(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tuy Hoắc Liệt nhắm mắt nhưng anh không hề ngủ, vô luận tiếng vang trên TV hay tiếng mưa rơi bên ngoài đều không thể làm anh chìm vào giấc ngủ.
Thính lực của Hoắc Liệt rất tốt, từ giây phút Khúc Tâm Nhu bước ra khỏi phòng ngủ, anh đã có thể nghe được tiếng bước chân khe khẽ của cô.
Hoắc Liệt giả vờ ngủ say. Thứ nhất anh không xác định được Khúc Tâm Nhu còn tức giận không, cô còn muốn bơ anh nữa không; Thứ hai anh hoài nghi Khúc Tâm Nhu có thể đói bụng, cô đã ngủ rất lâu và chưa ăn tối, nếu cô thật sự ra khỏi phòng tìm đồ ăn mà nhìn thấy anh còn thức, nói không chừng cô sẽ quay trở về phòng ngủ.
Trong lòng Hoắc Liệt cân nhắc hết lần này đến lần khác, cuối cùng anh lựa chọn án binh bất động. Nhưng anh không ngờ rằng thế nhưng Khúc Tâm Nhu tiến về phía mình.
Trên người cô có mùi thơm nhàn nhạt, cơ thể mềm mại tựa vào phía trên bụng anh.
Trong phòng rất an tĩnh, loại an tĩnh này không tính tiếng TV và tiếng mưa, mà là bầu không khí giữa Khúc Tâm Nhu và Hoắc Liệt.
Khúc Tâm Nhu cũng biết Hoắc Liệt không hề ngủ, loại khả năng này là do trực giác của cô, nó cũng do phản ứng sinh lý sau khi hai người tiếp xúc, dù sao cô chính là biết anh không ngủ.
Khi bàn tay Hoắc Liệt đan xen vào những sợi tóc của Khúc Tâm Nhu, anh nhẹ nhàng vuốt ve, dù cho cảm giác bị đụng chạm, hoặc là hơi ấm trên lòng bàn tay anh, mọi thứ đều chậm rãi xua tan nỗi hoảng loạn trong lòng Khúc Tâm Nhu sau cơn ác mộng.
Trong sự yên lặng, vẫn do Khúc Tâm Nhu mở lời nói trước.
Cơ thể cô thoải mái thả lỏng dưới sự vuốt ve của Hoắc Liệt, cô nói nhỏ: "A Liệt, anh không nên tức giận, đừng không để ý tới em được không?"
Giọng nói khe khẽ và thận trọng, mang theo một chút dò xét, cũng mang theo một chút tính khí trẻ con. Cô giống như đứa trẻ 5 – 6 tuổi, cô không còn bày ra dáng vẻ kiêu ngạo, người khác chớ đến gần của mình.
Một Khúc Tâm Nhu rất khác biệt, cô như vậy càng khiến Hoắc Liệt đau lòng.
So với dáng vẻ cẩn thận dè dặt như này, Hoắc Liệt tình nguyện với một Khúc Tâm Nhu luôn giữ vẻ kiêu ngạo và bướng bỉnh, đó mới là lúc cô nổi bật nhất.
"Anh không tức giận." Hoắc Liệt lên tiếng phủ nhận, ngón tay anh men theo những sợi tóc sờ đến cổ Khúc Tâm Nhu, lòng bàn tay thô ráp vuốt ve da thịt nhẵn mịn, tay anh lưu luyến những gì đang chạm vào.
Lần đầu tiên Khúc Tâm Nhu bị Hoắc Liệt đụng vào nơi đó, cô đột nhiên nhớ tới con mèo ở trong giấc mơ, dưới sự vuốt ve nhẹ nhàng của người phụ nữ, nó cũng thoải mái an nhàn như thế.
Cô không kìm lòng nổi nheo mắt lại, nhưng cô vẫn nhớ rõ mình đang nói chuyện với Hoắc Liệt: "Không, anh tức giận, em nhìn ra, anh không để ý đến em."
Ngón tay Hoắc Liệt hơi khựng lại, anh thở dài một hơi sau đó tiếp tục vuốt ve Khúc Tâm Nhu, anh giải thích: "Anh không phải giận em, cũng không phải cố ý không để ý tới em, anh là đang tức giận chính bản thân mình."
"Anh vì sao phải tức giận bản thân mình chứ?" "Có chuyện anh làm sai."
"Có sao?"
"Hôm nay ở trong phòng thử đồ, anh làm những hành động kia đối với em, đều là việc sai trái. Bao gồm cuối cùng... Dù sao những hành động đó, đều sai!" Hoắc Liệt nặng nề nói, đối tượng anh muốn giận không phải Khúc Tâm Nhu, mà là chính bản thân anh.
Anh là cảnh sát, tinh thần trượng nghĩa của anh mãnh liệt hơn so với người thường. Anh có thể có dục vọng, nhưng không thể để mất khống chế đến như thế, dù cho người khơi mào tất cả mọi thứ là Khúc Tâm Nhu.
Nếu như khi đó có người phát hiện, anh thật sự có năng lực bảo hộ Khúc Tâm Nhu được bình an vô sự sao?
Với những chuyện tương tự, mọi người xung quanh sẽ không châm biếm người đàn ông d*m loạn, ngược lại họ sẽ hội đồng, công kích người phụ nữ d*m đãng vô sỉ, nói rằng cô là gái đi*m quyến rũ đàn ông mọi lúc mọi nơi.
Hiện tại không có cách nào xóa bỏ tận gốc các thành kiến trong xã hội, thường ngày Hoắc Liệt chứng kiến trong không ít vụ án. Mà ngày hôm nay thiếu chút nữa anh đẩy Khúc Tâm Nhu vào hoàn cảnh này.
Hoắc Liệt rất tức giận, sau khi lý trí hoàn toàn thanh tỉnh thì anh chán ghét chính bản thân mình.
Khúc Tâm Nhu cho dù nghe Hoắc Liệt nói rất nhiều nhưng cô vẫn không hiểu, cô hoang mang hỏi lại anh.
"Sai lầm rồi sao? Nhưng rõ ràng em rất thoải mái, cơ thể thoải mái, trong lòng cũng thoải mái. A Liệt, em thích làm những chuyện như vậy với anh. Hay là anh cảm thấy không thoải mái?"
Cảm giác bị Hoắc Liệt dùng ngón tay đưa lên cao trào, Khúc Tâm Nhu không biết dùng cách nào để miêu tả, cô chỉ có thể đem tất cả khoái cảm nói đơn giản thành hai chữ "Thoải mái".
Hoắc Liệt thoải mái không, đương nhiên anh cũng thoải mái.
Tuy rằng Hoắc Liệt chưa chân chính cao trào, nhưng khi nhìn Khúc Tâm Nhu mặc đồ lót tình thú, khi cùng cô hôn sâu, khi vuốt ve cơ thể cô, đem ngón tay thâm nhập trong tiểu huy*t của cô... Tất cả đều làm anh rất thoải mái, loại thoải mái này thậm chí không thua gì cảm giác lúc cao trào.
Hoắc Liệt thở dài một hơi thật sâu, sự đấu tranh nội tâm của anh, trừ khi Khúc Tâm Nhu trở lại bình thường, nếu không thì cô vĩnh viễn không hiểu được.
Cuối cùng Hoắc Liệt dặn dò cô: "Anh nói sai thì chính là sai rồi. Hơn nữa chuyện hôm nay về sau không được nói cho ai nghe, dù cho thoải mái thế nào thì sau này cũng không thể làm vậy nữa.”
Lúc nói những lời này, Hoắc Liệt thậm chí đối mặt với ánh mắt của Khúc Tâm Nhu ở trong bóng tối, giọng điệu của anh rất nghiêm túc và răn đe. Anh muốn khắc thật sâu điều này vào trong đầu cô.
Khúc Tâm Nhu không biết tại sao Hoắc Liệt phải nghiêm túc thế. Nhưng trong tình huống hiện tại, cô đang muốn làm hòa với anh, cô không muốn chọc giận anh dù cho anh không thừa nhận sự giận dữ của mình.
"Em đã biết." Khúc Tâm Nhi ngoan ngoãn gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn nhẹ nhàng cọ xát trên bụng Hoắc Liệt, cô lẩm bẩm: "Hơn nữa loại chuyện này em chỉ muốn làm với anh, còn lâu mới thèm những người khác."
Thật ra thì Khúc Tâm Nhu không biết phòng thử đồ là nơi nguy hiểm, nhưng có Hoắc Liệt ở đó, anh sẽ bảo vệ cô.
Hoắc Liệt muốn nói, cho dù là anh cũng không thể. Nhưng một lần nữa anh cảm thấy rằng với sự tự chủ gần như không có của mình với Khúc Tâm Nhu, những lời anh nói ra không hề có sức thuyết phục.
Hoắc Liệt tiếp tục nhẹ nhàng vuốt ve cổ Khúc Tâm Nhu, xem như một lời hồi đáp.
Vào lúc này, có một tiếng thét chói tai truyền đến từ TV, trên TV đang phát sóng trực tiếp trận thi đấu bóng đá, có một cầu thủ ghi bàn, toàn sân vận động la hét ăn mừng, cũng giống như đang ăn mừng lần cãi vã đầu tiên giữa Hoắc Liệt và Khúc Tâm Nhu kết thúc.
Con mèo Ba Tư kiêu ngạo, cũng có lúc làm nũng lấy lòng.
Sau tiếng reo hò cổ động, Hoắc Liệt lại nghĩ tới điều gì đó, anh cúi đầu nhìn Khúc Tâm Nhu, anh nhỏ giọng hỏi: "Kẹo que đâu, em lấy ra chưa?"
"Vẫn còn ở trong cơ thể của em à?" Từ sau khi Khúc Tâm Nhu thức giấc, trong lòng cô chỉ nghĩ về Hoắc Liệt. Cô đã quên mất vấn đề này, cơ thể cô cũng không cảm nhận được gì.
Khúc Tâm Nhu kẹp chặt hai chân, cô cảm giác được dị vật tồn tại, cô hỏi Hoắc Liệt: "A Liệt, anh lấy ra giúp em được không?"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");