắn chia nhau hợp tác [2] với hai nhà thiết kế có triển vọng nhất trong nước nhưng lại không ưa nhau, thử hỏi xem có người đại diện nào làm được như thế này không?

Nguyên văn搭上了线 theo mình hiểu có nghĩa là “có thể sánh với” nhưng đưa vào ngữ cảnh này mình không biết edit như thế nào cho mượt nên mạn phép dùng từ “hợp tác”, bạn nào thấy không ổn thì góp ý giúp mình nhé.

Cũng may là Dư Hoán không ở đây, bởi vì Đồng Tinh thật sự không thích Dư Hoán cho lắm nên Quý Nhất Nhiên sẽ không để Dư Hoán đi theo cùng.

Nếu như Dư Hoán có ở đây thì khẳng định Quý Nhất Nhiên cũng bị đánh cho một trận rồi.

Bằng lòng cái gì mà bằng lòng? Khiến cho người ta nghe mà khó xử.

“Không có hỏi cậu! Chả liên quan gì tới cậu!” Đồng Tinh tức giận nói với Quý Nhất Nhiên, lúc quay qua Trần Tiểu An lại thay bằng giọng nói ôn hòa, “Thật ra từ khi em bước vào cái kho hàng nhỏ kia là chị đã có cảm giác rằng chị gặp được ‘chàng thơ’ của mình rồi, mặc dù lúc đó bị lâm vào hiểm cảnh nhưng nguồn cảm hứng của chị vẫn vì em mà tuôn trào ào ào không dứt…”

Trần Tiểu An: “…” Các nghệ thuật gia đều nói chuyện như vậy ư? Cậu cảm thấy khắp người mình đã nổi hết cả da gà lên rồi.

Trần Tiểu An nhìn về phía Quý Nhất Nhiên, biểu lộ vẻ mặt xin giúp đỡ, Quý Nhất Nhiên “khụ” một tiếng rồi nói với Đồng Tinh: “Chị có thể nói tiếng người được không?”

Đồng Tinh: “Cậu đi ra ngoài cho tôi.”

Quý Nhất Nhiên: “Đây là tiếng người ư?”

Cuối cùng Trần Tiểu An vẫn đồng ý làm người mẫu cho Đồng Tinh, thứ nhất là cậu thật sự cảm thấy rất vinh hạnh.

Cậu từng xem các tác phẩm của Đồng Tinh rồi, mặc dù cậu không có kiến thức chuyên môn về lĩnh vực này và cũng không thể đưa ra những đánh giá đúng trọng tâm được, nhưng sự kinh diễm ngay từ cái nhìn đầu tiên cậu cảm nhận được khi nhìn thấy tác phẩm lại không phải là giả.

Vì vậy có thể trở thành người mẫu cho nhà thiết kế ưu tú thế này thì đương nhiên Trần Tiểu An rất vui lòng.

Lần mở gương tiếp theo phải đợi đến một tháng, cũng chưa biết được trong một tháng này sẽ xảy ra cái gì.

Kính linh thuộc loại tiểu yêu quái khá yếu ớt, Trần Tiểu An có giá trị vũ lực cao nên vẫn phải ở bên cạnh cô để đảm bảo sự an toàn cho cô —— huống chi lần này kính linh bị bắt cóc cũng coi như bị bọn họ liên lụy, cho nên trong lòng Trần Tiểu An rất áy náy.

Đồng Tinh nói cô được truyền cảm hứng cũng chẳng phải nói đùa, ngay trong đêm đó cô liền cắt may ra một bộ quần áo.

Ngày hôm sau Đồng Tinh Studio Official Weibo đăng lên một bức ảnh, trên ảnh là tác phẩm mới của Đồng Tinh.

Người mẫu nhuộm mái tóc màu bạch kim, mặc một bộ y phục dài rộng bán trong suốt tựa như sương, cậu nghiêng người, ánh mắt nhìn vào hư không.

Hàng lông mi vừa dài vừa cong của người mẫu cũng nhuộm thành màu trắng, như thể có tuyết rơi trên đôi mi, toàn thân cậu giống như một u linh đứng giữa đất trời tuyết trắng.

Đầu tiên fan của Đồng Tinh vẫn như thường lệ vào tâng bốc tác phẩm mới tràn ngập linh khí, sau đó lại có người khen khí chất của người mẫu cũng hòa làm một với bộ y phục này.

Khen cả buổi mới có người muộn màng nhận ra: Người mẫu này nhìn quen lắm luôn á… Là ca sĩ Trần Tiểu An đúng không..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.