*Khách sạn Triệu thị*
Tối nay là tiệc hàng năm của Triệu thị, khách tham dự đều là quản lí cấp cao của công ti và các nhân vật có máu mặt trên thương trường. Triệu Yến và Trương Chấn đã đến từ sớm để giúp cho việc chuẩn bị, bà nhìn đồng hồ rồi quay qua nói với Trương Chấn
"Đã 7h50 rồi mà Minh Triết vẫn chưa có mặt, không biết nó có quên hay không nữa"
"Em đừng lo, thằng bé cũng không tệ đến thế đâu"
Vừa dứt lời, Minh Triết cùng trợ lí Tống bước vào trong. Bây giờ nhìn Minh Triết với bộ vest trắng lịch lãm, phong cách có thể tôn lên hết được vẻ hào hoa, phong nhã tỏa ra từ anh. Các cô gái trong buổi tiệc cũng đều nhìn anh đến đắm đuối nhưng anh cũng không quan tâm. Anh bước đến chỗ Họa Y đang cười cười nhìn anh
"Chào chị"
"Ây ya, bộ này được đấy". Họa Y cười cười chọt chọt khuỷu tay anh
"Cô ấy đến chưa?"
"Còn 5 phút nữa mới bắt đầu tiệc mà, chắc sắp đến rồi"
"Cô ấy là ai?". Triệu Yến và Trương Chấn phóng ánh mắt nghi hoặc về phía hai người
"Thì là..."
Họa Y chưa kịp nói thì Thư Di bước vào, nhìn cô xinh đẹp như công chúa với bộ váy dạ hội đuôi cá trễ vai* màu trắng, và cũng có thể thấy được hình xăm hình cành hoa hồng trên xương quai xanh của cô; mái tóc màu xanh rêu của cô được buộc thấp tôn lên vẻ quý phái như hoàng tộc. Sự xuất hiện của cô làm cho tất cả mọi người ở hội trường đứng hình một lúc để ngắm nhìn vẻ đẹp ấy, còn Thư Di thì vẫn bình thản đi lại chào hỏi Họa Y
"Chào Chủ tịch Triệu"
"Chào...chào cô. Trông cô đẹp thật đó"
"Cô cũng vậy"
"Bắt đầu tiệc được chưa? Tôi phải về sớm chuẩn bị tài liệu cho vụ kiện của tôi"
"Được, để tôi lên khai tiệc"
Triệu Yến nhìn Thư Di bằng ánh mắt vừa nghi hoặc vừa có một chút cảm tình, lúc quay sang nhìn Minh Triết, bà không ngờ con trai mình lại nhìn cô gái ấy một cách đắm đuối như vậy, bà vỗ vỗ vai Trương Chấn
"Anh nhìn cách Minh Triết nhìn cô gái ấy đi, có phải rất lạ không?"
"Cô ta là luật sư Kelly Moore hay xuất hiện trên các kênh chính trị, luật pháp của Anh quốc"
Nghe ông nói, bà nhìn Thư Di rồi gật gật đầu, Trương Chấn nhìn thái độ này của vợ mình cũng biết bà đã để ý đến cô gái này rồi. Chỉ có Trương Chấn vẫn bất động đứng nhìn cô, mãi đến khi Họa Y khai tiệc xong xuống vỗ vai anh mới tỉnh táo lại
"Em nhìn em như vậy còn ra thể thống gì không chứ?"
"Chuyện của em chị chỉ cần giúp, không cần quản"
Nói xong anh xin phép tất cả mọi người rồi rời khỏi bữa tiệc, Thư Di nhìn anh một cách khó hiểu xen lẫn một chút hụt hẫng không rõ nguyên nhân. Lát sau, sau khi thưởng thức xong ly rượu vang yêu thích, Thư Di cũng nói lời xin phép với mọi người để ra về. Triệu Yến cùng Họa Y nhìn hai người lần lượt rời khỏi trong đầu xuất hiện đầy dấu chấm hỏi
"Tiệc chỉ mới bắt đầu mà về hết vậy sao? Minh Triết trước giờ luôn chờ tiệc tan mới về mà"
"Khi yêu có mấy ai muốn làm người bình thường đâu thưa cô"
Ở ngoài đại sảnh khách sạn, Thư Di vừa nghe điện thoại vừa gọi taxi, lát sau có một chiếc xe đến, tại vì đang nghe điện thoại nên cô không để ý mà ngồi vào đó luôn. Sau khi an định chỗ ngồi, cô mới quay qua phía ghế tài, không phải là tài xế taxi mà là Minh Triết
"Xin lỗi, tôi cứ nghĩ đây là taxi"
"Nhìn xe tôi giống xe taxi lắm sao?"
"Tại lúc đó tôi đang nghe điện thoại nên không chú ý. Nếu anh thấy phiền thì..."
"Không sao, cô muốn đi đâu, tôi đưa cô đi cũng được"
"Vậy phiền anh đưa tôi đến bệnh viện thành phố"
"Cô bị làm sao?"
"Không phải tôi, mà là một người thân trong cô nhi viện với tôi"
"Cô là cô nhi sao?". Minh Triết vừa khởi động xe vừa nói chuyện với cô, trong giọng anh có một chút thương xót
"Ừm, nhưng không sao, tôi vẫn ổn"
Nói xong cô quay mặt ra phía cửa ngắm cảnh thành phố, Minh Triết biết cô buồn nên anh không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đưa áo vest qua cho cô
"Trời tối lạnh, cô khoác áo vào cho ấm"
"Cảm ơn". Cô mỉm cười nhẹ rồi nhận lấy áo từ anh, không biết vì sao khi ngửi được mùi hương của anh cô lại thấy ấm áp đến lạ
Lát sau, khi đến cổng bệnh viện, cô cẩn thận đặt áo xuống, chậm rãi đứng dậy rồi cúi người vào xe nói với anh
"Cảm ơn"
Khi nghe được hai từ ấy phát ra từ miệng cô, anh cảm nhận được sự nhẹ nhàng và chân thành, anh cũng mỉm cười gật đầu với cô. Nhận được tín hiệu từ anh, cô vẫy vẫy tay tạm biệt rồi nhanh chóng bước vào trong, anh nhìn theo bóng lưng cô mỉm cười ôn nhu
"Khoảng cách của chúng ta đã được kéo gần, và tôi mong rằng khoảng cách ấy sẽ được xóa hết vào một ngày không xa"
Váy dạ hội đuôi cá trễ vai: hình ảnh cho bạn nào không trừu tượng ra được nè