Có Lẽ Tớ Ngốc! Nhưng Tớ Biết Yêu Cậu

Chương 18: Buổi học nhóm




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"" Reng...reng...reng..."". Tiếng đồng hồ báo thức vang lên, phá tan cả một không gian tĩnh lặng vào buổi sáng. Mạnh Hùng bật dậy, lấy tay bấm nút "" off "" trên đồng hồ. Cậu lắc đầu để bản thân tình táo hơn. Bỗng ở dưới nhà vang lên mấy tiếng loảng xoảng của vật bằng kim loại rơi, tiếng vỡ của những vật xứ và cả tiếng kêu khàn của mẹ cậu. Mạnh Hùng hốt hoảng lao nhanh từ trên tầng xuống rồi chạy vào trong bếp. Căn phòng khói mù mịt, Hùng vội tắt bếp ga, xuyên qua làn khói, nhìn thấy mẹ đang ho sặc sụa ngồi co lại một góc.- Con đã bảo mẹ là đừng có làm vậy nữa mà. _ Cậu nói trong lúc đỡ thân mẫu của mình dậy. Giọng nói mang phần trách móc.

Trong cơn ho khan của mình, cơ thể gầy gò của người mẹ kia nay còn ốm yếu hơn. Mái tóc đã xơ rối, khuôn mặt như không còn chút thần thái nào. Rồi bà vẫn cố gắng nói:

- Con đã phải chăm sóc mẹ suốt mấy tháng nay rồi. Mẹ chỉ muốn nấu cho con bữa cơm...

- Trước mắt mẹ đừng bận tâm gì cả. Vả lại với con, chăm sóc mẹ chưa bao giờ là một gánh nặng. _ Mạnh Hùng trả lời dứt khoát. Cậu dìu mẹ lên giường, khẽ kéo chiếc chăn lên đắp cho bà. Cậu khẽ cười rồi đi làm vệ sinh cá nhân, tiếp đó dọn dẹp lại phòng bếp và nấu đồ ăn. Một lúc sau, Hùng đem bát cháo nóng ra, cậu đặt xuống chiếc bàn gần giường.

Cậu cầm lấy cặp của mình, trước khi đi vẫn không quên dặn:

- Lát mẹ nhớ phải ăn đấy. Đừng bỏ bữa.

- Con vất vả quá. Giá như ông ấy..._ Bà nói yêu ớt trong cơn ho của mình, rồi bỗng bị chặn đứng lại bởi tiếng nói của đứa con:

- Mẹ đừng nhắc đến kẻ bạc tình đó làm gì. Nhất là kẻ đã bỏ rơi vợ con mình chỉ vì tiền.

Trong giây lát, Mạnh Hùng không ngăn được sự tức giận của mình mà hét lên. Nhận thấy sự sợ hãi của mẹ, cậu cúi đầu xuống thay cho lời xin lỗi. Có lẽ do cũng hiểu ý cậu, bà khẽ gật. Sau đó cậu trở về với việc chính của mình. Bước ra khỏi nhà, cậu đứng lặng chân trước cổng, im lặng một hồi dài. Hùng ngẩng mặt lên nhìn trời, đôi mắt hướng vào những đám mây xanh kia rồi cậu cười nhẹ. Cậu thở một hơi dài rồi lấy lại dáng vẻ tinh ranh trước đây. Sải bước nhanh chóng chạy đi. Cậu phải mạnh mẽ.

Nhận ra bóng dáng quen thuộc phái trước mặt, Hùng chạy tới vỗ vai chào cùng nụ cười lém lỉnh:

- Phong! Good morning.

- Mới sáng sớm đã sung quá nhỉ! _ Nhật Phong dường như đã quá đỗi quen thuộc với kiểu chào này của ai kia nên cậu phản ứng vẫn rất bình thường. Sau khi uống hết hộp sữa của mình và vứt vào chiếc thùng rác công cộng cạnh đó, Phong quay sang hỏi:

- Có chuyện gì vui sao?

- Ây dà, có gì đâu chứ. Mà chuyện vui thì phải hỏi cậu đây. _ Mạnh Hùng nhe răng, lấy đầu gối tay huých nhẹ vào người Phong, nhe răng cười.

Và theo đúng suy đoán của cậu, Phong đã ngay lập tức đỏ mặt quay ra chỗ khác. Được nước làm tới, Hùng nhắc lại chiến công của mình:

- Cậu phải cảm ơn tớ vụ học nhóm này đó nha.

Nói rồi, cậu vỗ vai Phong và chạy lên trước, miệng cười nhớ lại chút chuyện. Chả là gần tới kì thi nên Hùng đã đề xuất ý kiến với cô Thu cho lớp được phân chia ra thành nhiều nhóm để học cùng nhau. Và thế là cứ ba bàn một nhóm. Đương nhiên nhóm của họ gồm các thành viên tập hợp ở ba bàn cuối. Công nhận là nhiều lúc cậu thông minh thật.

*** *** ***

- Song Nhi! Bọn tớ đến rồi này._ Mạnh Hùng đứng ở ngoài nói lớn, cái khuôn mặt tí tởn đầy vui vẻ. Dường như cậu rất hứng thú với việc học nhóm.

Nhi nghe thấy tiếng gọi cũng nhanh chóng chạy xuống mở cửa để cho bạn mình không phải chờ lâu.

- Ủa, hai người kia đâu? _ Nhi thắc mắc hỏi khi thấy thiếu thành viên nhóm.

- Tớ thấy họ xuống xe lâu rồi mà, vẫn chưa tới sao? _ Hùng ngờ ngợ nhớ lại, không lẽ vừa rồi cậu nhìn nhầm.

- Đang bị rượt ngoài kia kìa. _ Phong chỉ tay.

Hùng đập mạnh tay vào nhau, ra vậy. Thật không ngờ chuyện học nhóm giấu kín vậy cũng bị phát hiện. Chắc lại nhờ ơn những cái loa phát thanh ở lớp đây mà.

Ngay sau đó có hai bóng dáng đang chạy nhanh đến phía họ, theo sau là cả một quân đội mang tên FC.

- Tránh ra!!! _ Nguyệt Băng - Thiên Nam đồng thanh hét lớn. Ba người kia theo phản xạ nhanh chóng làm theo, chia ra đứng nép sang một bên. Sau khi đã chạy được vào nhà, Nam nhanh chóng chốt cửa lại rồi thở dốc vì mệt.

- Khổ quá nhỉ? _ Mạnh Hùng nói. Nhìn qua lỗ nhòm trên cánh cửa, nhiều người kinh khủng, thế này thì có mà giời học. Tiếng la hò cứ mỗi ngày một to hơn.

Băng sau khi đã lấy lại được hơi liền nhìn xung quanh nhà, phát hiện không thấy ai.

- Bố mẹ cậu không có nhà hả Nhi?

- Ừ. _ Cô gật đầu đáp, rồi quay snag nói tiếp: - Mà giờ chúng ta lên tầng thượng học nhá. Dưới này có vẻ ồn.

- Sáng kiến hay. _ Hùng giơ tay ra tạo kí hiệu ""Like"". Quá đúng với ý cậu. Nếu như mà ngồi dưới này học nhóm chắc chữ không vô nổi đầu quá.

Nhưng mọi chuyện cũng chẳng được như ý. Trên này không có quạt nên nóng kinh khủng không khác gì cái lò thiêu. Nhất là với cái thời tiết nóng nực mùa hè này. Mới ngồi có lúc mà đã vã mồ hôi rồi.

- Nóng quá! _ Thiên Nam và Mạnh Hùng đồng loạt than vãn bằng một câu giống nhau. Rồi như một lập trình đã được đặt trước, cả hai cùng lấy quyển sách toán ra quạt.

- Để tớ đi lấy quạt cho. _ Song Nhi nói rồi đứng dậy đi làm luôn.

- Cậu vác nổi không vậy? _ Nguyệt Băng hỏi.

- Đừng lo, tớ khỏe lắm. _ Nhi trả lời vọng lên khi đang chạy xuống. Cô đi vào phòng mình. Rút dây điện quạt ra, cô quấn nó lại rồi cầm chắc hai tay vào thân quạt bàn rồi nhấc lên. Nào ngờ đi được hai, ba bước thì dây điện bỗng tuột ra, quấn vào chân Nhi. Cô không kịp phản ứng liền ngã tự do về phía trước...

...Nhưng cô không cảm thấy đau, hình như có người đỡ rồi.

- Vụng về quá! _ Nhật Phong trau mày, cái tính hậu đậu này của cô xem ra vẫn không đổi. À, có chút phần xui xẻo nữa chứ. Đương đâu bị dây nó quấn vào chân, đúng là mười người mới có một người mà. May mà vừa rồi cậu đỡ kịp. Phong nhanh tay gỡ chiếc dây quấn trên chân Nhi ra, rồi cầm lấy chiếc quạt điện kia thay cô.

- Sao cậu vẫn còn đứng đó. _ Nhật Phong quay xuống hỏi khi thấy cô vẫn đứng im một chỗ nãy giờ.

"" Cậu vụng về quá!

G...gì chứ...Hứ, không chơi với Phong nữa.

Ớ này này... ""

Hồi ức trong quá khứ của cô bỗng chốc quay lại bởi câu nói vừa rồi.

- À không có gì. Vừa rồi cảm ơn cậu nhé Nhật Ph... _ Nói đến đây, Song Nhi nhanh chóng lắc đầu phủ nhận rồi thay đổi lại tên gọi - Phong B, cảm ơn nha.

Rồi, cô chạy lên trước. Nhật Phong nhìn theo bóng dáng của cô, khoảng khắc vừa rồi, cậu biết Nhi đã nghĩ gì...

Cô...đang dần nhận ra cậu.

Dường như cậu càng ngày càng có những hành động lộ liễu rồi.

Phía trên kia, Thiên Nam vẫn quan sát tất cả những chuyện vừa rồi của hai người. Cậu nhìn Phong, đôi mắt ẩn chứa sự khó chịu không mấy vui vẻ. Bàn tay Nam đang dần vò nát quyển sách học, hai hàm răng không ngừng nghiến mạnh vào nhau, cố gắng để khống chế thứ cảm xúc lạ.

- Sao mà khó chịu quá đi.

- Khó chịu gì cơ. Cậu bị ốm hả? _ Không biết từ đâu, Song Nhi liền nhảy ra trước mặt cậu. Thiên Nam giật bắn mình vì sự xuất hiện quá ư đột ngột của cô. Không giữ nổi thăng bằng, cậu cùng với chiếc ghế đang ngồi ngã mạnh xuống đất.

- Ui da. _ Nam nhanh đứng dậy phủi bụi trên người rồi hai tay nhẹ xoa những chỗ đau. Đúng là xui xẻo mà.

- Nãy giờ mất thời gian khá nhiều đó. Học nhanh đi. _ Nguyệt Băng nhắc nhở.

Vậy là, mọi việc trở lại với ban đầu. Tất cả cùng chăm chỉ làm bài. Nhưng số phận thích trêu đùa với họ, chỉ vừa mới học được tầm năm phút, những tiếng phá đám bắt đầu vang lên.

- Câu này làm sai rồi. Là 3x. _ Mạnh Hùng chỉ vào đáp án trên vở.

- Sai cái con khỉ khô. Ông làm sai thì có. 7x đúng rồi. _ Thiên Nam nhanh cãi lại.

- Đúng đúng cái con khỉ. 3x. _ Mạnh Hùng đạp ghế ngồi bật dậy, giương mắt nhìn thẳng vào kẻ đối diện.

- 7x. _ Thiên Nam cũng chẳng phải dạng vừa, lập tức đứng lên đáp trả. Hai người lúc này đây mắt đối mắt, lời nói trả lời nói, miệng liên hồi đọc kết quả. Cả Nam và Hùng không ngừng biên minh cho đáp án của mình. Không ai chịu nhường ai.

- Là 5x hai ông tướng ạ. _ Nhận thấy tình thế khó mà cứu vãn, Nhật Phong và Nguyệt Băng lên tiếng.

Họ trố mắt nhìn nhau rồi quay sang nhìn những chủ nhân của câu nói vừa rồi.

" Nếu như theo kẻ đứng đầu khối nói.../

Nếu như theo lời Nhật Phong nói....

•Thì đáp án của mình sai chắc rồi. "

Trong đầu họ cùng vang lên cùng suy nghĩ khá giống nhau. Rồi cả hai cùng thở dài thườn lượt, người như mất hết sinh khí. Xem ra là phải giải lại từ đầu.

- Hai người giống nhau quá. Bộ dạng vừa rồi cũng y hệt luôn. _ Nhi vỗ tay trầm trồ nhìn hai người đối diện.

Nghe Nhi nói vậy, Hùng và Nam liền quay sang nhìn nhau, miệng cười thân thiện. Được 3s sau thì nhanh chóng thay đổi bằng khuôn mặt đầy sát khí, hằn học.

- Hợp á. Với cái tên này ư? Không có đâu. _ Thiên Nam nói bằng một giọng điệu đầy sự chế giễu.

- Ừ. Tôi đây cũng nghĩ như ông đấy. _ Hùng nhìn đối phương khiêu khích.

- Haha. _ Thiên Nam vẫn giữ nguyên cái khuôn mặt " muốn giết người " kia, cười cười. Cậu đưa tay ra phía trước mặt.

-HAHAHA. _ Mạnh Hùng cũng cười đáp lại, thậm chí là còn to hơn kẻ kia rồi bắt tay với Nam. Từ một việc xã giao thân thiện nay đã trở thành cuộc chiến đấu tay giữa hai kẻ kia. Ba người kia đứng cạnh chỉ biết chẹp miệng rồi lại tiếp tục làm bài tập xem như không có gì xảy ra. Người xưa nói quả là không sai: càng giống thì càng khắc.

Sau một hồi cuối cùng cả năm người cũng gần làm xong bài tập được giao. Tại sao lại chỉ là gần xong? Đơn giản bởi luôn có hai người ngoại lệ. Thiên Nam và Mạnh Hùng không biết đã tranh luận bao nhiêu trong lúc làm. Có một câu rất đỗi bình thường, họ cũng có thể đưa nó tới đỉnh cao của sự rối rắm. Đến mà mệt.

- Đói~~~! _ Hai kẻ ồn ào nhất cùng lên tiếng một lúc. Cộng thêm cái động tác buông bút rồi đặt tay nằm dài trên bàn khiến không ai có thể nhịn cười và thán phục trước sự giống nhau đến bất ngờ của họ. Vậy mà nãy cứ cãi không phải mãi.

Song Nhi liền giơ tay đề xuất ý kiến:

- Hay các cậu ăn luôn cơm trưa ở nhà tớ nhé.

- Được hả? _ Hùng và Nam sáng mắt mừng rỡ nhìn Nhi. Cô đúng là vị cứu tinh của bụng họ mà.

- Tất nhiên.

Nói rồi, Song Nhi kéo Nguyệt Băng xuống bếp nấu thức ăn cùng. Đương nhiên với tài nghệ nấu nướng của đôi bạn kia, họ nhanh chóng làm xong một số món với những nguyên liệu có sẵn trong tủ lạnh.

- Cậu trang trí nhìn đẹp mắt quá đi. _ Song Nhi trầm trồ nhìn những món ăn được bày trên bàn khách. Băng không trả lời chỉ nhìn cô cười nhẹ:

- Cậu lên gọi họ xuống đi.

- Yét sờ. _ Song Nhi đứng trọng, tay để lên gần đầu tạo dáng trang nghiêm khi chào cờ.

Nhưng cô vừa tính đi lên tầng thì đã thấy ba người kia đứng trực sẵn ở đó từ lâu.

- Á!! M...Mấy cậu đứng đây lúc nào vậy? _ Song Nhi giật mình hét rồi hỏi sau khi định thần lại.

- Lúc hai cậu bắt đầu nấu ý. Thơm níc mũi ra sao chịu nổi. _ Mạnh Hùng nhanh nhẩu đáp rồi kéo Phong và Nam bên cạnh mình tới bàn ăn.

- Đói hết chịu nổi rồi. Tớ ăn trước đây. _ Nói rồi Hùng nhảy vào ăn ngay tức khắc. Nhưng chỉ vừa được giây trước giây sau, cậu đã nhanh chóng hét lên:

- A...a...Á!!!! Cay! CAY QUÁ!!!

Hùng chạy nhanh đi lấy nước lạnh uống. Người cứ không ngừng nhảy cà tâng lên, tay thì liên tục quạt miệng cho đỡ phần nào.

- Ớt này dùng để trang trí, ăn chi vậy! _ Nguyệt Băng lấy đũa gắp ớt lên rồi giơ ra trước mặt Hùng, bất giác nhoẻn cười - một nụ cười trêu chọc khiến cậu tức điên.

- Cái tính hấp tấp của cậu vẫn cứ vậy nhỉ. _ Nhật Phong tiếp lời.

- Ơ hay hai cái người này. Đã không an ủi người ta thì thôi, ở đó mà còn đâm chọc đủ kiểu nữa. _ Mạnh Hùng không chịu được liền gắt gỏng, có phần bức xúc.

Nam thì thở phão nhẹ nhõm trong lòng. Vừa rồi cũng hấp tấp thèm ăn nhưng cũng may cậu không gắp phải ớt. Quả là trời phật thương cậu quá.

- Hình như nãy giờ Băng với Thiên Nam không nói với nhau câu nào thì phải. _ Song Nhi lên tiếng sau một hồi im lặng.

Câu nói của cô đã dồn sự chú ý của Phong và Hùng sang phía hai người kia. Họ cùng gật gù công nhận. Suy nghĩ lại thì quả đúng là như vậy. Từ lúc mới bắt đầu học tới giờ, hai thần tượng đó chưa giao tiếp với nhau dù chỉ một câu. Lạ thật!

- Do công ty của hai người là đối thủ hả? _ Hùng hỏi.

Nghe đến đây, Thiên Nam cười nhạt. Cậu đặt đũa xuống rồi đứng dậy đi ra khỏi bàn ăn. Đi tới giữa nhà, cậu quay đầu lại nói:

- Cái cốt yếu không phải do công ty. Mà là... do chính bản thân.

Nam lại tiếp tục đi lên trên làm tiếp bài tập. Trong đầu cậu vẫn văng vẳng câu trả lời vừa rồi của mình. Do chính bản thân! Phải. Cái quan trọng tạo nên điều đó là do mình. Cậu khinh bỉ cô - kẻ đã lên làm Idol bằng những mưu đồ dơ bẩn từ đồng tiền và khiến cho em gái cậu...

Ring~ 🎶 Reng~~~. _ Tiếng chuông điện thoại của Thiên Nam vang lên. Người gọi đến lưu dưới tên là " Em Gái ". Cậu nhanh chóng bật nghe:

- Nhóc tì của anh lại muốn mua gì nữa hả?

- Ứ. Không có à. _ Người đầu dây bên kia liền phản bác lại.

Thiên Nam xì một cái, không ngờ hôm nay lại đoán trượt suy nghĩ của cô em gái yêu quý.

- Vậy thì gọi anh có việc gì đây? _ Cậu uể oải hỏi.

- Ưmm... Hôm nay, anh học nhóm cùng chị Nguyệt Băng phải không? Vui quá rồi còn gì.

Cái tên " Nguyệt Băng " khiến cho sắc mặt Nam xấu đi nhanh chóng. Cậu gằn chặt lấy chiếc điện thoại trên tay.

- Em nói kiểu như bản thân mình là Fan của cô ta vậy nhỉ? Này, nhóc con. Em quên mất việc Hoàng Nguyệt Băng đó đã làm gì với mình rồi sao?

- Anh à, em... _ Cô ngập ngừng đáp rồi im lặng ngẫm nghĩ. Đang chuẩn bị nói tiếp thì Nam đã cúp máy, cô cũng chỉ biết im lặng rồi nhìn ra bên ngoài cửa sổ bằng một đôi mắt xa xăm, vô định.

***. ***. ***

- Ngon quá đi. _ Hùng dựa lưng vào ghế, tay xoa bụng đầy thỏa mãn. Nhận thấy thiếu ai đó, Hùng nói tiếp: - Ơ mà Nhi đâu rồi?

Chỉ vừa mới dứt lời, một tin nhắn được gửi tới điện thoại của Hùng - Phong - Băng. Cả ba người ngạc nhiên nhìn nhau bởi sự tình cờ đó. Mở tin nhắn ra, cùng một số lạ, một nội dung. Hình ảnh Song Nhi đang bị trói và nằm ngất trên sàn. Là bọn chúng! Từ lúc nào mà...?

Hai người kia chưa kịp nghĩ xem sẽ làm gì thì đã thấy Nhật Phong gọi điện cho chủ nhân cái tin nhắn vừa rồi. Thao tác của cậu nhanh và mạnh tới nỗi như muốn băm vằm kẻ đó ra làm trăm mảnh.

- ÔNG...

Phong chưa kịp nói gì thì đã bị Nguyệt Băng giật lấy điện thoại. Cô đặt lên tai rồi nhẹ nói:

- Cô ấy đang ở đâu?

- Hoàng Nguyệt Băng! Cậu mau...

Băng giơ ra trước mặt cậu một tờ giấy mình vừa mới viết, một lần nữa ngắt quãng lời nói của Phong.

" Im lặng. Nếu giờ cậu tức giận, chuyện sẽ bị lộ."

Phong siết chặt tay kiềm chế. Rốt cuộc cậu đã làm được gì? Tại sao cô vẫn gặp chuyện? Cậu...thật vô dụng.

- Cô là Hoàng Nguyệt Băng nhỉ? Có vẻ lo lắng quá ta. _ Kẻ đầu dây bên đó trả lời, một cái giọng the thé. Băng nhíu mày, chức năng ẩn giọng nói!

- Cậu ấy là bạn tôi. Nói đi, ở đâu?

- Đừng lo, chỉ chơi đùa chút thôi. Cô bé đó đang rất ngon giấc tại phòng ngủ.

Nói xong, hắn ta cúp máy.

Nguyệt Băng chạy lên phòng cô - nơi Song Nhi đang ở đó. Mặc dù đã nhìn bức ảnh kia lúc lâu và chuẩn bị sẵn tinh thần nhưng khi nhìn thấy Nhi, cô vẫn không khỏi bàng hoàng, sững sờ. Băng nhẹ nhàng đến cởi trói cho người con gái kia rồi khẽ lay:

- Nhi! Nhi! Mau dậy đi.

- Ủa. Nguyệt Băng hả? Cả Hùng và Phong B nữa. Sao các cậu ở đây hết vậy. _ Song Nhi nhìn xung quanh rồi từ từ ngồi dậy. Cô chau mày, lắc nhẹ đầu.

Nhưng cả bốn người đều không ai đáp lại. Họ nên trả lời sao đây?

Nguyệt Băng nhanh trí chuyển chủ đề khác, quay sang hỏi:

- Cậu bị ai đó đánh ngất hả?

- Đánh ngất? _ Song Nhi hướng mắt nhìn lên, lấy tay xoa xoa cằm nghĩ lại sự việc. - Tớ...cũng không rõ nữa.

Nguyệt Băng thở dài, cô bạn này thật là...

Ngay sau đó, đôi lông mày của Nguyệt Băng liền nhíu lại khi nhìn thấy vệt máu dài trên tay Nhi. Dường như cũng nhận ra điều đó và không muốn Băng phải lo lắng, Song Nhi nhanh lấy tay che đi vết thương của mình và chỉ cười xoà. Nhưng Nhật Phong cũng đã nhìn thấy. Cậu siết chặt tay rồi tới thu xếp sách vở và đi về.

- Ủa. Sao cậu ấy về nhanh vậy?

Đáp lại câu hỏi của Song Nhi, họ lại chỉ tiếp tục im lặng.

Rồi Song Nhi nhận ra Phong đã để quên áo khoác của mình ở nhà cô. Nhi cầm lấy nó tính gập lại mai mang trả cho cậu thì một tấm ảnh bỗng rơi ra từ túi áo. Cô nhặt lên nhìn, ngỡ ngàng khi đó là tấm ảnh chụp chung bản thân với Nhật Phong lúc bé. Nhi nhìn bức ảnh không chớp mắt. Tại sao Phong B lại có nó? Không lẽ cậu chính là Nhật Phong sao?

- Xin lỗi, tớ có chút việc. Tớ ra đây lúc rồi sẽ về ha.

________

" Píng...pong...". Tiếng chuông cửa reo, bà Như chạy ra mở cửa.

- Song Nhi?! _ Bà khá ngạc nhiên bởi sự xuất hiện của cô.

- Dạ, chào cô. Cô cho con lên phòng Phong lúc được không ạ.

- Hả. À...ừ. _ Như sững sốt trước câu đề nghị đột ngột của cô. Vẻ mặt đột ngột kia của Nhi, không phải cô đã nhận ra rồi chứ! Bà lo lắng mong sao điều mình nghĩ là sai.

Nhìn theo những bước chân Song Nhi đi dần lên trên tầng, Như lại suy nghĩ tới câu nói trước đây của mình. Liệu có thể không đây? Cô liệu có thể vực dậy được không?

Hơn một tiếng trôi qua, Như nhìn đồng hồ treo tường, xem ra sắp tới giờ Nhật Phong về rồi. Bà gọi vọng lên trên tầng:

- Nhi à, muộn rồi đó.

- Dạ. _ Cô trả lời rồi đi xuống. Có vẻ như khó chịu vì chưa tìm rõ câu trả lời, Nhi nói tiếp: - Con...có thể ở lại thêm chút được không ạ?

- Nhưng mà... bố mẹ con sẽ rất lo đấy.

Song Nhi mím môi suy nghĩ. Rồi cô gật đầu:

- Vâng. Con về ạ.

- Ừm. Tạm biệt con nha.

Nhi chỉ vừa mới về được một lúc thì Nhật Phong đi về. Như thở phào nhẹ nhõm, cũng may là hai đứa trẻ đó không đụng nhau, may mà Nhi vẫn chưa phát hiện.

- Mẹ vừa vào phòng con sao? _ Nhật Phong thắc mắc khi thấy căn phòng của mình khác trước.

- À. Vừa rồi...

- Mẹ...sao? _ Nhi đứng ở cửa, ngạc nhiên khi nghe thấy cuộc trò chuyện kia. Cô đã quay lại đây lấy đồ bỏ quên và tình cờ nghe thấy nó. Nhưng mọi chuyện rốt cuộc là sao đây?

- Nhi à, thật ra không phải như con nghĩ đâu. _ Bà Như cố gắng giải thích sang một vấn đề khác để che đi sự thật. Nhưng cô không để ý. Song Nhi nhìn cậu. Bằng một giọng chắc nịch, cô nhấn mạnh từng chữ:

- Cậu là Nhật Phong?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.