Trong kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh, Kiều Nhất Thanh và tôi đã làm một chuyến vi vu tới Đại Lý.
Không phải là để hâm nóng tình cảm, mà do dạo gần đây công ty tôi đang có ý định phát triển dự án khu nghỉ dưỡng suối nước nóng ở Đại Lý.
Để giành được vị trí trưởng nhóm dự án, tôi quyết định đến Đại Lý khảo sát thực tế.
Khi chúng tôi tới homestay thì trời đã nhá nhem tối.
Mệt mỏi vì phải ngồi xe quá lâu, nên chúng tôi định nghỉ ngơi một xíu rồi ăn uống tại một nhà hàng gần đó.
Đột nhiên một thứ gì đó phủ lên mắt tôi, ấm áp mềm mại và rất dễ chịu.
Đó là một chiếc khăn ấm.
“Em thấy đỡ hơn không?” Giọng nói dịu dàng của Kiều Nhất Thanh truyền tới từ đỉnh đầu.
Tôi cảm thấy rất bình an, khẽ khàng “vâng” một tiếng.
“Thế thì chườm thêm vài lần vậy.”
Sau đó, Kiều Nhất Thanh chăm chỉ thay khăn nóng cho tôi vài lần.
Quả nhiên, nhờ chườm khăn mà cảm giác mệt mỏi và đau nhức trên cơ thể tôi đã giảm đi rất nhiều.
Tôi nghĩ một lát rồi ngồi dậy, nhìn Kiều Nhất Thanh và nói: “Để em xoa bóp cho anh.”
Kiều Nhất Thanh hơi khựng lại, nhướng mày rồi đáp: “Ok luôn.”
Tôi từ từ di chuyển ra phía sau anh, đặt tay lên vai anh, xoa bóp bằng một lực có kiểm soát.
Tôi có thể cảm thấy cơ cắp căng cứng của anh đang dần dần thả lỏng.
Khi tôi đặt tay lên gáy anh, muốn giúp anh xoa bóp vùng cổ thì tự dưng người anh cứng lại rõ rệt.
Một lúc sau, tôi mới nghe thấy anh khàn giọng nói:
“Đừng bóp nữa.”
Tôi ngây ra.
Còn chưa kịp phản ứng thì đã bị cánh tay dài của anh túm lấy, bất ngờ ngã vào vai anh.
Tôi sững sờ thốt lên, vòng tay qua cổ anh vô thức.
Anh vừa cười, vừa ấn vào eo tôi, để tôi ngồi vào lòng anh.
Hơi thở nóng hổi phả vào tai tôi, giọng nói hơi rầu rĩ.
“Đi ăn trước đã rồi về xoa bóp sau.”
Mặt tôi lập tức đỏ bừng.
Nhà hàng đã đặt cách homestay không xa, đi mười phút là tới.
Tôi gọi vài món đặc sản, hôm nay nhà hàng có rất nhiều người, phải đợi rất lâu thì nhân viên phục vụ mới bê đồ lên.
Kiều Nhất Thanh đưa cho tôi chút bánh ngọt, rồi lại bỏ tôm đã lột vỏ vào bát tôi.
“Em sợ say xe nên cả ngày nay ăn không được bao nhiêu, giờ có thể ăn nhiều hơn.”
Tôi gật đầu, đúng là hơi đói thật.
Lúc đang ăn, tôi lờ mờ cảm thấy có một ánh nhìn chằm chằm phía sau gáy.
Tôi bối rối quay đầu lại, nhưng không thấy gì cả.
Ăn xong cũng tới tám giờ, Kiều Nhất Thanh đột nhiên đề nghị tới suối nước nóng.
Tôi thấy hơi khó hiểu, ngước mắt nhìn anh.
Bốn mắt đối diện nhau, nhưng anh tỏ ra rất thản nhiên, cong môi bảo tôi.
“Nếu đã tới đây để khảo sát dự án thì đương nhiên phải tự mình trải nghiệm.”
Tôi cảm thấy anh có gì đó không bình thường.
Kiều Nhất Thanh luôn là người sống có kế hoạch, muốn làm việc gì thì cũng phải chuẩn bị kỹ càng, cho nên lịch trình đã lên sẵn thì sẽ không dễ thay đổi.
Rõ ràng lúc trước đã thống nhất ngày mai mới đi suối nưới nóng, sao giờ tự dưng lại thay đổi chủ ý vậy?
Phía sau nhà hàng chính là bể bơi suối nước nóng. Muốn đến suối nước nóng thì phải đi qua một hành lang lát ván gỗ nhẵn bóng.
Trong suốt quá trình đó, Kiều Nhất Thanh luôn vòng tay qua eo tôi để giữ tôi tránh bị vô tình trượt chân.
Sau khi đến nơi, chúng tôi thay quần áo và chọn một khu suối nước nóng nhỏ có thể chứa từ hai đến ba người.
Hơi nước bao trùm nơi đây, trong không khí dường như thoang thoảng hương hoa.
Tôi bước chậm rãi xuống hồ, một luồng nhiệt ấm áp lan tỏa khắp cơ thể, tôi cảm thấy thư thái gần như muốn ngủ ngay trong đó.
Sau khi ngâm một lúc, tôi nghe thấy Kiều Nhất Thanh gọi tên mình.
“Trần Nam.”
Tôi ngẩng lên thấy anh đang dựa vào thành hồ, mắt nhìn tôi sâu lắng.
Tôi giật thót tim, cứ cảm thấy anh hơi khác so với mọi khi.
“Hình như mắt anh bị nước chui vào rồi.” Anh bình tĩnh nói.
“Hả?”
Anh bước một bước dài đi tới trước mặt tôi, cúi đầu khẽ nhắm mắt lại: “Em thổi giúp anh đi.”
Tim tôi đập loạn nhịp, cũng đoán được anh muốn làm gì, nhưng vẫn ôm đầu anh, thổi nhè nhẹ vào mắt anh.
Một giây sau, Kiều Nhất Thanh lướt bàn tay vốn đang đặt trên vai tôi đi xuống eo, nhấc nhẹ tôi lên.
Sau đó hôn lên môi tôi.
Từ mặt tới tai, hơi nóng anh phả ra gần như thiêu đốt tôi.
Tôi vòng tay qua cổ anh, để ngón tay anh xoe nhẹ lên eo tôi.
Hô hấp cả hai càng ngày càng hỗn loạn, tim đập càng ngày càng nhanh, thì bên ngoài phòng chợt vang lên tiếng chuông cửa.
Tôi bị giật mình bởi tiếng chuông đột ngột đó, lúc này mới nhận ra cửa đang khép hờ.
“Ai vậy…” Giọng tôi như bông thấm nước, khàn dễ sợ.
Bên ngoài không có động tĩnh gì.
Tôi quay mặt lại nhìn Kiều Nhất Thanh, anh trông rất bình tĩnh như thể không có chuyện gì xảy ra, có vẻ anh đã biết người bên ngoài là ai.
Tôi nhướng mày.
Khi chúng tôi ra khỏi khu suối nước nóng, gió đêm mát lạnh phả vào mặt, tôi và Kiều Nhất Thanh nắm tay nhau bước đi chậm rãi.
“Lúc ở trong nhà hàng, anh đã nhìn thấy Giang Lăng.” Kiều Nhất Thanh đột nhiên nói.
Tôi không có tí bất ngờ nào “ồ” một tiếng.
Kiều Nhất Thanh dừng lại, đôi mắt đen láy nhìn thật sâu vào mắt tôi: “Ban nãy là anh cố ý đấy.”
“Ồ.”
Kiều Nhất Thanh hơi cụp mắt xuống: “Tuần trước anh ta đã tặng em một chiếc nhẫn.”
Tôi chớp chớp mắt: “Em trả lại rồi.”
“Nhưng suýt chút nữa, suýt chút nữa thôi là hai người đã…” Giọng Kiều Nhất Thanh tràn đầy cảm giác thất bại.
Tôi nắm chặt tay anh, giọng điệu chậm rãi và nghiêm túc: “Tất cả đều chỉ là quá khứ.”
Anh hơi ngây ra.
Không biết nhìn nhau bao lâu, Kiều Nhất Thanh tự dưng nở nụ cười, giống như sông băng bị vỡ ra, trong mắt như có tia lửa sáng.
Anh bao trọn tay tôi bằng lòng bàn tay rộng rãi ấm áp, giọng anh vang lên trong trẻo và rõ ràng: “Tất cả đều chỉ là quá khứ.”