Có Lẽ Nào Lại Như Thế

Chương 49




Suốt ba tuần, Viên Khởi Lương vẫn như cũ chưa có trở về, cũng không có bất cứ tin tức gì. Đột nhiên biến mất như vậy khiến Trác Lí cảm thấy ngoài lo lắng ra, còn càng ngày càng oán trách Viên Khởi Lương, oán trách anh khi đi không giải thích gì, oán trách anh ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi cho cô. Vậy mà, trước mặt các đồng nghiệp và người nhà cô vẫn giả vở vui vẻ, chỉ lúc đêm khuya yên tĩnh ở nhà họ Đường cô mới níu lấy gối của Viên Khởi Lương vừa hung hăng nhào nặn vừa nói: Cái khối băng vừa thối vừa máu lạnh này, gọi điện thoại cho em sẽ chết sao? Sau đó lại lầm bà lầm bầm thật lâu.

Sau khi Trác Ý gọi một cú điện thoại tới thúc giục cô về nhà thất bại, cũng không gọi lại nữa, thỉnh thoảng sẽ gửi tin nhắn cho cô bảo cô chú ý thân thể và an toàn.

Trác Lí vốn tưởng rằng, cô sẽ vượt qua chờ đợi không có manh mối gì như vậy. Cô cho rằng cuộc sống sau này của mình sẽ bình yên đơn điệu mà tràn đầy nhớ nhung, nếu Viên Khởi Lương trở lại cô nhất định phải tiến hành một cuộc giáo dục tư tưởng sâu sắc với anh. Không nghĩ tới, tại một buổi tối đang mò mầm về nhà, cô bị một người đàn ông mặc áo T shirt màu đen mới lên một chiếc xe hơi màu đen.

Vốn Trác Lí muốn cự tuyệt, nhưng người đàn ông mời cô lên xe lại dùng sức quá lớn, lôi cánh tay của cô còn che kín miệng cô, cô chưa kịp phản kháng, đã bị áp chế lên xe.

Trong xe có ánh đèn màu vàng nhạt, sau khi Trác Lí thích ứng được với ánh sáng thì cô ép buộc mình trấn định lại. Người phụ nữ không có năng lực và hèn yếu mới có thể la hét trong tình huống khẩn cấp như vậy, nghĩ được như vậy, ánh mắt kiên định của cô trực tiếp bắn về phía người đàn ông đang ngồi chính giữa kia, hơi thở tức giận lớn đến mức doạ người đàn ông kia.

Đây là một người đàn ông trung niên, Trác Lí chưa nhìn rõ lông mày của hắn đã cảm nhận được sát khí đằng đằng, cộng thêm ánh mắt loé sáng như lửa mà tàn nhẫn, Trác Lí chỉ nhìn mấy giây vẫn không tự giác được đưa ánh mắt đến nơi khác, thời khắc mấu chốt này, cô cũng hiểu được mình phải tìm cách buông lỏng lực chú ý, “A, xe này không tệ, chỉ là trong xe không nhìn ra nhãn hiệu gì, ánh sáng cũng có chút mờ, chú không ngại nói cho tôi biết xe này là nhãn hiệu gì chứ? Con người tôi, đối với xe rất yêu thích.”

Trên thực tế, Trác Lí có thể rõ ràng cảm nhận được giọng nói của mình giờ phút này đang run rẩy, loại sợ hãi này của cô để cho người đàn ông ngồi trên xe cơ bản là trấn định này bắt được.

“Mercedes-Benz.” Giọng nói của người đàn ông trung niên vang dội, ánh mắt ngưng tụ, chiếu vào người Trác Lí mấy giây không rời.

“Xe này ban đầu không phải là Mercedes-Benz sản xuất? Vốn Mercedes-Benz không sản xuất loại phiên bản này. Tôi thấy tính năng này………..”

“Không tệ.” Người đàn ông trung niên trực tiếp cắt đứt lời Trác Lí, “Cô là bạn gái mới của Viên Khởi Lương?”

Trác Lí trong nháy mắt kia ngây ngốc cả người, mở miệng hồi lâu mà vẫn không biết nói gì. Nhưng mà, trong nháy mắt cô đã hiểu: Người đàn ông đột nhiên ngồi trước mặt cô này —— là vì Viên Khởi Lương mà đến. Như vậy, hắn có thể biết tin tức của Viên Khởi Lương chứ? Hoặc là……….Viên Khởi Lương là bởi vì người đàn ông này mà biến mất? Trong lòng cô không ngừng trình diễn từng màn phim truyền hình, cái gì mà 《 Young and Dangerous 》 a, 《Vô Gian đạo 》 a, 《 hệ thống cảnh sát 》 a tất cả ở trong đầu cô chạy qua một lần, cuối cùng, cô vẫn hết sức nghiêm túc trả lời, “Đúng.”

Người đàn ông trung niên đối với câu trả lời của Trác Lí có chút kinh ngạc, nhưng ngay sau đó, vẻ mặt của hắn lại khôi phục nghiêm nghị như ban đầu. “Tôi là Bạch Hách Sơn…….Cha của Bạch Oanh.”

Lời này vừa nói, trong nháy mắt Trác Lí cũng hiểu tình cảnh của mình, cũng hiểu ý tứ người đàn ông đối diện. Bạch Hách Sơn, Bạch Hách Sơn………..Cô nhớ Lâm Thạc từng nói qua với cô, Bạch Hách Sơn có tên trong hắc đạo, mặc dù người trên “Giang hồ” đều cho rằng hắn đã chậu vàng rửa tay không giao thiệp với công cuộc hắc đạo nữa ngược lại lại làm ăn nghiêm chỉnh, nhưng uy danh của hắn vẫn còn, tuỳ tiện nói câu “Hắc đạo” cũng có thể vênh váo, có rất nhiều người trong hắc đạo lăn lộn cho đến nay đều từng làm việc dưới tay của hắn, cho nên, cho dù hắn không giả làm hắc đạo, hắn cũng có rất nhiều hắc đạo ngày trước, vừa có chuyện lớn chuyện nhỏ gì cần giúp đớ, căn bản ngay cả chào hỏi cũng không cần, tự đánh cũng có người ra mặt giúp đỡ. Vậy mà, hiện tại hắn lại tìm gặp cô, cô dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết hắn là vì con gái của mình Bạch Oanh, chẳng qua, cô đoán không ra được hắn sẽ dùng chiêu gì để cô rời xa Viên Khởi Lương.

Cô chưa từng nghĩ tới, chuyện cẩu huyết và buồn nôn như vậy sẽ giáng lên đầu cô. Sau khi trong lòng cô suy nghĩ đủ kiểu, Trác Lí lại lần nở nụ cười như ánh mặt trời, “Ông tìm tôi có việc gì thế? Tôi và con gái ông cũng không quá quen thuộc.” Giả vờ ngây ngô trước sau đó lừa dối qua để chạy trốn, đây là ý nghĩ hiện tại của Trác Lí.

“Nói đi, cô có điều kiện gì?” Người đàn ông trung niên đi thẳng vào vấn đề.

“Điều kiện gì, tôi thật sự là không biết ông ở đây nói cái gì.”

Vào lúc này, tấm rèm che cách buồng lái và chỗ ngồi bị tách ra, giọng nói của một người đàn ông trung niên khác truyền đến. “Cô Trác, chúng tôi đối với cô rất hiểu rõ, chính là cô không nên dùng cái bộ mặt diễn trò đó để ứng phó.”

Nghe xong lời này, Trác Lí cảm thấy lòng mình như hầm băng, thật lạnh thật lạnh. Cô nghĩ, cô thật sự là miếng thịt nằm trên thớt đợi người ta tới làm thịt rồi.

Thấy Trác Lí không nói gì, người đàn ông trung niên ngồi ở buồng lái kia lại tiếp tục mở miệng, “Có một số việc tôi cũng sẽ không nói thẳng ra, nhưng, việc Viên Khởi Lương Viên luật sư ở thành phố A bị tai nạn xe kia tuyệt đối không phải là tình cờ, tôi nghĩ, tính tình Viên luật sư là như thế nào cô cũng hiểu rõ, nếu anh ta không phải được người nhà họ Bạch một đường bảo bọc, có bao nhiêu Viên Khởi Lương, đi bao nhiêu nước……Cũng không đủ. Chẳng qua, những thứ che chở này đều không phải là cho không, tiểu thư nhà tôi thích anh ta, vậy coi như đời trước anh ta đã tu luyện được phúc duyên, hôm nay anh ta qua sông rút cầu như vậy, cũng không oán được nhà họ Bạch không nhớ tình cũ. Chỉ là, làm khó tiểu thư nhà ta một mảnh tình si, cho dù cô ấy có muốn chết muốn sống anh ta cũng không đến thăm……..Người đàn ông nhẫn tâm như vậy, cô Trác thật sự không cân nhắc rõ ràng quan hệ này?”

Lời nói người đàn ông này, khiến Trác Lí càng lạnh hơn. Cô quay đầu lại ngồi ngay ngắn trước mặt Bạch Hách Sơn, hắn cũng đang nhìn thẳng cô, Trác Lý nghĩ: Gặp qua đủ loại người thấy người này so với cái gì cũng thấy chuẩn lão đại xã hội đen, cô nghĩ trước mắt hắn cô diễn trò làm vẻ ngốc mà không bị nhìn thấu thì quả thật chính là si tâm vọng tưởng.

“Cô Trác, tôi khuyên cô trở về suy nghĩ thật kỹ. Cô bây giờ có thể không biết Viên luật sư đang ở nơi nào chứ?”

Nét mặt Trác Lí hoàn toàn rơi vào trong camera, cũng rơi vào máy theo dõi trong buồng lái, lúc cô còn chưa kịp thu hồi lòng hiếu kì của mình thì người đàn ông trong buồng lái lại tiếp tục mở miệng, “Anh ta bây giờ đang ở nước Đức, tính mạng cha mẹ của anh ta ở bên kia đang bị uy hiếp.”

“Các người thật hèn hạ, cư nhiên đối phó với cha mẹ anh ấy?”

Người đàn ông trung niên nhỏ giọng cười cười, nói: “Cô gái nhỏ cô không khỏi quá đơn thuần rồi, nhà họ Bạch đã sớm thoát khỏi hắc đạo, cũng tất nhiên không dùng thủ pháp của hắc đạo giải quyết vấn đề, huống chi, nếu như chuyện này thật sự là nhà họ Bạch gây ra, vậy bây giờ chúng ta cũng sẽ như trước mà âm thầm dẫn cô đến một địa phương, ở một nơi hoang tàn vắng vẻ vứt xác cô………..” Giọng nói tà ác dừng một chút, lại tiếp tục nói, “Chẳng qua, nhà họ Bạch không làm chuyện này, không phải là không dám, chỉ là không muốn thôi.”

Đúng vậy, nếu như bọn họ thật sự muốn giải quyết dứt khoát vấn đề, hoàn toàn có thể trói cô, sau đó giết con tin. Nhưng hiện giờ, cô vẫn luôn cảm nhận được tình huống chung quanh, cô biết: Chiếc xe lớn này vẫn còn dừng ở dưới lầu nhà họ Đường.

“Tôi tại sao………Tại sao phải tin tưởng các người?”

“Cô có thể không tin, nhưng tôi có thể nói cho cô biết, sự xuất hiện và tồn tại của cô cùng với ý nghĩa của nhà họ Bạch, Viên Khởi Lương biết rõ sẽ có kết quả gì. Loại kết này này mang tới hậu quả trực tiếp, có thể, Viên luật sư sẽ gặp chuyện không may, có thể, người bên cạnh Viên luật sư sẽ gặp chuyện không may. Mà loại chuyện không may này, bình thường sẽ liên quan tới tử vong. Cô Trác đừng tưởng rằng tôi hù doạ cô, dù tôi không giải thích, cô Trác cũng có thể tưởng tượng được.”

“Như vậy, ý của các người là, chỉ cần tôi rời khỏi Viên Khởi Lương, anh ấy có thể an toàn? Hoặc nói trực tiếp một chút, tôi quyết định sống chết của anh ấy?” Trác Lí hỏi đúng mực, vào giờ phút này cô coi như hiểu dụng ý của nhà họ Bạch. Cô tin tưởng, những thứ làm hại Viên Khởi Lương kia cùng với chuyện của cha mẹ anh không phải do nhà họ Bạch gây ra, nhưng tối thiểu nhà họ Bạch cũng ngầm cho phép hoặc là bày mưu kế, nếu không, tại sao những hung thủ kia không trực tiếp mưu hại Viên Khởi Lương mà muốn bỏ gần tìm xa đi ra tận nước ngoài hại cha mẹ anh? Đây rõ ràng chính là nhà họ Bạch vì muốn xoay chuyển làm uổng phí công sức của Viên Khởi Lương và dùng thủ đoạn hung hăng uy hiếp. Trung thực như chính cô nói: Sinh mạng và an toàn củaViên Khởi Lương, quả thật là do cô nắm giữ trong tay.

“Cô Trác quả nhiên thông minh, cũng không uổng phí tôi đây một phen khổ tâm giải thích cùng cô.” Vào giờ phút này giọng điệu người đàn ông trong buồng lái kia cư nhiên là từ quỷ dị biến thành khách khí, khách khí này làm cho Trác Lí cảm thấy kỳ cục và buồn nôn.

“Bạch Oanh thật đúng là có một người cha tốt, chỉ là không biết loại hành động này là ý tứ của cô ta hay là ý tứ của cha cô ta.” Trác Lí nói như vậy vốn chỉ muốn phát tiết một chút đối với người đàn ông vẫn ngồi ngay ngắn trước mặt mình mà miệng vẫn chưa có tức giận.

Không ngờ, sau khi Bạch Hách Sơn nghe được những lời này sắc mặt lại đột nhiên trở nên hung ác, một tay của hắn chỉ vào Trác Lí, “Cô gái nhỏ, nói chuyện trước hết tốt nhất là nên suy nghĩ đến hậu quả một chút. Bất luận là tôi hay con gái tôi, đều không phải là đối tượng để cô có thể xoi mói. Lần này tôi không so đo với cô, khuyên cô tốt nhất đừng rơi vào trong tay tôi. Trương Phong, đưa cô ta xuống xe.”

Tiếp đó, cái ngưởi gọi là Trương Phong kéo cửa ra, một tay kéo Trác Lí từ trên xe xuống, sau khi chờ Trác Lí thật vất vả xuống xe và đứng vững thì chiếc xe màu đen có rèm che liền “Ầm ầm” một tiếng rời đi trước mặt cô. Đợi sau khi chiếc xe kia rời khỏi tầm mắt của cô, chân cô mới nhảy lên mắng, “Xã hội đen đi tìm chết đi đi tìm chết đi a a a a………..”

Vậy mà, cô cũng chỉ có thể làm được mức này thôi. Trên đường lên lầu, cô vẫn suy xét lời nói của hai người đàn ông trong chiếc xe, cái người đàn ông nói nhiều kia nghe như là quản gia ngoài mặt như thay cô phân tích rõ ràng từng bước từng bước, hơn nữa nghe qua, hình như cô không có con đường thứ hai có thể đi…………Mặc kệ là vì muốn cô tốt hay là Viên Khởi Lương tốt. Điều này làm cho Trác Lí rất khó khăn rất khổ sở, cô suy nghĩ nhiều đến mức ngửa mặt lên trời hét lên: Vì sao tôi không có một người cha xã hội đen a a a a…….

Cô chợt nghĩ đến Viên Khởi Lương, nghĩ đến chuyện lớn xảy ra như vậy người đàn này cũng không thương lượng cái gì với cô cũng không nói cho cô biết, cô chợt có chút oán hận anh, oán hận anh không quan tâm tới cảm nhận của cô như vậy, oán hận anh căn bản không có thay cô nghĩ tới cô sẽ gặp tình cảnh này, oán hận anh cho cô một tình yêu lại là một tình yêu khó khăn, oán hận anh để cô vì tình yêu khó khăn mà cũng không cùng cô cùng nhau đối mặt, oán hận anh để cô phải từ người khác nghe được tin tức của anh, oán hận anh oán hận anh………….


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.