(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hoắc Liệt nghe một tiếng ‘Chủ nhân’ này mà nhíu chặt mày.
Ở hiện trường vụ án, khi Hoắc Liệt phát hiện ra Khúc Tâm Nhu, anh đã từng nghe thấy cô gọi một lần. Nhưng khi đó ý thức của Khúc Tâm Nhu không rõ ràng, anh tưởng cô kêu lung tung mà thôi.
Tuy nhiên hiện giờ, Khúc Tâm Nhu không chỉ gọi anh là "Chủ nhân", cô còn nắm chặt góc tay áo của anh không buông.
Khúc Tâm Nhu ngước đầu nhìn Hoắc Liệt, nhưng cô đợi rất lâu vẫn chưa nghe được anh hồi đáp. Cô tỏ ra hoảng loạn, vội vội vàng vàng muốn xuống khỏi giường, cô không ngừng dò hỏi: "Chủ nhân, em là mèo của người nuôi, người không cần em nữa à?"
Hoắc Liệt vội vã ôm lấy cơ thể Khúc Tâm Nhu. Phản ứng đầu tiên của anh chính là không muốn để cô đi chân trần giẫm lên mảnh vụn thủy tinh trên mặt đất.
Khúc Tâm Nhu lập tức nhào vào trong ngực Hoắc Liệt, cô ngửi mùi hương nam tính quen thuộc trên người anh, sự căng thẳng và sợ hãi lâu ngày của cô dường như được trấn an.
Hơn nữa trên người Hoắc Liệt chỉ mặc một chiếc áo thun đơn bạc, nhiệt độ da thịt nóng bỏng của anh xuyên thấu từ trước ngực, chậm rãi truyền đến trên người cô.
Từ khi Khúc Tâm Nhu được mang ra khỏi nhà kho ngầm ẩm thấp lạnh lẽo, dưới nhiệt độ cơ thể ấm áp của Hoắc Liệt, tất cả sự sợ hãi của cô đều biến mất, cơ thể cô cũng nhẹ nhõm và thoải mái hơn…
Cảm giác như vậy, Khúc Tâm Nhu cũng không nhớ rõ lần cuối cùng được hưởng thụ là khi nào.
Giờ phút này, Hoắc Liệt không chỉ là chủ nhân trong lòng Khúc Tâm Nhu, anh còn là mặt trời của cô, người giúp cho cô có thể đi ra từ trong bóng tối và sống ở dưới ánh mặt trời rực rỡ.
Khúc Tâm Nhu không kìm lòng nổi rúc vào trước ngực Hoắc Liệt, gò má trắng nõn của cô nhẹ nhàng mè nheo trên áo anh. Da thịt tinh tế nhẵn nhụi của cô từ từ có một tia huyết sắc hồng hào.
Khúc Tâm Nhu như vậy, giống như một con mèo đang làm nũng với chủ nhân... Mèo.
Sau khi được Hoắc Liệt trấn an, thần kinh vẫn luôn căng thẳng của Khúc Tâm Nhu rốt cuộc không cần dựa vào tác dụng của thuốc mê, cô chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Khi Hoắc Liệt đặt Khúc Tâm Nhu nằm xuống giường bệnh, ngón tay cô vẫn nắm chặt góc tay áo của anh không buông.
Hoắc Liệt cau mày, anh dứt khoát bẻ từng ngón tay nhỏ bé ra mới thoát thân được theo ý.
Sau đó Hoắc Liệt đến gặp mặt bác sĩ tâm lý. Thông tin anh nhận được không sai biệt lắm với trước đó.
Bác sĩ giải thích cho Hoắc Liệt lý do vì sao Khúc Tâm Nhu cho rằng anh là chủ nhân của cô, còn cảm thấy bản thân là mèo của anh, có thể do hai lý do.
Một mặt giống như tình huống con chim non, Hoắc Liệt là người đầu tiên Khúc Tâm Nhu nhìn thấy khi được cứu giúp, cho nên sinh ra cảm giác tín nhiệm như đứa trẻ đối với mẹ của nó.
Một phương diện khác là do Khúc Tâm Nhu đã từng gặp phải bất hạnh, cô không có cách nào vượt qua sự sợ hãi khi đối mặt với nguy hiểm. Cô cảm thấy thời điểm làm mèo càng an toàn hơn so với làm người. Từ đó tiềm thức của cô xuất hiện tâm lý, cô cho rằng bản thân mình là một con mèo.
"Vậy có cách chữa trị cho cô ấy không?" Hoắc Liệt một mực nhíu mày trầm tư.
Bác sĩ tâm lý không nói nhiều, chỉ kết luận một câu: “Tâm bệnh cần phải dùng tâm dược”.
Nói cách khác, cũng chính là không chữa được, trừ khi do chính bản thân người bệnh bước ra từ bên trong chướng ngại tâm lý. Còn bất kỳ ngoại lực nào tác động thì hiệu quả đều cực kỳ nhỏ.
Tuy nhiên, bác sĩ tâm lý đề xuất với Hoắc Liệt một kiến nghị.
"Khi có cậu ở bên cạnh, cô ấy đặc biệt bình tĩnh hơn. Điều này đối với việc chữa khỏi bệnh rất quan trọng. Do đó tôi đề nghị cậu có thể thử sống chung với cô ấy một thời gian."
Hoắc Liệt ngay lập tức cự tuyệt, một cảnh sát hình sự như anh ở chung một chỗ với người bị hại chưa rõ danh tính, thì thành cái gì chứ?
Nhưng mà ba ngày sau, Khúc Tâm Nhu xuất hiện ở trong nhà anh. Trên người cô ngoại trừ một bộ quần áo đang mặc thì thứ duy nhất cô mang theo chính là áo khoác của anh.
Bởi vì các vết thương ngoài da của Khúc Tâm Như cơ bản đã khỏi, do đó bệnh viện không thể thu giữ một người bệnh có tinh thần khác thường như cô. Nếu không có người nhà đưa cô về thì sẽ đưa cô đến bệnh viện tâm thần.
Bởi vì cảnh sát vẫn chưa điều tra được thân phận của Khúc Tâm Nhu, nên không tìm được người thân của cô.
Hơn hết trong mắt Khúc Tâm Nhu, cô chỉ nhìn nhận một mình Hoắc Liệt, cũng chỉ nghe lời anh…
Do đó, cho dù vì nguyên nhân gì, mềm lòng cũng được, bị bắt buộc cũng được, cuối cùng Hoắc Liệt đồng ý nuôi cô.
Thậm chí ngay cả cái tên "Khúc Tâm Nhu" này, do anh bỏ tiền mua kem cho cô ăn, anh dụ dỗ cô nói ra tên của mình.
***
Hoắc Liệt hoàn hồn từ trong ký ức. Cô gái trước mặt anh đã trở về nằm trên sô pha, dáng vẻ của cô vẫn dương dương tự đắc, ánh mắt quyến rũ trời sinh của cô vẫn kiêu ngạo như vậy.
Từ sau khi Hoắc Liệt xuất hiện, ánh mắt Khúc Tâm Nhu vẫn luôn dính trên người anh.
Cô lặng lẽ nhìn anh chăm chú, hình như cô đã nhận ra được sự tức giận của người đàn ông này, lúc này cô mới giật mình cử động. Cô co đôi chân đang duỗi dài lại, chừa ra một vị trí trống trên sô pha.
Khúc Tâm Nhu đang im lặng lấy lòng Hoắc Liệt.
Nhưng cô không biết rằng bởi vì động tác nhỏ này của mình mà khiến cho bụng dưới của Hoắc Liệt căng thẳng, côn th*t cứng rắn giữa chân anh như muốn lao ra khỏi đũng quần.
Đơn giản bời vì vừa rồi khi Khúc Tâm Nhu gập chân lại, vạt áo sơ mi bị vén lên phía trên một chút, để lộ bắp đùi trắng như tuyết và cặp mông tròn trịa của cô. ——
Giữa hai cánh mông trắng như tuyết ấy, như ẩn như hiện một khe nhỏ màu hồng nhạt.
Mẹ kiếp!
Hoắc Liệt đen mặt chửi thề một câu. Anh đi thẳng về phía phòng vệ sinh, bước chân của anh vừa nặng nề vừa nhanh chóng.
Anh đang vội vã đi xử lý dục hỏa vô cớ giữa háng…
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");