Sáng hôm sau Thư Di vừa bước vào công ti liền bị mọi người nhòm ngó, cô làm vẻ mặt không hiểu chỉ nhanh bước vào thang máy. Trợ lí Tống nhìn thấy cô liền kêu
"Luật sư Lưu"
Nghe tiếng gọi, cô liền xoay người về phía người gọi, thấy trợ lí Tống liền cười mỉm chào hỏi
"Có chuyện gì sao?"
"Ngày hôm qua cô cùng phu nhân nói chuyện sao?"
"À, đúng vậy"
"Lễ tân chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè trên WeChat công ti, nhân viên nghĩ ra đủ loại tình huống..."
Nghe anh nói đến đây, cô cũng dần dần hiểu ra mọi chuyện, gật gật đầu nói
"Ừ. Vậy bây giờ tôi xin phép đi trước"
Trợ lí Tống nhìn thái độ này của cô liền nghĩ mọi chuyện đã êm đẹp nhưng suy nghĩ của Thư Di thì ngược lại. Bỗng dưng bị người khác chú ý bàn tán là một cảm giác vô cùng khó chịu, vào phòng làm việc cũng bị mọi người hỏi khéo, bất quá nên cô liền đăng một dòng trạng thái lên vòng bạn bè, còn gắn thẻ người đăng tin
[Cũng không muốn làm lớn chuyện nhưng bỏ qua lại tự dưng cảm thấy bản thân tôi phải chịu thiệt. Chung một công ti nên tôi cũng không muốn nói gì nhiều chỉ nhắc cô một câu: "Làm người đừng bắt người khác phải khó chịu với mình, cái miệng có thể hại cái thân, tay nhanh hơn não đối với chuyện lớn gọi là mạo hiểm; còn tay nhanh hơn não để bàn tán gọi là thiếu não". Tái bút!]
Bài đăng của cô vừa đăng lên đã nhận được sự quan tâm của toàn bộ công ti, ai nấy đều nhiệt bình để lại bình luận
- -Aiya, luật sư đã nói đọc thật đã mắt
- -Cũng không cần phải làm lớn chuyện như vậy chứ?
- -Chốt đơn luật sư Lưu làm bà xã
- -Ngầu quá tỷ ơi!
Nữ lễ tân đăng tin đọc được dòng trạng thái này mà tay có chút run, vừa gõ phím vừa thể hiện cảm xúc khó chịu trên mặt: [Nói hay như vậy thật hợp với nghề. Chột dạ hay sao mà liền đăng bài vậy luật sư Lưu?]
Ngay sau khi đọc xong bình luận của cô ta, Thư Di nhẹ nhàng bước chân ra khỏi phòng làm việc. Các nhân viên công ti liền thì thầm đi sau cô để buôn dưa lê. Đi đến trước bàn lễ tân, cô nở nụ cười nhẹ nhàng nhưng mang đầy sát khí, nói
"Này, mau nói gì đi. Thấy tôi xuống liền câm như hến?"
"Cô...cô chột dạ hay sao mà liền phản bác vậy chứ? Gấp gáp cái gì?"
"Thử hỏi bản thân bị bôi nhọ thì tôi không thể gấp gáp hay sao? Tay chân, suy nghĩ hay lời nói đều ở trên người tôi, tôi muốn điều khiển sao cũng được. Cô thắc mắc sao?"
"Cây ngay không sợ chết đứng, cô chắc làm gì mới như bây giờ"
"Chết đứng hay chết ngồi gì cũng là chết, bây giờ tôi chưa chết, chỉ đăng nhẹ nhàng một bài viết như thế cô liền to miệng mà nói. Miệng ở trên người cô, tôi không điều khiển được, nhưng tôi có thể làm nó biến đổi vị trí được" (ý là tát méo mồm ấy:3)
"Cô nói như vậy mà nghe được sao? Công khai đe dọa?"
"Sao lại không nghe được? Có tai và không bị khiếm thính thì nghe thôi. Hay cô không hiểu tiếng người?"
Hai người lời quá tiếng lại một lúc thì có người xuất hiện. Thu hút tất cả ánh mắt mọi người, khí thế bức người tỏa ra. Theo sau còn có một đoàn vệ sĩ, ánh mắt như giết người nhìn chằm chằm vào nữ lễ tân khiến cô ta giật mình lui về sau. Thư Di nhìn thấy người này cũng rất bất ngờ, đã lâu cô không gặp anh ta, kỉ niệm ngày xưa. ùa về khiến cô bất giác ngây người. Còn anh ta nhìn cô một cách rất ôn nhu, dịu dàng nhưng cũng không kém sự đau buồn.