(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ngày hôm sau Hoắc Liệt lại mang theo hai quầng mắt thâm đen đến Cục cảnh sát, anh không tránh được việc tiếp tục bị Lương Mộng trêu chọc.
"Lão đại, anh đây là đang tiến hóa theo hướng quốc bảo à? Bước phát triển này chưa từng có tiền lệ giữa các giống loài đâu?"
Lương Mộng cười tươi rói, vẻ mặt làm cho người ta chán ghét.
"Mấy ngày nay cậu làm báo cáo không đủ nhiều? Còn không mau cút cho tôi!"
Hoắc Liệt nóng nảy quát lớn, âm thanh lớn đến mức toàn bộ người đang ở trong Cục cảnh sát đều đinh tai nhức óc. Anh chính xác là một con sư tử nóng nảy.
Hoắc Liệt ở trong quân đội làm nhiệm vụ, ba ngày ba đêm không ngủ, cộng thêm cường độ hành quân cao cũng chưa từng mệt mỏi như vậy.
Vậy mà tối qua anh bị mất ngủ, anh trằn trọc trở mình liên tục. Cuối cùng lại mở điện thoại di động lên lướt Weibo, anh xem video con mèo
Ba Tư mà Lương Mộng từng giới thiệu thì mới mơ mơ màng màng ngủ trong chốc lát.
Tất cả những điều khác thường là nguyên nhân khiến cho Hoắc Liệt càng nghĩ càng thêm giận.
【Vậy em nguyện ý cả đời gọi anh là A Liệt không?】
Khi Hoắc Liệt không suy nghĩ mà nói ra những lời này, anh đã thua triệt để rồi.
Khúc Tâm Nhu coi Hoắc Liệt là chủ nhân của cô, nhưng anh thì coi Khúc Tâm Nhu như một người phụ nữ. Anh muốn cùng cô yêu đương, làm t.ình, thậm chí kết hôn, sinh con của hai người.
May mắn ngày hôm nay trong Cục cảnh sát không có việc gấp, hơn nữa trước đó không lâu đội của anh mới phá được một vụ án, bắt được một băng đảng trộm cắp. Do đó cấp trên thưởng cho bọn họ kỳ nghỉ 3 ngày, cộng thêm 2 ngày cuối tuần, tổng cộng có 5 ngày nghỉ.
Điều này đã khiến cho một đám đàn ông độc thân ở Cục cảnh sát rất vui mừng. Mọi người bắt đầu lên lịch hẹn đi quán bar, chơi đá bóng, đi dã ngoại.
Hoắc Liệt thì ưu sầu chết đi được, tương lai trong 5 ngày tiếp theo sớm tối anh đều phải ở bên cạnh Khúc Tâm Nhu. Không bằng để anh đi bắt trộm còn dễ dàng hơn.
"Lão đại, buổi tối hôm nay mọi người hẹn nhau đến quán bar, anh có đi không?" Một cấp dưới gửi lời mời đến Hoắc Liệt.
Tuy nhiên Lương Mộng nhanh hơn một bước đã đáp lời người đồng nghiệp.
"Lão đại bây giờ là người đàn ông tốt của gia đình, còn lâu mới đi theo chúng ta chơi bời lêu lổng." Lương Mộng nói xong, còn cho người nọ một ánh mắt ẩn ý.
"Ai nói tôi không đi! Tiền rượu tối nay tính cho tôi." Hoắc Liệt đáp ứng, việc này ngoài dự liệu của tất cả mọi người.
Mọi người xung quanh xôn xao, không ngừng cảm thán Hoắc Liệt. Quả nhiên có tiền đều là đại gia, một nhóm người tiến đến gần Hoắc Liệt nịnh hót a dua.
Hoắc Liệt phỉ nhổ nhóm người này: “Bớt nịnh nọt đi. Lần sau tôi muốn thấy những sự cơ trí này trong khi phá án. Đừng cả ngày bắt tôi đi chùi
đít [1] cho các cậu." "Được, lão đại!"
Hoắc Liệt đã tự ý quyết định, cũng nói những lời hào khí tận mây xanh với đồng nghiệp, nhưng chuyện phải làm tiếp theo khiến anh rất đau đầu.
Nếu tối nay anh đi quán bar thì đồng nghĩa với việc sẽ không về nhà ăn cơm. Trước hết anh cần thông báo cho Khúc Tâm Nhu một tiếng.
Hoắc Liệt cầm điện thoại trong tay, anh đã bấm xong dãy số quen thuộc. Tuy nhiên cuối cùng anh vẫn không thể ấn nút gọi.
Hoắc Liệt nhìn chuỗi con số kia, trong đầu anh hiện lên dung nhan kiều mỵ của Khúc Tâm Nhu.
Nếu như biết anh không về, tuy rằng Khúc Tâm Nhu sẽ không nói gì, nhưng đôi mắt vừa đen vừa sáng giống như ánh mắt con mèo của cô sẽ tràn ngập sự mất mát.
Còn nữa, Khúc Tâm Nhu đã vất vả chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, cũng chỉ có thể cất vào trong tủ lạnh. Dạ dày của cô nhỏ như dạ dày chim, khẳng định cô không ăn được bao nhiêu.
Khi cô ở một mình, cô có chịu ăn không? Nếu không tại sao cô gầy vậy? Ngoại trừ ngực và mông của Khúc Tâm Nhu coi như có thịt thì chân tay cô đều rất nhỏ.
Suy nghĩ của Hoắc Liệt bay bổng. Anh không hề chú ý đôi tay mình đã buông thả điện thoại di động từ bao giờ.
Cuối cùng, trong đám người hứng khởi di chuyển tới quán bar, đã định sẵn không có bóng dáng của Hoắc Liệt. Chỉ có nửa đêm canh ba một tờ hóa đơn được gửi đến điện thoại di động của anh.
Về nhà, ăn cơm, rửa chén, dọn dẹp nhà cửa, sau đó xem trận bóng phát lại, đi ngủ.
Một buổi tối của Hoắc Liệt trải qua yên bình sóng lặng. Thậm chí anh có ảo giác như đang trải qua năm tháng hòa hợp cùng người thương.
Đặc biệt khi Hoắc Liệt nhìn Khúc Tâm Nhu làm việc nhà. Cô lấy quần áo đã được giặt sạch từ máy giặt ra, cô nhón mũi chân phơi quần áo,...
Khi nhìn thấy những hình ảnh đó, sự phiền não vô danh trong lòng Hoắc Liệt đã được xóa bỏ.
Quán bar không khí ngột ngạt kia, nào có tốt như ở "Nhà".
Khúc Tâm Nhu thử mấy lần nhưng vẫn không thể móc quần áo lên giá phơi. Cô cố gắng giơ cao cánh tay khiến cho Hoắc Liệt nghĩ tới nữ diễn viên múa ba lê mặc chiếc váy bồng bồng màu trắng. Nữ diễn viên phơi bày đường cong cơ thể cùng đôi chân thon dài thẳng tắp, duyên dáng giống như thiên nga.
Ở lần thử thứ N của Khúc Tâm Nhu, Hoắc Liệt im hơi lặng tiếng xuất hiện sau lưng cô. Anh tiếp nhận những chiếc móc treo quần áo trong tay cô, dễ như trở bàn tay treo chúng lên giá phơi.
Lúc này Hoắc Liệt mới nhìn rõ trên móc là một chiếc quần lót ren màu trắng, chính là chiếc quần lần trước anh đã sờ.
Khúc Tâm Nhu xoay người đứng trước mặt Hoắc Liệt. Ánh mắt cô mang theo sự kinh ngạc vui mừng, cô khẽ cười một tiếng.
Khúc Tâm Nhu tiếp tục treo quần áo lên móc sau đó đưa cho Hoắc Liệt. Cô nhìn anh chỉ cần hơi giơ tay là có thể dễ dàng treo móc lên giá. Trong đôi mắt đen bóng của cô hiện lên sự sùng bái.
Điều này làm cho ngực Hoắc Liệt hơi nóng lên, biểu cảm của Khúc Tâm Nhu giống như anh đã làm rất giỏi một việc gì đó rất ghê gớm.
Giấc ngủ đêm nay của Hoắc Liệt phá lệ rất yên ổn. Mỗi lần anh hít thở, dường như có thể ngửi được hương thơm trên cơ thể Khúc Tâm Nhu phảng phất còn lưu lại trên sô pha.
Là một mùi hương hoa, hình như là mùi sữa tắm nhà anh.
Sáng sớm ngày hôm sau, Khúc Tâm Nhu mới vừa bước ra khỏi phòng ngủ đã nhìn thấy Hoắc Liệt ăn mặc chỉnh tề.
Anh mặc áo sơ mi trắng phối hợp quần jean, đơn giản sạch sẽ, làm nền nổi bật thêm dáng người cao lớn của anh. Phong cách phóng khoáng giống như nhiều người mẫu u Mỹ.
Hoắc Liệt nhìn lướt qua đầu tóc rối bời và gương mặt còn ngái ngủ của Khúc Tâm Nhu.
Tay anh có chút ngứa tay, anh muốn sờ tóc cô, vuốt thẳng những sợi tóc xõa tán loạn.
Hoắc Liệt chắp hai tay sau lưng, anh nói: “Thay quần áo đi, sau đó ra ngoài với anh. Chúng ta phải đến bệnh viện kiểm tra cho nên không thể ăn sáng, cũng không thể uống nước. Trước mắt em nhịn một chút, buổi trưa anh đưa em đi ăn đồ ăn ngon."
"Bệnh viện?" Ánh mắt Khúc Tâm Nhu ngập ngừng, cô lẩm bẩm hỏi anh.
"Đúng vậy, bệnh viện." Hoắc Liệt lặp lại một lần: "Lúc trước anh quá bận rộn, không có thời gian đưa em đi tái khám, hôm nay được nghỉ cho nên anh đưa em đi kiểm tra."
"Bệnh viện..." Khúc Tâm Nhu lại lặp lại một lần, trong ánh mắt cô thoáng hiện lên một sự khác lạ.
Khúc Tâm Nhu đột nhiên hỏi Hoắc Liệt: "Anh muốn để cho bác sĩ sờ tiểu bức của em à?"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");