Có Mèo Trong Tay Muốn Gì Được Nấy

Chương 13: 13: Anh Đừng Hung Dữ Với Tiểu An




Editor: SusanQuý Nhất Nhiên thấy sắc mặt Trần Tiểu An trở nên nghiêm túc thì cũng phản ứng lại, hắn thầm mắng một câu, sau đó buông bát xuống rồi lấy chìa khóa xe ra.

Trần Tiểu An hỏi: “Lái xe đến chỗ đó mất bao lâu?”

“Hơn hai tiếng…”

“Không kịp nữa rồi, những đứa nhỏ đó có thể sẽ chết.” Trần Tiểu An nhíu mày thành hình chữ xuyên (川), “Anh có loại bùa nào có thể di chuyển tức thời không?”

Ngoại trừ việc cảm nhận được yêu quái bên ngoài, thì bản thân thầy trừ yêu không hề có pháp lực, hồi xưa có thể diệt yêu trừ ma, bây giờ có thể hù dọa tiểu yêu quái này kia đều là dựa vào đủ loại bùa chú và pháp khí.

Quý Nhất Nhiên lục lọi trong túi áo vest một hồi, thật sự lấy ra được một lá bùa: “Rất quý giá đó, cuộc họp thường niên vào năm ngoái tôi rút thăm được…”

Dư Hoán cũng ngồi không yên được nữa: “Mọi người đang nói gì vậy?”

“Cậu ở nhà ngủ…” Quý Nhất Nhiên lại lấy ra một lá bùa, hắn đang muốn dán lên người Dư Hoán, tay còn chưa kịp chạm vào người Dư Hoán thì đã bị Dư Hoán tóm được.

Dư Hoán ngắt lời hắn: “Lần trước có phải anh từng dán món đồ này lên người tôi không?” Dư Hoán không nhìn thấy bùa chú của Quý Nhất Nhiên, nhưng anh đoán được trong tay Quý Nhất Nhiên chắc chắn đang cầm thứ gì đó.

Quý Nhất Nhiên: “… Hả? Cậu đang nói gì thế?”

“Lần trước ở phim trường, Tiểu An cũng ở đó,” Dư Hoán nói, “Tôi vẫn luôn cảm thấy rất kỳ quái, tôi đã kiểm tra các thiết bị giám sát, và tình cờ là băng ghi hình vào khoảng thời gian đó đều bị hỏng, tôi không tra được cái gì cả.

Sau đó tôi còn đi đến cửa hàng tiện lợi kia một lần, nữ sinh được cho là fan cuồng của tôi vẫn ở đó bình thường, cô ấy cũng hoàn toàn không nhớ được trước đó đã xảy ra chuyện gì.”

Quý Nhất Nhiên còn muốn nói đùa tiếp thì Trần Tiểu An đã sốt ruột như ngồi trên đống lửa: “Trước tiên đừng nói mấy cái này nữa, trở về rồi nói sau.”

Thế này chẳng khác nào thừa nhận trá hình suy đoán của Dư Hoán, anh nhìn chằm chằm động tác của Quý Nhất Nhiên, lại nhìn về phía Trần Tiểu An: “Cho nên là chuyện gì đang xảy ra, mấy đứa nhỏ sẽ chết ư?”

Trần Tiểu An vò đã mẻ lại còn sứt: “Bị quỷ bám theo.”

“Quỷ?” Lần đầu tiên Dư Hoán nghe được đáp án này thì rất kinh ngạc, suy cho cùng đây cũng vượt quá giới hạn thường thức của người bình thường.

Dường như anh có chút đăm chiêu gật đầu, rồi hỏi: “Có phải cậu có năng lực đặc biệt gì không?”

Trần Tiểu An nghĩ ngợi, sau đó do dự nói: “À ừm, em biết một chút về trừ ma…”

Nếu đổi lại là người khác nghe thấy mấy cái thần ma quỷ quái này thì thông thường đều sẽ không tin, cảm thấy toàn là chém gió.

Số ít khác có tin thì cũng muốn người khác phải giải thích nhấn mạnh nhiều lần, thậm chí còn đòi mắt thấy tai nghe mới bằng lòng tin tưởng, mà thường là sau khi tin rồi sẽ sợ tới mức đái trong quần.

Ngược lại, Dư Hoán chấp nhận điều đó rất dễ dàng, vẻ mặt cũng rất bình tĩnh —— nói đúng hơn là rất lâu trước kia anh đã hoài nghi bản thân mình gặp phải chuyện gì đó rồi, vừa nãy lời nói và hành động của Quý Nhất Nhiên với Trần Tiểu An đã khiến anh khẳng định sự nghi ngờ của mình.

Đối với biểu hiện điềm tĩnh của Dư Hoán, Trần Tiểu An cũng không bất ngờ chút nào.

Lần trước cậu đã biết rồi, Dư Hoán thấy được mấy thứ này.

Chẳng qua lúc đó thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, lúc Quý Nhất Nhiên xóa bỏ ký ức của những người có mặt tại đó, Trần Tiểu An cũng không ngăn cản.

Quý Nhất Nhiên thấy vẻ mặt Dư Hoán không chút dậy sóng, hắn nghĩ rằng Dư Hoán không tin nên quay đầu lại nói với Trần Tiểu An: “Cậu nói thế chắc chắn cậu ấy không tin đâu, còn muốn đưa chúng ta đi bệnh viện tâm thần…”

Dư Hoán chậm rãi nhả ra hai chữ: “Tôi tin.”

Rõ ràng Quý Nhất Nhiên cho là Dư Hoán đang nói đùa: “Đừng giải thích với cậu ấy nhiều như vậy, cậu ấy không tin đâu, chờ xong việc lại tẩy não cậu ấy một chút…”

“Tôi nói rồi tôi tin”, Dư Hoán lại nói, “Với cả đừng đánh chủ ý lên ký ức của tôi nữa, tôi không thích như thế.”

Trần Tiểu An: “Anh ấy hẳn là tin đó… Lần trước tôi quên nói với anh, chuyện là tôi phát hiện anh ấy có con mắt âm dương…”

Quý Nhất Nhiên: “… Mẹ nó, cậu đùa tôi à! Mắt âm dương! Sao lại còn có người có con mắt âm dương chứ!”

Trần Tiểu An bị Quý Nhất Nhiên rống cho một trận, cậu sợ tới mức lùi về sau mấy bước.

Cậu nhíu mày hỏi: “Có con mắt âm dương là một chuyện rất kỳ quái sao…?”

Quý Nhất Nhiên lười giải thích nhiều, túi áo của hắn quả thật rất giống túi bảo bối của Doraemon, hắn lấy một cuốn sổ nhỏ từ trong đó ra: “Tôi quên là cậu không nhớ… Lật thẳng đến trang 36, có bát quái nhà mấy cậu đó.”

Trần Tiểu An lật ra theo lời hắn nói, đây có lẽ là một quyển sổ phổ cập hiện trạng của giới huyền học dành cho thành viên hiệp hội yêu quái.

Cậu đọc lướt rất nhanh, đại khái trang 36 viết chính là mấy trăm năm trước, tổ sư gia sắp sửa cưỡi hạc về trời, vì lo sợ thói đời bất ổn nên ông liền truyền lại bản lĩnh trừ ma của cả đời người cho hai đồ đệ.

Lại sợ con cháu của đồ đệ biết quá nhiều mà tâm sinh ác ý làm hại nhân gian, vì vậy ông mở con mắt âm dương cho một trong hai đồ đệ, rồi truyền các loại chú thuật và pháp trận trừ ma cho người còn lại.

Nhưng phải kết hợp cả hai mới có thể diệt trừ ma quỷ, nếu không một người chỉ có thể thấy quỷ mà không thể hàng quỷ, còn người kia có bản lĩnh nhưng lại chỉ có thể như người mù sờ voi.

Sau này một trong hai đồ đệ có người khai chi tán diệp, người đời sau trở thành thế gia trừ ma – Trần gia của hiện tại.

Hậu duệ của đồ đệ còn lại được truyền từ đời này sang đời khác, người trong giới gặp bọn họ cũng kính trọng mà gọi một tiếng – người nhà Từ gia mở mang tầm mắt.

Trong hàng trăm năm qua, bọn họ đều phối hợp với nhau gìn giữ một phương để bảo vệ cho dân chúng bình an, nhưng mười năm trước người nhà họ Từ gặp tai nạn máy bay, không còn ai may mắn sống sót.

Sau này khi gặp phải chuyện, Trần gia chỉ có thể thỉnh cầu pháp bảo canh giữ cả gia tộc – linh miêu – xuất hiện để giúp đỡ chỉ điểm phương hướng của ác quỷ.

Trần Tiểu An loáng thoáng nhớ đến một vài chuyện, năm đó cậu là con mèo do tổ sư gia nuôi dưỡng, khi tổ sư gia đi rồi thì cậu ở lại nhà của đại đồ đệ họ Trần.

Nhưng vừa muốn hồi tưởng lại những chuyện cụ thể hơn, đầu cậu lại bắt đầu đau, Trần Tiểu An dứt khoát không nghĩ nữa.

Cậu nghĩ đến một vấn đề khác ––– sao Dư Hoán lại có con mắt âm dương? Chẳng lẽ anh ấy là con cháu của Từ gia sao? Họ Dư và họ Từ, chỉ bớt đi một bên [1], dường như thật sự có khả năng… Nhưng hiện tại không phải thời điểm để nghiên cứu vấn đề này, Trần Tiểu An lắc lắc đầu, cậu vừa định nói gì đó lại nghe Dư Hoán lên tiếng.

[1]

“Dừng —— anh đừng hung dữ với Tiểu An, tôi thật sự có thể nhìn thấy những thứ kia, trước đó tôi đã từng nói một lần lúc đi show tạp kỹ, tất cả mọi người đều tưởng tôi hài hước.” Dư Hoán hơi bực bội vì Quý Nhất Nhiên đột ngột tăng âm lượng, “Thật ra tôi vẫn còn rất nhiều chuyện muốn biết, nhưng bây giờ chúng ta nên giải quyết vấn đề trước mắt trước đi đã.

Ban nãy Nhất Nhiên nói trường học bên đó gọi điện thoại bảo tôi qua, hai người không cảm thấy kỳ quặc sao?”

Thấy hai người họ bày ra dáng vẻ chăm chú lắng nghe, Dư Hoán tiếp tục nói: “Trước hết, điểm đầu tiên vẫn là tại sao lại tìm tôi, giả sử nhà trường không biết chuyện ma quỷ này, vậy thì phản ứng đầu tiên của bọn họ khi trường học xảy ra chuyện hẳn là nên báo cảnh sát.

Cứ cho là muốn tìm đến tôi đi, thế sao bọn họ lại tìm được thông tin liên hệ cá nhân của Nhất Nhiên nhanh như vậy? Tốt xấu gì Nhất Nhiên cũng là người đại diện kim bài, nếu không phải người quen thì cùng lắm chỉ có thể tìm anh ấy thông qua email công việc.”

Quý Nhất Nhiên: “… Có lý.”

“Vì vậy tôi nghiêng về khả năng này hơn: Bọn họ biết có vấn đề, hơn nữa có thể là chính bọn họ đang tự giở trò quỷ, cho nên họ nhất định yêu cầu tôi tới đó.

Nhưng nếu như tôi không biết gì cả, 90% sẽ không tự mình đến đó —— thậm chí ngay cả lời nói của bọn họ tôi cũng không thể nào tin được, cực kỳ vô lý.

Mấy học sinh nhảy lầu tập thể, tham gia tà giáo gì hay sao? Vì thế cùng lắm là tôi gọi điện thoại trấn an mấy học sinh “nghĩ không thông” này thôi, bọn họ có cái gì mà lại tự tin nghĩ rằng gọi một cuộc điện thoại là có thể gạt tôi đi tới đó? Cho nên bọn họ biết chỗ này của chúng ta có người hiểu được chuyện gì đang xảy ra, thậm chí họ còn biết chỗ chúng ta có người biết trừ tà.”

Dư Hoán dừng một lát rồi nói tiếp: “Hơn nữa Tiểu An nói tới trễ chút sợ rằng những học sinh này sẽ phải chết, tôi không biết những người làm ra chuyện này là thần thánh phương nào.

Nhưng tôi nghĩ chắc hẳn là bọn họ không muốn gây ra tin tức xã hội đáng sợ gì lắm đâu, bởi vì nếu vậy dám chắc sẽ kinh động đến những… tầng lớp trên này nọ.

Vì vậy bọn họ mong muốn chúng ta mau chóng đi đến đó, mà từ nơi này của chúng ta qua đó cần một khoảng thời gian, cho nên bọn họ còn biết chúng ta có thể có bùa truyền tống có khả năng dịch chuyển tức thời.”

Anh vừa dứt lời, điện thoại Quý Nhất Nhiên lại reo lên, lần này Quý Nhất Nhiên bật loa ngoài, vẫn là người ban nãy gọi cho hắn, thúc giục Dư Hoán mau chóng đến đó.

Dư Hoán nhíu mày, Trần Tiểu An trợn mắt há mồm, sau một lúc lâu cậu mới lên tiếng: “Woa…”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.