Xe dừng ở trước một ngôi biệt thự trong nội thành, xung quanh có rất nhiều nhà ở. Thư Di nghĩ đi nghĩ lại cũng không biết tại sao lại bắt người đưa đến nơi lộ liễu thế này, chợt có tiếng nói của Triệu Yến kéo cô khỏi dòng suy nghĩ
"Chúng ta vào thôi. Vào rồi sẽ biết thực hư ra sao"
Thư Di và Họa Y nhanh chóng xuống xe, liếc qua xe của Minh Triết ngầm ra hiệu cho anh đứng ở ngoài chờ. Thư Di tiến tới bấm chuông, nhanh chóng có một người phụ nữ trung niên ra mở cửa cho cô, giống như đã chờ sẵn, bà ta nói
"Chào cô. Mời cô vào trong"
Cả ba người chậm rãi tiến vào trong, ánh mắt ai cũng dáo dác canh chừng. Đi đến cửa chính, bà quản gia mở cửa cho ba người, cánh cửa lớn mở ra, đập vào mắt mọi người là cảnh tượng không ai nghĩ đến. Tưởng rằng Thiên Nghi sẽ gặp nguy hiểm, không ngờ bây giờ cô ấy đang thong dong uống trà cùng vài người khác.
Thấy Thư Di, Thiên Nghi vội đặt tách trà xuống, đứng lên chào hỏi
"Chị". Thấy bên cạnh cô có người, Thiên Nghi lại càng cung kính chào hỏi
"Chào phu nhân. Chào Triệu tổng"
Chứng kiến cảnh tượng này làm cho người khác không ngạc nhiên cũng khó, nhưng với ba người họ liền lấy lại tinh thần, bước vào nhà chào hỏi, Triệu Yến là người mở miệng đầu tiên
"Cao tổng, Cao phu nhân. Hai người là có ý gì?"
Ngồi trước mặt họ là Cao Quán Sinh, Chủ tịch của Bất động sản Cao thị, bên cạnh ông ta là Phương Liên. Thấy bà ta, Thư Di có vẻ rất ngạc nhiên, nhưng cũng không ngạc nhiên bằng việc Cao Tịnh Kỳ đang ngồi sờ sờ bên cạnh bà ấy, vẻ mặt cô ta vừa nhìn là biết đang rất khó chịu. Tiếng nói nhẹ nhàng, nho nhã của Phương Liên vang lên giảm bớt không khí căng thẳng
"Triệu phu nhân, bà đừng căng thẳng quá. Tôi đưa Thiên Nghi đến đây là muốn hỏi con bé một vài chuyện thôi"
"Chuyện gì mà không mời đàng hoàng, phải mời thế này vậy?"
"Mọi người ngồi xuống đi, tôi sẽ kể chi tiết"
Chờ ba người ngồi xuống, quản gia nhanh chóng rót trà mời xong liền lui xuống. Phương Liên từ tốn mở miệng
"Thật ra, tôi nghĩ đến 80% Thư Di là con gái đã thất lạc của gia đình chúng tôi"
Nghe bà ta nói câu này xong, đầu Thư Di dường như muốn nổ tung, cô tròn mắt ngu ngơ nhìn mọi người, bàn tay đang định cầm tách trà cũng khựng lại, cô lắp bắp mở miệng
"Tôi...tôi sao?"
"Thật ra hai bác cũng không chắc chắn nhưng linh cảm của huyết thống đã cho bác đủ dũng cảm để tìm ra câu trả lời, dù chuyện này không phải sự thật thì bác cũng đã chuẩn bị tâm lí sẵn rồi"
Triệu Yến dùng tay vỗ vỗ vai để trấn tĩnh Thư Di, cô hít sâu một hơi rồi lấy lại bình tĩnh
"Bác muốn làm gì?"
"Thật ra bác đã mời bác sĩ đến nhà, máy móc cũng đã chuyển đến đây từ ngày hôm qua. Bác chỉ mong con sẽ chấp nhận kiểm tra nhóm máu"
Cô nghe xong, suy nghĩ một lát sau đó đứng dậy nói
"Được, cháu đi cùng hai bác"
Nghe cô đồng ý, hai bậc trưởng bối liền thở phào nhẹ nhõm, tươi cười nói
"Con đi theo chúng ta"
Mọi người đều có ý chờ ba người họ xuống, chỉ duy nhất Cao Tịnh Kỳ liền muốn chạy theo nhưng bị Họa Y ngăn lại
"Cô đi đâu vậy hả?"
"Tôi đi cùng với ba mẹ tôi không được sao?"
"Bọn họ cần có không gian riêng tư, cô lên để phá đám sao?"
"Tôi chỉ lên một lát thôi, liên quan gì đến cô?"
Triệu Yến nâng tách trà, liếc xéo cô ta liền khiến cô ta ngậm miệng, cả người không dám nhúc nhích.
................
Sau khoảng 20 phút, cả ba người cùng đi xuống. Mọi người với ánh mắt mong đợi nhìn cả ba, Thư Di cất tiếng
"Bác sĩ nói 10 phút nữa sẽ có kết quả"
Có trời mới biết ngoài mặt cô bình thản thế này nhưng trong lòng cô nóng như lửa đốt, ngón tay ở sau lưng cứ xoắn vào nhau, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi. Cô bước nhanh xuống bậc thang, đi đến chỗ Triệu Yến ngồi xuống, cầm tách trà lên uống một hơi, không quan tâm nóng lạnh.
Lát sau bác sĩ từ trên lầu đi xuống, ánh mắt tất cả mọi người đều dán vào người ông ta. Ánh nhìn chằm chằm đầy áp lực khiến ông ta hơi mất tự nhiên, hắng giọng một lát rồi cầm tờ giấy in kết quả đọc cho mọi người cùng nghe
"Ông Cao Quán Sinh, nhóm máu A, không có tiền sử bệnh nan y, truyền nhiễm"
"Bà Phương Liên, nhóm máu O, không có tiền sử bệnh nan y, truyền nhiễm"
"Cô Lưu Thư Di, nhóm máu A, không có tiền sử bệnh nan y, truyền nhiễm"
"Qua kết quả giám định ADN, gen và nhiễm sắc thể trong tế bào máu của ba người đều có quan hệ huyết thống. Kết quả chính xác là 98,9%"
"98,8% vậy là chưa chính xác sao hả bác sĩ?". Thư Di hỏi một câu vô cùng ngu ngốc, cô biết nhưng chỉ có thể hỏi như vậy thể trấn an tinh thần mình thôi
"Kết quả trên 90% là đã chính xác rồi thưa cô Lưu"
Cao phu nhân nghe kết quả xong, bà vui mừng mà khóc đến vành mắt đã hoe, vội nắm lấy tay Thư Di mà xoa nắn
"Con gái của mẹ, cuối cùng mẹ cũng tìm được con rồi, mẹ xin lỗi..."
Ông Cao cũng vui mừng rưng rưng nước mắt, ông tiến tới xoa xoa mái tóc của Thư Di
"Ba cũng xin lỗi, ba năm xưa vô dụng nên để con phải ở ngoài chịu khổ"
Mọi việc diễn ra thật nhanh nhưng cũng thật đáng mừng, Thư Di lau nước mắt, nắm lấy tay ông bà Cao nghèn nghèn nói
"Không sao đâu, con không trách hai người, gia đình chúng ta được đoàn tụ là tốt lắm rồi, con thật sư vui...lắm...". Đang nói giữa chừng, Thư Di cũng không kiềm được xúc động liền òa khóc.
Trong cảnh gia đình ấm áp đoàn tụ chỉ duy nhất có Cao Tịnh Kỳ đứng trong góc cầu thang, chai nước suối trong tay bị cô ta bóp đến biến dạng, khuôn mặt thì tức giận mà nổi cả gân trán, miệng lẩm bẩm
"Ba mẹ không thể bỏ rơi con được, không thể, con không cho phép!"
Qua giây phút cảm động, bà Cao nài nỉ yêu cầu cô chuyển về Cao gia, Thư Di cũng không nỡ từ chối, cô gật đầu. Sau đó liền tạm biệt mọi người trở về cô nhi viện để dọn đồ đạc. Triệu Yến trước khi đi liền ghé lại chỗ bà Cao nói nhỏ vào tai bà
"Tạm biệt chị sui"
Nói xong bà mỉm cười nhẹ rồi mang giày ra về, không cho Phương Liên cơ hội phản ứng với câu nói bà để lại.