Cỏ Linh Lăng

Chương 11




Không ở nhà, điện thoại di động cũng không có ở đây, hiển nhiên là Bạch Sóc đã ra ngoài.

Trong gara vẫn còn xe của anh, Bạch Sóc không thể đi xe buýt đến siêu thị đón cô, vì anh không có kiên nhẫn khi chờ xe tới.

Bạch Tiêu Linh ở trên lầu tìm một vòng, cô nghi ngờ đây có phải là một trò đùa hay không? Anh chơi xấu như vậy, có lẽ đang trốn ở đâu đó, chuẩn bị đột nhiên làm cô giật mình?

Tuy nhiên, suy đoán cuối cùng này cũng đã bị cô gạt ra khỏi đầu.

Bạch Tiêu Linh nhớ tới camera giám sát trong nhà.

Những sản phẩm điện tử này luôn được tạo hình bằng một cái cục màu trắng, cô không biết sử dụng chúng, nghiên cứu nửa ngày, mới tìm được cách lấy thẻ nhớ của thiết bị giám sát ra, bắt đầu kết nối với máy tính.

Cô điều chỉnh đoạn video giám sát, đến khoảng thời gian cô và Bạch Sóc nói chuyện.

Trong hình Bạch Sóc một tay xách cặp sách trở về, cậu mặc một bộ đồ thể thao nhẹ nhàng, thân hình cao gầy, chân dài bước vài bước từ trước ống kính đi qua, không bao lâu sau lại bước nhanh ra ngoài.

Túi xách trong tay đã không còn, hiển nhiên là để cặp sách ở nhà rồi mới ra ngoài đón cô, nhưng khi anh đi ra khỏi cửa cổng, một chiếc xe tải ven đường đột nhiên hai người đàn ông lao xuống, trong tay bọn họ không biết cầm cái gì, đập mạnh về phía Bạch Sóc kiến anh phản ứng không kịp, thân thể trong nháy mắt đã lảo đảo trên mặt đất.

Bạch Tiêu Linh nhìn một màn này, nhịp tim dường như trở nên đập mạnh hơn, sợ hãi đến nỗi gần như không thể thở được

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Sau hai người đàn ông đầu tiên, trên xe lại có hai nam hai nữ bước xuống, bọn họ dùng dây thừng trói Bạch Sóc đang hôn mê lại, sau đó bọn họ cùng nhau khiêng người chuyển lên xe, sau đó đóng cửa lại, nhanh chóng di chuyển ra khỏi ống kính.

Toàn bộ quá trình không quá hai phút, không có bất kỳ âm thanh nào, Bạch Tiêu Linh nhìn lại mà hoảng hồn, cô tua lại video một lần nữa, tay còn lại run rẩy cầm lấy điện thoại di động, khó khăn ấn số gọi cho cảnh sát.

Một giây trước khi cuộc gọi bắt đầu, Bạch Tiêu Linh chợt dừng lại, mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào video: Bạch Sóc được khiêng lên xe tải, cửa xe đóng lại, xe tải chạy ra khỏi hình ảnh…

Cô thở gấp, vội vàng kéo thanh phát tua lại lần nữa.

Bạch Sóc bị hai người đàn ông dùng súng hạ gục, trong xe tải có hai nam hai nữ…

Người phụ nữ đó!

Cô ấy nhận ra người phụ nữ đó, là ai.

Lần trước, cái hôm mà cô đến nhà Tịch Trăn tham gia buổi tụ tập, chính là người phụ nữ này đã mở cửa cho cô.

Vì sao bạn của Tịch Trăn lại muốn bắt cóc em trai cô? Họ thực sự muốn làm gì?

Sắc mặt Bạch Tiêu Linh trở nên tái nhợt, chuyện này liên quan đến yêu tộc, cô không chắc là việc báo cảnh sát có đúng hay  hay không, suy nghĩ nhiều lần, cô thử gọi điện thoại cho Tịch Trăn.

Điện thoại không ai bắt máy.

Tay Bạch Tiêu Linh cầm điện thoại di động, không ngừng run rẩy, cô không dám nghĩ đến tình huống hiện tại của Bạch Sóc, không dám đoán bọn họ muốn làm gì với em trai cô, cuối cùng Bạch Tiêu Linh đã đưa ra một quyết định lớn gan nhất trong cuộc đời cô.

Cô lấy một con dao từ nhà bếp ra kẹp nó vào một tờ báo tạp chí sau đó cất vào trong túi, sau đó tự mình lái xe đến nhà của Tịch Trăn.

Lúc đi Bạch Tiêu Linh ôm quyết tâm nhất quyết phải cứu được anh, trong đầu giả thiết vô số tình huống cực đoan có thể xảy ra, cô thậm chí nghĩ đến tình huống tồi tệ nhất, cùng lắm thì cùng bọn họ sống mái một trận, có chết cùng chết. Đúng vậy, cô chỉ là một con thỏ nhát gan, nhưng cô không thể ngay cả đồng loại của mình cũng sợ hãi.

Đến căn hộ, phát hiện có công nhân đi ra đi vào, cô túm chặt dây đeo túi xách bên vai, vùi đầu bước đi vào thang máy, đi tìm Tịch Trăn giằng co.

Là Tịch Trăn, hắn đang chuẩn bị chuyển đi đâu đó.

Cửa nhà hắn mở rất lớn, bên trong là một đống lộn xộn, mà Tịch Trăn đang đứng trước mấy chậu cây xanh, dặn dò công nhân chuyển nhà động tác nhẹ nhàng một chút, không được đụng cho lá cây hỏng.

Bạch Tiêu Linh đứng ở cửa, một khoảnh khắc mê mang ngây ngốc.

Nếu như chủ mưu bắt cóc Bạch Sóc thật sự là Tịch Trăn, hắn sẽ ung dung chuyển nhà như vậy sao? Chẳng lẽ không phải nên ẩn nấp hành tung, lặng lẽ rời đi?

Lúc này, Tịch Trăn xoay người nhìn thấy Bạch Tiêu Linh, sắc mặt hắn chợt biến đổi mạnh “Cô, Sao cô lại ở đây?”

Phản ứng của anh ta rất không đúng, Bạch Tiêu Linh vừa mới buông xuống nghi ngờ lại bắt đầu dâng lên, cô đi vào trong phòng, đè nén cảm xúc muốn hỏi tội anh: “Các người, đem em trai tôi đi đâu rồi?”

Sắc mặt Tịch Trăn xanh trắng đan nhau, thân thể run rẩy, sau đó cố gắng trấn định  bản thân chậm rãi hít vào một hơi nói: “Cái gì đem em trai cô đi đâu? Tôi không biết cô đang nói cái gì…”

Hắn không thừa nhận điều đó.

Bạch Tiêu Linh trong lòng nổi lửa giận, chỉ hận không thể nhào tới cắn xé hắn, cô cắn cắn môi mình, thấp giọng nói: “Anh cho rằng tôi không dám báo cảnh sát sao? Camera giám sát đã được ghi lại, chỉ cần tôi gọi cho cảnh sát một cuộc là được. Không ai trong số các người có thể trốn thoát. Các người chính là là kẻ chủ mưu, giờ đây còn muốn chuyển nhà? Khi cảnh sát đến, hãy xem nơi có thể chuyển đi đâu được.”

Công nhân chuyển nhà gần đó tò mò quay đầu lại nhìn, dường như nghe thấy câu “Báo cảnh sát”; “Chủ mưu” và các từ nhạy cảm khác, khuôn mặt của họ đều hiện lên vẻ nghi ngờ.

Ánh mắt bốn phía đều nhìn về Tịch Trăn, hắn cắn răng, kéo tay Bạch Tiêu Linh ra ban công, tâm trạng lo lắng nói: “Chuyện này cô đừng để ý nữa, coi như không có gì xảy ra đi. Em trai cô… Em trai cô, là một con sói.”

Trong lời nói của hắn lộ ra sự sụp đổ “Hắn ta là sói, hắn và chúng ta không chung một bầu trời, sao cô lại ở với hắn ta?”

Hốc mắt Bạch Tiêu Linh đỏ lên “Mặc kệ anh ấy là cái gì, các người phải thả anh ấy ra, nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát.”

“Cô tỉnh táo một chút được không?” Tịch Trăn cũng dường như sắp phát điên, đồng tử biến thành đỏ thẫm “Một con sói nuôi thỏ bên người có thể an tâm sao? Nếu như thả hắn trở về, sau này cũng không biết cô chết như thế nào.”

Bạch Tiêu Linh khóc lên “Tịch Trăn, tôi cầu xin anh, bảo các bạn của anh hãy thả anh ấy ra đi, chỉ cần các người chịu thả anh ấy, tôi cam đoan không báo cảnh sát, về sau cũng sẽ không tìm các người gây phiền phức.

Tịch Trăn không phải là một người lòng dạ cứng rắn, hắn đối với Bạch Tiêu Linh cùng là thỏ yêu càng không thể hạ quyết tâm, bất đắc dĩ nói: “Bạch Tiêu Linh, cô cầu tôi cũng vô dụng, bọn họ căn bản không nghe tôi khuyên, thỏ cùng sói không nên sống cùng một thành phố, một khi gặp phải, lần nào không phải là ngươi thì chết ta sống sao? Tôi không quan tâm đến chuyện này.”

“Được, vậy cứ cùng nhau chết đi.” Cô lau nước mắt, giọng điệu kiên quyết, “Video giám sát tôi đã sao lưu, tôi sẽ giao một bản cho cảnh sát, cho dù trong thành phố này không có sói, tôi cũng sẽ không để cho các người sống dễ chịu. Tất cả các ngươi đều là kẻ giết người.”

Tịch Trăn không còn cách nào với cô, đau đầu nói: “Vì sao cô không nghe lời khuyên? Cô rốt cuộc có hiểu hay không, hắn là một con sói đấy.’’

Bạch Tiêu Linh nhẹ nhàng đặt tay lên bụng, thấp giọng nói: “Tôi không có lựa chọn, Tịch Trăn anh biết không, tôi đã mang thai.”

Tịch Trăn giật mình.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Bạch Tiêu Linh im lặng đứng trước mặt hắn, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, trong bụng cô, đã lặng lẽ thai mang một sinh mệnh, mà tương lai của cô và đứa bé, ngay trong tay của hắn.

Tiếng chuông điện thoại di động vang lên phá vỡ sự im lặng.

Tịch Trăn nghe điện thoại, không biết đầu kia nói cái gì, ánh mắt của hắn thỉnh thoảng quay ra nhìn Bạch Tiêu Linh trước mắt, một lát sau anh cúp điện thoại, ngửa đầu nhìn về phía tòa nhà cao tầng bên ngoài căn hộ đối diện

Thành thị này rất lớn, đối với yêu tộc mà nói lại quá nhỏ, nhỏ đến mức không thể dung nạp được hai tộc quần đồng thời tồn tại.

Hắn hít một hơi thật sâu, giống như hạ quyết tâm lớn, nói với Bạch Tiêu Linh: “Em trai cô không sao.”

Bạch Tiêu Linh ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt phảng phất như đang hỏi tính xác thực của tin tức này.

Tịch Trăn trầm giọng nói: “Kế hoạch ban đầu của bọn họ là làm cho hắn bị điện giật, sau đó làm hiện trường giả thành hắn ta trượt chân rơi xuống sông, nhưng em trai cô ở giữa đường tỉnh lại, cho nên kế hoạch có chút thay đổi, hiện tại hắn bị nhốt trong một con xe container ở một nhà kho, nếu cô muốn cứu anh ta, hãy nhanh chóng đi.”

Bạch Tiêu Linh cảnh giác, chăm chú nhìn hắn, “Anh ấy thật sự không bị làm sao?”

“Hắn ta là sói.” Tịch Trăn nở nụ cười chua xót “Cô đã từng thấy thỏ ở trước mặt sói như thế nào chưa? Cho dù điện ngất hắn, dùng dây thừng trói hắn lại, nhưng chỉ cần hắn tỉnh lại, một ánh mắt là có thể làm cho chân thỏ nhũn ra, chứ đừng nói tới việc làm thương tổn hắn, đây là… Nỗi sợ hãi đã khắc sâu trong gen của chúng ta.”

Giống như con người đối mặt với rắn, cho dù biết là một con rắn không độc, hay việc bản thân so với rắn lớn hơn gấp trăm lần, nhưng vẫn sẽ sợ hãi, không thể khống chế khi gặp nó, đây chính là sự sợ hãi khắc sâu trong gen. Sợ đến mức chỉ muốn tìm đường mà chạy, căn bản không dám đụng vào con rắn kia một chút nào.

“Chỗ kia xung quanh không có người, chỉ cần đóng cửa trong container vài ngày, cắt nước cắt lương thực, không cần tự mình động thủ hắn cũng sẽ chết” Tịch Trăn cầm di động, đem định vị gửi cho Bạch Tiêu Linh “Cô đi tìm cậu ấy đi, nếu muốn cứu hắn ta ra thì phải xem bản lĩnh của cô có được hay không, và tôi đề nghị cô tốt nhất không nên báo cảnh sát, bởi vì nói không chừng hiện tại người của cô đã biến thành một con sói.”

Đồng tử Bạch Tiêu Linh co rúm lại, trong mắt xẹt qua một tia sợ hãi.

“Tôi rất nhanh sẽ chuyển đi chỗ khác, cô suy nghĩ thật kỹ rồi tự quyết định đi” Tịch Trăn quay đầu, nhìn về phía căn phòng dần dần trống rỗng “Thật ra, cô có thể đi với tôi, miễn là cô sẵn sàng từ bỏ đứa bé.”

Bạch Tiêu Linh cắn môi, cúi đầu xuống xoay người cất bước rời đi.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Trong đêm tối.

Hai bên đường càng ngày càng hoang vu, rừng cây thưa thớt, địa hình tối tăm, tất cả đều chìm trong bóng đêm mơ hồ không rõ ràng.

Bạch Tiêu Linh lái xe đến gần chỗ định vị hướng dẫn, chậm rãi dừng xe lại, cô không dám đi xe về phía trước nữa.

Cô sợ bị những người đó phát hiện ra.

Cô đeo túi xách hai vai, tìm được nhà kho bỏ hoang mà Tịch Trăn nói, trước cửa nhà kho có một ngọn đèn khẩn cấp màu đỏ quay vòng vòng cực kỳ chói mắt, khoảng chừng có bảy tám nam nữ tụ tập dưới ánh đèn chơi poker.

Bạch Tiêu Linh vòng ra phía sau nhà kho, nép vào tường chậm rãi đi về phía cửa lớn, sau đó ngồi xổm xuống phía sau một khối cọc gỗ to đã mục rữa chờ thời cơ thích hợp.

Nhìn những người đó vừa đánh bài vừa tán gẫu, nội dung trò chuyện là mấy ngày tiếp theo luân phiên nhau như thế nào, bọn họ chuẩn bị chia làm ba tổ, mỗi tổ canh giữ tám tiếng, cho đến khi giết chết sói trong container.

Lúc nói đến Tịch Trăn, bọn họ đều mắng hắn là một tên giả vô dụng, không dám mọi người hành động.

Bạch Tiêu Linh nghe bọn họ nói chuyện phiếm, trong lòng âm thầm tính toán, nếu như cô có thể kiên trì đến ngày mai, chắc là càng dễ dàng cứu em trai của cô rồi, bởi vì ngày mai bọn họ sẽ luân phiên, mỗi lần canh giữ ở chỗ này không quá ba người.

Nhưng nghĩ đến Bạch Sóc bị nhốt ở chỗ này cả đêm, cô nhịn không được mà đau lòng.

Đợi thêm một lát, có mấy người mệt mỏi trở về xe riêng nghỉ ngơi, còn lại mấy người ở bên ngoài đánh bài.

Cô lại tiếp tục chờ đợi.

Đợi đến khi tất cả những người này đều bắt đầu buồn ngủ.

Đợi đến khi đèn khẩn cấp hết cả điện.

Đợi đến khi bầu trời cũng tờ mờ sáng, cô cảm thấy thời cơ chắc hẳn là đã tới.

Cô rón rén chậm rãi đi qua, người trong xe đã ngủ rất say, động tác của cô cũng nhẹ nhàng hơn, xuyên qua cửa ngoài của nhà kho bắt đầu đi vào sâu bên trong, nhìn thấy container chất đống trong nhà kho.

Bạch Tiêu Linh không khỏi cảm thấy kỳ quái, vì sao bọn họ không canh giữ trong kho hàng, mà phải canh giữ bên ngoài cổng?

Nghĩ đi lại nghĩ lại cũng hiểu được, bọn họ sợ sói. Vừa lo lắng Bạch Sóc sẽ chạy trốn, lại không muốn cách Bạch Sóc quá gần bản thân mình, cho nên chỉ có thể canh giữ xa xa.

Điều này ngược lại như thế càng tạo cho cô thêm cơ hội.

Bạch Tiểu Linh vác túi xách chạy vào nhà kho, bên trong có rất nhiều container, nhưng cũng rất dễ nhận ra, bởi vì chỉ có duy nhất một cái thùng bên ngoài quấn dây xích.

Chóp mũi cô bắt đầu chua xót, bỗng nhiên có chút muốn khóc, nhịn cảm xúc đang dâng trào, cô tiến đến áp sát container, nhẹ giọng thăm dò: “Bạch Sóc, anh ở bên trong sao?”

“Vợ? Sao em lại ở đây?” Bạch Sóc cực kỳ kinh ngạc.

Bạch Tiêu Linh nghe thấy giọng anh nhất thời muốn bật khóc ngay lập tức, nhưng cũng vừa muốn cười vì cảm thấy thật mang mắn khi đã tìm được anh, Bạch Tiêu Linh nhỏ giọng mắng: “Đồ em trai đáng ghét, phải gọi là chị gái.”

Bạch Sóc không gọi cô là “chị” vội vàng nghiêm túc hỏi: “Sao em lại ở đây? Không phải cũng bị bọn họ bắt được chứ?”

“Em không ngốc như vậy” Cô lau nước mắt, lấy cây kìm cắt đã chuẩn bị sẵn trong túi ra, giữ chặt sợi xích trên container, dùng sức mạnh lớn nhất trong đời để cắt chúng.

A.

Đứt rồi.

Cô tháo dây xích ra, sau đó chậm rãi mở cửa container.

Bên trong tối đen như mực, mơ hồ có bóng người, cô nhìn không rõ lắm.

Bên ngoài bắt đầu truyền đến tiếng nói chuyện, những người canh giữ bên ngoài tường nhà kho đã tỉnh lại, Bạch Tiêu Linh không dám trì hoãn, vội vàng xách túi chui vào container, sau đó lại đóng cửa lại.

Khi đóng cửa, không quên đến an ủi em trai: “Đừng quá lo lắng, họ không dám vào đâu, chờ một lúc chúng ta có thể đi ra ngoài, em nghe họ nói đêm qua, sáng nay chỉ có ba người canh gác ở đây.”

Cô nhét kìm cắt khóa vào trong tay cho Bạch Sóc, tiếp đến lấy một cái búa từ trong túi ra “Em mang theo rất nhiều vũ khí, chờ đến khi bên ngoài còn lại ba người, chúng ta sẽ cùng nhau lao ra ngoài.”

Giọng nói nghe có vẻ rất quyết đoán.

Bạch Sóc nhịn cười, trong bóng đêm sờ lên cánh tay cô, theo hướng xuống dưới sờ đến túi xách trong tay cô “Em còn mang theo những cái gì vậy?”

“Dao nè, cờ lê, thuốc chống viêm, rượu iốt, gạc, nước, nguồn điện di động, đèn pin… Đèn pin thì sử dụng bây giờ không được, em sợ rằng container không kín sẽ bị lộ ánh sáng, sẽ bị bọn họ bắt được” Bạch Tiểu Linh nghiêm túc nói.

Bạch Sóc nở nụ cười, ôm cô vào trong ngực “Sao lại giống Doraemon vậy nè.”

“Do em lại không biết anh sẽ xảy ra chuyện gì, đương nhiên phải cố gắng mang theo nhiều thêm một chút” Bạch Tiêu Linh xoay người lại ôm anh, rầu rĩ nói, “Trên người anh thật lạnh, em đáng lẽ nên mang theo một bộ quần áo khác… Cái gì đây?”

Cô chạm vào một cái gì đó có lông.

Bạch Sóc rút sợi lông ra khỏi tay cô, ném sang một bên “Vật kỳ lạ trong container, đừng sờ lung tung.”

Bạch Tiểu Linh giả vờ ngây ngô nói: “Phải không, sao còn nóng chứ.”

“Nơi này có chút lạnh, vừa rồi anh được cho tấm lót để sưởi ấm, cho còn giữ lại chút nhiệt độ” Bạch Sóc tùy tiện nói ra một lý do

“Như vậy à…” Bàn tay Bạch Tiêu Linh vươn ra phía sau cậu, lại đem khối đồ lông xù kia nắm lấy, “Rất ấm áp.”

Bạch Sóc khàn giọng nói: “Đừng sờ nữa.”

Bạch Tiêu Linh: “Nó thật dày.”

Bạch Sóc: “Lại sờ sẽ cứng nữa.”

Bạch Tiêu Linh: “…”

Thật không biết đùa, đây không phải là đuôi sao, có cái gì đặc biệt lắm đâu, nếu không phải cô đã phẫu thuật, cô cũng sẽ có đuôi.

Nói đi cũng phải nói lại, nó lớn như vậy, bình thường sẽ giấu ở chỗ nào?

Cô tò mò vuốt ve lông trong tay, theo phương hướng sờ về phía sau, vừa sờ hai cái thì đã bị Bạch Sóc bắt lấy tay, ấn vào vách tường container.

Sau lưng là kim loại cứng lạnh, trước là lồng ngực nóng bỏng, cô bị siết chặt, nụ hôn nóng bỏng phủ xuống bịt kín môi lưỡi, mang theo vài phần thô bạo, giống như muốn hấp thu sạch sẽ không khí còn sót lại không bao nhiêu trong phổi cô.

Trong bóng tối, việc hôn môi mạnh mẽ này làm cho Bạch Tiêu Linh cảm thấy tim đập nhanh hơn, thân thể cũng không khỏi căng thẳng, phát hiện một bàn tay kéo quần của cô xuống, cô không khỏi giãy dụa, “Không thể ở chỗ này…”

“Em không phải nói bọn họ sẽ không tới đây sao, vậy sợ cái gì” Bạch Sóc hôn cổ cô, kéo quần ra, tách chân ra, bế cô ngồi lên mình, ép Bạch Tiêu Linh đặt tay lên eo cùng mình phối hợp.

Cô cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ cảm thấy thân thể bị ôm lấy, sau đó cái thứ thô cứng kia đã ở bên dưới mình, kích thước quả thật có chút khiến người ta kinh ngạc.

“Không được, nó lớn quá…” Cô có chút sợ hãi, nhịn không được khẽ giãy dụa, thứ kia rõ ràng so với lúc trước còn lớn hơn.

Anh từng chút một trấn an, hôn cô, vuốt ve da thịt nhẵn mịn, ngậm vành tai nhẹ nhàng liếm cắn từng chút một, cho đến khi vừa khít vào, một khe hở cũng không chừa lại.

“A” Đau đớn ở chỗ sâu nhất trong cơ thể làm cho cô nhịn không được kêu lên tiếng, ánh mắt cũng bị một tầng ẩm ướt bao quanh “Anh mau ra ngoài…”

Bạch Sóc rất nghe lời, quả nhiên chậm rãi rút ra, sau vài giây lại chậm rãi tiến vào, lần nữa lấp đầy thân thể của cô.

Bạch Tiêu Linh chịu không nổi, lại nước mắt lưng tròng kêu đau, anh miệng vẫn nhẹ nhàng trấn an cô, còn bên dưới vẫn cứ lặp đi lặp lại, cho đến khi cơn đau đã quen dần, cuối cùng chỉ còn lại tê dại, trong tê dại mang theo sự ngứa ngáy khó có thể diễn tả thành lời, tiếng rên rỉ của cô cũng từ lời cầu xin đáng thương, biến thành ngọt ngào quyến rũ hơn.

Lần này không kéo dài quá lâu, bởi vì tiếng động cơ ô tô bên ngoài nhà kho đã dọa đến Bạch Tiêu Linh, trong cơ thể cô đột nhiên co rút lại, theo đó gân xanh của anh nổi lên, không hề phòng bị liền đầu hàng nộp vũ khí.

Bạch Sóc đối với biểu hiện của mình rất không hài lòng, bảo cô xoay người lại, từ phía sau cho vào lần nữa.

Bạch Tiêu Linh lo lắng: “Anh có nghe thấy không? Bên ngoài hình như có tiếng động, a…”

“Quan tâm bọn họ làm cái gì, dù sao bọn họ cũng không dám tiến vào” Giọng nói của anh khàn khàn, nụ hôn nóng bỏng rơi vào xương bướm của cô, động tác bên dưới càng lúc càng mãnh liệt, tinh lực phảng phất giống như vô tận.

Không gian khép kín tràn đầy mùi của cơ thể, ý thức Bạch Tiêu Linh cũng dần dần mơ hồ, cùng anh ở trong nơi u ám này tận hưởng hoan lạc.

Lần này làm quá lâu, lâu đến nỗi về sau cô không nhớ nổi mình đã rời khỏi nhà kho như thế nào, ở trong ngực anh mê man, lúc tỉnh lại thì người đã ở trong xe.

Cô dụi dụi mắt, nhìn mặt trời đã leo lên đỉnh xào ngoài cửa sổ xe, trong người vẫn còn có chút mê mang.

“Những người đó giờ ở đâu?” Cô lẩm bẩm hỏi.

Bạch Sóc ở phía trước lái xe, nghe vậy trả lời: “Không biết, lúc anh ôm em ra, bên ngoài đã không còn ai nữa.”

“Không ai canh giữ?”

“Ừm, nhà ngủ thôi.”

“Làm sao có thể…”

“Đúng vậy, anh cũng cảm thấy không có khả năng, những người đó thật kỳ lạ em nhỉ.’’

Bạch Tiêu Linh mơ mơ màng màng suy nghĩ một chút, bọn họ có phải bởi vì quá sợ hãi, cho nên tạm thời chạy trốn? Quên đi, chỉ cần em trai không có việc gì là tốt rồi, không muốn biết nhiều như vậy.

Chuông điện thoại di động vang lên, Bạch Sóc nhận điện thoại: “Alo, chú… mọi người ăn no chưa? Cháu sẽ không đến đó đâu, chú không cần phải để lại bữa ăn cho cháu, cháu đưa cô ấy về thẳng nhà luôn, cô ấy hơi mệt mỏi.”

Chỉ vài câu ngắn ngủi thì kết thúc cuộc gọi.

Bạch Tiêu Linh hỏi: “Là chú và họ hàng đến rồi sao?”

“Ừm” Bạch Sóc gật đầu “Bọn họ vừa tới, vốn muốn mời chúng ta ăn cơm, anh từ chối rồi, chờ buổi tối cùng nhau tụ tập sau.”

Bạch Tiêu Linh nhìn sắc trời bên ngoài, lẩm bẩm nói: “Thời gian bọn họ ăn cơm thật kỳ quái. ”

Bạch Sóc tùy ý nói “Có lẽ vừa vặn gặp được thứ ngon miệng đi.”

Bạch Tiêu Linh không nghĩ sâu xa, cười cười nói: “Chúng ta cũng đi ăn đi.”

Bạch Sóc hỏi: “Em muốn ăn gì?” 

“Chưa nghĩ ra…” Cô sờ sờ bụng, cong mặt nói “Em còn có một tin vui muốn nói cho anh biết…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.