Có Không Giữ, Mất Đừng Tìm - Dịch: Phô Mai Con Bò Cáu

Chương 9




9.

Trước khi ngủ, tôi nhận được một tin nhắn của Chu Tuyền:

“Nếu chiếc đồng hồ đó khiến chị hiểu lầm thì em có thể giải thích.”

Tôi không quan tâm.

Mười phút sau, Chu Tuyền nhắn thêm:

“Tháng trước mẹ em mang về hai chiếc đồng hồ từ nước ngoài. Em giữ một cái đồng hồ nữ, lúc đó tình cờ là sinh nhật anh Giang Lăng, em không nghĩ ngợi nhiều mà tặng luôn cái còn lại cho anh ấy.”

Ngay sau đó, cô ta lại bổ sung thêm một câu: “ Anh Giang Lăng cũng biết.”

Tôi im lặng một lúc rồi nhắn lại:

“Ý cô là cô cũng đeo một cái đồng hồ có cùng kiểu dáng với cái của anh ấy chứ gì?”

Chu Tuyền không trả lời lại.

Sáng sớm hôm sau, sau khi thu dọn qua loa, tôi xách chiếc vali ban đầu, cùng Trần Thụy lên chiếc xe của Didi mà tôi đã đặt từ trước. Qua gương chiếu hậu, tôi thấy mẹ đang đứng ở cửa.

Bà ấy sững sờ nhìn chúng tôi, môi bà hình như đang mấp máy, cuối cùng thì tôi cũng không nghe rõ rốt cuộc bà ấy có nói gì không.

Trên đường đi, Giang Lăng gọi cho tôi mấy cuộc điện thoại, gửi hàng chục tin nhắn qua Wechat để hỏi giờ tôi đang ở đâu.

Tôi chỉ trả lời đơn giản: “Chúng ta đã chia tay rồi.”

Rất lâu sau Giang Lăng mới trả lời lại: “Trần Nam, anh không đồng ý.”

Tôi block luôn tất cả mọi thông tin liên lạc của anh ấy.

Căn nhà mà Trần Thụy thuê là một căn nhà nhỏ hai phòng, được trang trí theo phong cách hiện đại và đơn giản, rất sạch sẽ, đã vậy còn gần công ty tôi.

Vất vả cả buổi chiều, tôi mới sắp xếp đồ xong.

Trần Thụy mệt đến mức gục xuống sofa, lười biếng nói: “Chị à, tối nay chị phải đãi em một bữa đó.”

Tôi mỉm cười đồng ý.

Khi lấy điện thoại để đặt chỗ nhà hàng, tôi nghĩ trong giây lát rồi bảo Trần Thụy gọi cả Kiều Nhất Thanh tới, coi như cảm ơn vì đã giúp tôi chuyển nhà vào hôm qua.

Trên đường đi có hơi tắc đường, phải mất tới hơn một tiếng đồng hồ thì tôi với Trần Thụy mới tới được nhà hàng đã hẹn.

Kiều Nhất Thanh đã ngồi đợi ở chỗ của mình.

Cậu ấy hơi cúi đầu xuống, đặt một tay lên trên đầu gối của mình, tay kia khuấy cà phê, thế giới ồn ào xung quanh dường như xa lạ với cậu ấy.

Trong một thoáng đó, tôi chợt nhớ lại giờ nghỉ trưa hồi cấp ba của mình. Tôi bị một cơn ác mộng đánh thức, sau khi hơi thở ổn định lại, tôi vô tình liếc mắt về phía Kiều Nhất Thanh.

Cậu ấy đang làm bài tập. Ngồi rất thẳng lưng, ngón tay cầm bút đang tính toán trên tờ nháp, móng tay được cắt tỉa gọn gàng.

Phát hiện ra ánh mắt tôi, cậu ấy quay đầu lại liếc tôi một cái, sau đó lấy giấy ăn ra đưa cho tôi, rồi lại quay đầu tiếp tục làm bài.

Phải một lúc sau tôi mới phản ứng lại, cầm giấy ăn lau trán rồi nhìn xuống, mảnh giấy ban nãy đã ướt đẫm mồ hôi.

Vừa thu lại hồi ức, tôi nghe thấy Trần Thụy bên cạnh đang lẩm bẩm điều gì đó:

“Tiêu rồi tiêu rồi, đi làm muộn thì thôi đi, đến cả việc mời anh ấy ăn một bữa mà cũng đến muộn, thù mới nợ cũ, anh Thanh không lột da em mới lạ.”

Tôi kéo Trần Thụy qua đó và nói một cách chân thành:

“Xin lỗi cậu nhé, bọn tớ đến muộn mất rồi, lát nữa cậu muốn gọi món gì thì cứ mặc sức gọi, không cần giúp tớ tiết kiệm tiền đâu.”

Kiều Nhất Thanh nhìn tôi một lát rồi đột ngột nở nụ cười: “Không sao, tớ cũng vừa tới thôi.”

Sau đó cậu ấy gọi phục vụ tới và đưa cho tôi menu một cách tự nhiên: “Hay là cậu gọi món đi.”

Đang ăn nửa chừng, trong nhà hàng đột nhiên vang lên tiếng piano.

Giờ tôi mới phát hiện ra ở giữa sảnh nhà hàng có một cái bục, bên trên là một cây đàn piano màu trắng.

Một cô gái đang biểu diễn trong khi quay lưng lại với mọi người.

Trên bức tường sau lưng cô ấy có treo rất nhiều đồng tâm kết (*)

(*) đồng tâm kết: ai tò mò có thể search Google hình ảnh hộ mình nha, đại loại là một thứ đồ tượng trưng cho tình yêu trường tồn mãi mãi.

Trần Thụy ho nhẹ một cái.

“Đây là mô hình tiếp thị độc đáo của nhà hàng này. Các cặp đôi đến ăn ở đây chỉ cần tới chơi đàn thì có thể nhận được một đồng tâm kết viết tên hai người họ. Vì vậy có rất nhiều cặp đôi đã đến đây check in.”

Tôi đang ăn, lơ đãng “ồ” lên một cái, thế là bị nghẹn.

Tôi vội cúi đầu xuống ho, cảm giác có người đang vỗ nhẹ vào lưng tôi. Cơn ho đã dứt, chợt thấy một bát canh được đẩy tới trước mặt mình. Khẽ ngẩng đầu dọc theo bàn tay mảnh khảnh, tôi tình cờ bắt gặp đôi mắt đen tuyền của Kiều Nhất Thanh.

Tôi chợt ngây ra.

Kiều Nhất Thanh cũng khựng lại một lúc, sau đó nhanh chóng lấy bát của Trần Thụy, múc cho nó một bát canh.

Trần Thụy ngẩn mặt ra: “Em có bị nghẹn đâu.”

Kiều Nhất Thanh: “...”

Bầu không khí đột nhiên trở nên có chút kì cục. Trần Thụy nhìn Kiều Nhất Thanh rồi lại quay sang nhìn tôi, sau đó lặng lẽ đi vào phòng rửa tay.

Màn biểu diễn piano trên sân khấu vừa kết thúc, tôi vô thức nhìn sang. Cô gái đó cũng trùng hợp quay đầu lại.

Không ngờ là Chu Tuyền.

Cô ta mỉm cười nhận lấy đồng tâm kết mà nhân viên đưa cho, cúi đầu viết gì đó lên trên rồi bước ra khỏi sân khấu trở về chỗ ngồi.

Cũng không có gì ngạc nhiên, tôi thấy người ngồi trước mặt cô ta là Giang Lăng.

Đồng tâm kết được anh ấy siết chặt trong tay, cách hẳn một khoảng nên tôi không nhìn rõ vẻ mặt của anh ấy.

Chu Tuyền nghiêng người, không biết đã nói gì với anh ấy.

Rồi anh ấy đột nhiên bật cười.

Có thể anh ấy cảm giác được có ai đó đang nhìn chằm chằm về phía này, nên ngẩng đầu lên, bắt gặp ngay ánh mắt của tôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.