Từ khi gặp Phương Liên ở trung tâm thương mại, Thư Di cứ như người mất hồn. Có lúc rót nước thì bị tràn ra ngoài, son môi thì quệch lệch hướng, xem tin nhắn cũng quên trả lời.
Qua 2 ngày, Minh Triết thấy cô có biểu hiện lạ liền nhất quyết muốn đưa cô đi du lịch để giải khuây vì anh nghĩ cô bị áp lực. Thấy được dòng tin nhắn và vé máy bay Minh Triết gửi, Thư Di cười nhẹ, tự nhủ bản thân phải gác lại chuyện của Phương Liên, chờ sau khi đi du lịch cùng anh về sẽ cho người điều tra. Thiên Nghi bước vào nhìn thấy cô cười thì cũng đỡ lo lắng
"Chị có chuyện gì vui sao?"
"Minh Triết và chị sẽ đến Tô Châu để nghỉ dưỡng"
"Nơi đó không phải chỉ là vùng quê thôi sao?"
"Tâm trạng chị không được tốt cho lắm nên muốn đến một nơi yên bình mà nghỉ ngơi"
Thiên Nghi nói chuyện với cô một lát rồi liền đi làm việc. Thư Di nhìn đồng hồ sau đó nhắn tin cho Minh Triết
"Trưa nay chúng ta đi ăn cơm?"
Tin nhắn gửi đi 2 phút liền có người nhắn lại
"Được"
....................
Buổi trưa hai người hẹn nhau ở sảnh công ti, Thư Di tâm trạng chuyển biến tốt nên cũng nhanh chân đi xuống. Vừa xuống tới thì thấy Minh Triết đứng dựa người trên cột nhà, đối diện còn có 1 cô gái, trông có vẻ như đang dặn dò anh điều gì đó. Cô nàng có một mái tóc đen bóng truyền thống trái ngược với mái tóc xanh rêu phá cách, hiện đại của Thư Di; còn về vẻ ngoài thì hai người cũng một chín một mười. Thư Di không thấy vướng bận gì khi thấy anh đứng chung với cô gái khác vì cô tin tưởng anh tuyệt đối. Cô vui vẻ đi lại chỗ hai người họ, Minh Triết nhìn thấy cô thì đứng thẳng người, ra hiệu cho người kia im lặng. Cô ta biết ý liền im lặng, nở nụ cười thân thiện còn có ý bắt tay gặp mặt với Thư Di
"Chào. Tôi là Từ Dao, là bác sĩ của Trương tổng"
"Tôi là Lưu Thư Di. Rất vui được gặp mặt"
"Hai người định đi ăn sao? Vậy tôi không làm phiền nữa"
"Không sao đâu, đã ở đây rồi thì cùng đi chung đi"
"Vậy...". Vừa nói cô ta vừa liếc mắt sang Minh Triết để xem xét thái độ của anh. Cuối cùng anh chỉ bình thản nói
"Đi chung đi"
Từ Dao gật đầu đi bên cạnh Thư Di. Ba người họ lên xe, tài xế liền khởi động xe đến nhà hàng Pháp lúc trước. Trên xe, hai cô gái ríu rít nói chuyện giống như bạn thân lâu năm, cả hai người cảm thấy rất hợp tính tình với đối phương nên liền phá bỏ bức tưởng trong lòng mà tự nhiên trò chuyện.
Khi xe dừng trước cửa nhà hàng, hai cô gái choàng tay nhau bước vào trong để lại Trương tổng mặt đen thui vì cứ tưởng mình là bóng đèn chiếu sáng hai người họ thân mật. Ba người vào trong, chọn bàn sau đó liền chọn món. Từ Dao dặn dò Minh Triết
"Anh không được chọn món cay"
"Anh ấy bị bệnh dạ dày sao?". Thư Di bên cạnh lo lắng hỏi
"Ừ. Còn là khá nghiêm trọng nữa"
Sau khi nghe Từ Dao nói, Thư Di nghiêm túc nhìn Minh Triết, trên mặt hiện rõ câu: "Cô ấy nói rất đúng, không được ăn cay".
Phục vụ dọn món lên, ba người cùng nhau ăn uống, bữa cơm trôi qua tốt đẹp. Minh Triết ăn xong đi lại chỗ thu ngân thanh toán, lúc này Thư Di mới thẳng thắn hỏi
"Từ Dao, cô thích A Triết đúng không?"
"Tôi...". Bị Thư Di hỏi bất ngờ, cô ta ngập ngừng một lát, sau đó thở nhẹ nói
"Ừ. Nhưng đó chỉ là quá khứ. Tôi và anh ta bây giờ chỉ là quan hệ bác sĩ và bệnh nhân. Cô nhất định phải tin vào anh ấy, cũng mong cô hãy tin tôi"
"Tôi tin hai người. Không phải tin như con ngốc mà là tin theo trực giác, tin theo lí trí"
Hai cô gái giải tỏa khúc mắc liền vui vẻ trở lại, thật ra cả hai người đều muốn trở thành bạn tốt của nhau.