Cô Mèo Của Anh - Nhất Khối Ngũ Hoa Nhục

Chương 28




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hoắc Liệt nghe Khúc Tâm Nhu hỏi, cổ họng chợt nghẹn lại. Anh hắng giọng ho mấy tiếng.

Tuy rằng từ "Tiểu bức" do chính miệng anh dạy cho Khúc Tâm Nhu. Nhưng không khí nói từ này mập mờ, đó là thời điểm anh trêu đùa cô.

Từ này không hợp hoàn cảnh vào buổi sáng như này, cô cũng không thể nói nó nghiêm túc như một từ ngữ thông dụng như thế.

Cho dù Khúc Tâm Nhu sử dụng những từ "Tiểu huy*t" hay từ " m hộ", cũng tốt hơn nhiều so với việc cô dùng từ "Tiểu bức" này.

Hoắc Liệt nghe Khúc Tâm Nhu nói mà có cảm giác như cô đang mắng người.

Khúc Tâm Nhu không thấy Hoắc Liệt đáp lại, cô còn tưởng rằng anh ngầm thừa nhận. Cô nhíu mày nói: "Em không đi. Ngoại trừ anh, em

không cho những người khác sờ tiểu bức của em. ——"

"Được rồi, được rồi, đừng nói nữa." Hoắc Liệt vội vàng cắt ngang lời Khúc Tâm Nhu.

Một người đàn ông như anh nghe những lời cô nói mà xấu hổ muốn đỏ mặt.

"Không kiểm tra nơi đó của em. Chỉ rút chút máu, kiểm tra những chỗ khác trên cơ thể."

"Thật sự không kiểm tra nơi đó?" "Thật sự."

"Vậy chúng ta móc ngoéo tay." Khúc Tâm Nhu vừa nói vừa giơ tay lên. Cô đưa ngón tay út về phía Hoắc Liệt.

Vào giờ phút này Hoắc Liệt thật sự không nhìn thấu rốt cuộc Khúc Tâm Nhu đơn thuần hay khôn khéo.

Nhưng cuối cùng, anh vẫn… "Được, ngoéo tay."

Ngón tay Hoắc Liệt gần như to gấp đôi ngón tay Khúc Tâm Nhu. Da thịt trắng nõn nà tương phản với làn da màu đồng cổ.

Thế giới của người trưởng thành, đâu đâu cũng là những lời nói dối. Cho dù móc ngoéo tay, cho dù thề thốt bảo đảm thì cũng có thể lật lọng.

Hoắc Liệt dẫn Khúc Tâm Nhu đi kiểm tra cơ bản trước, cuối cùng đến phòng khám phụ khoa để gặp Bác sĩ.

Tuy rằng Khúc Tâm Nhu không biết chuyện gì xảy ra, nhưng cô vẫn có ấn tượng với vị Bác sĩ và căn phòng khám này.

Khúc Tâm Nhu đứng ở cửa, cô không hề tiến vào phòng. Cô mím chặt môi, ánh mắt đỏ ửng nhìn Hoắc Liệt lên án, cô trầm giọng nói: "Anh gạt em."

Hoắc Liệt không ngờ tới nhanh như vậy đã bị Khúc Tâm Nhu phát hiện. Tuy nhiên anh cũng không thay bản thân giải thích nhiều lời, anh giơ tay ôm eo cô, không màng cơ thể cứng đờ của cô, anh kiên định dùng sức mạnh và hình thể chênh lệch dẫn cô vào trong phòng.

Một người đàn ông như Hoắc Liệt dẫn phụ nữ tới khám phụ khoa, vừa rồi ngoài cửa rất nhiều người dùng ánh mắt khác thường nhìn anh, trong

lòng anh cũng rất khó chịu.

"Ngồi xuống, không cho phép càn quấy." Hoắc Liệt trầm giọng ra lệnh. Từ đầu đến cuối cánh tay anh luôn kiềm chế Khúc Tâm Nhu.

Vẻ mặt Khúc Tâm Nhu không tình nguyện, ánh mắt cô tràn ngập sự phẫn nộ khi bị phản bội. Tuy nhiên dưới sự cố chấp Hoắc Liệt, cô không điên cuồng phản kháng, cô chấp nhận ngồi xuống đối diện với bác sĩ.

Hoắc Liệt nhẹ nhõm, anh âm thầm thở dài một hơi.

Bác sĩ chứng kiến hết quá trình vừa rồi, cũng biết Khúc Tâm Nhu là bệnh nhân đặc thù ở bệnh viện, do đó cảm thấy rất thú vị.

Thông qua miêu tả của Hoắc Liệt, bác sĩ đã hiểu đại khái tình huống.

Hoắc Liệt nói: "Tôi có kiểm tra qua, âm đ*o của cô ấy khôi phục rất tốt. Về cơ bản không nhìn thấy miệng vết thương. Do vậy bác sĩ có thể không kiểm tra nữa được không? Cô ấy không thích."

Khúc Tâm Nhu một mực nghiêng đầu nhìn sang bên khác, cô lắng nghe những lời Hoắc Liệt nói. Khi cô nghe thấy anh nói đến vấn đề này, ánh mắt cô giật giật, cô có hơi ngạc nhiên.

Bác sĩ vừa cảm thấy thú vị, lại cảm thấy buồn cười, bác sĩ hắng giọng nói: "Anh Hoắc, dựa theo miêu tả của anh thì cô Khúc phục hồi rất tốt. Tuy nhiên theo thường lệ thì tôi vẫn có mấy vấn đề cần cô Khúc trả lời.”

Bác sĩ hỏi: “Lúc cô Khúc đi vệ sinh có cảm thấy đau nhói không?" "...Không có."

"Trên quần lót có xuất hiện huyết trắng hoặc là vết máu không?" "...Cũng không có."

"Vậy trước bụng cô có cảm thấy trướng phồng hay không? "...Không hề."

Khúc Tâm Nhu không thèm quay đầu nhìn bác sĩ. Dưới sự trấn an âm thầm của Hoắc Liệt, cô vẫn trả lời từng vấn đề của bác sĩ.

Cuối cùng bác sĩ nói: “Sau này cô Khúc không cần uống thuốc, cũng không cần bôi thuốc mỡ nữa.”

Hoắc Liệt vẫn không ngờ rằng bác sĩ chỉ hỏi qua loa vài câu đã kết luận, anh hỏi lại lần nữa: “Vậy… là xong rồi à?”

Bác sĩ mỉm cười trả lời anh: “Thật ra thì không nhất thiết phải sờ trực tiếp để kiểm tra. Như này cũng có thể xác định tình hình rồi.”

Mẹ kiếp…

Vậy anh và Khúc Tâm Nhu tranh cãi cái rắm à.

Hoắc Liệt thổ tào [1] ở trong lòng, tuy nhiên đối tượng là bác sĩ nên anh đành lễ phép cười qua loa lấy lệ.

"Hừ, kẻ lừa đảo."

Vừa đi ra khỏi phòng khám bệnh thì Khúc Tâm Nhu lập tức lên án Hoắc Liệt. Cô nhăn mũi bĩu môi, vẻ mặt mất hứng.

Cánh tay Hoắc Liệt vẫn ôm eo Khúc Tâm Nhu, anh chột dạ sờ chóp mũi, không nói lời nào.

Hai người dắt nhau ra khỏi bệnh viện, lúc đến bãi đỗ xe, đột nhiên Hoắc Liệt móc ra một thứ từ trong túi áo, anh nhét vào trong tay Khúc Tâm Nhu.

"Anh xin lỗi, đừng giận nữa." Hoắc Liệt không tiếp tục duy trì tôn nghiêm đàn ông, anh quang minh chính đại nhận sai.

Khúc Tâm Nhu cúi đầu nhìn thoáng qua đồ vật trong lòng bàn tay, là một cây que kẹo vị dâu tây.

Không biết Hoắc Liệt đã cất nó trong người bao lâu rồi, trên mặt kẹo mang theo nhiệt độ cơ thể của anh, còn ấm hơn tay cô.

Tuy nhiên Khúc Tâm Nhu không bớt giận chỉ với một que kẹo.

"Hừ hừ." Khúc Tâm Nhu lại hừ một tiếng, tay cô nắm chặt que kẹo. Cô ngạo kiều [2] nói: "Không đủ, em còn muốn hai que kem."

"Em học được thói đòi hỏi từ bao giờ đấy? Thôi được rồi, cho em ăn được chưa? Nhưng ba ngày mới được ăn một que, anh sẽ đúng lịch cho em.”

"Được." Khúc Tâm Nhu gật đầu đồng ý. Chuyện lần này coi như bỏ qua.

"Vậy còn ngoéo tay thì sao?" Hoắc Liệt tương đối không sợ chết, lại hỏi cô một câu.

"Hừ." Khúc Tâm Nhu trợn trừng mắt nhìn anh. Cô dùng chân đạp lên mũi giày của Hoắc Liệt, sau đó nhanh như chớp chạy trốn.

Hoắc Liệt sững sờ tại chỗ. Không chỉ bởi vì hành động nghịch ngợm của Khúc Tâm Nhu, mà còn bởi nụ cười tươi rói trên gương mặt cô.

Dường như Khúc Tâm Nhu chưa từng cười tươi như vậy.

Khúc Tâm Nhu cũng cảm thấy hình như bản thân cô chưa từng cười vui như thế.

Khúc Tâm Nhu cảm thấy rất dễ chịu và thoải mái, cô rất thích.

Cô cũng thích người đàn ông đang ngây ngốc đứng sau lưng mình.

Phía bên kia bãi đỗ xe, một đôi mắt âm u lạnh lẽo theo dõi toàn bộ quá trình vừa rồi. Ánh mắt người này dừng trên người Khúc Tâm Nhu, nhíu chặt mày. Sau đó dõi theo bóng dáng xa dần của Hoắc Liệt và Khúc Tâm Nhu.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.