Cố Hữu

Chương 18: Rõ ràng




Nếu như sự việc trong mơ có thể trở thành hiện thực, vậy thì cảnh tượng đại quân đang chờ phân phó lúc này đã được diễn qua vô số lần trong giấc mộng của Triệu Gia. Hắn nhìn chằm chằm quân đội đang diễn tập mà không chớp mắt, một luồng cảm xúc mãnh liệt dâng trào vang vọng trong lòng. Lục quân thổi còi báo các loại quân khác nhau, binh sĩ đi qua đài chủ tịch.

“Tam thiếu, ngài xem?” Đuôi lông mày của Triệu Gia toát ra vẻ mừng rỡ không che giấu được.

“Đi thôi.” Tiết Hành bình tĩnh nhìn hắn một hồi lâu, nói: “Đừng làm cho đại ca thất vọng.”

Triệu Gia lập tức như bị xương cá mắc họng, Tiết Hành nhẹ nhàng cười: “Được rồi, đi nhanh một chút.”

“Tuân lệnh.” Triệu Gia chào theo tiêu chuẩn quân lễ, khóe miệng nở nụ cười tự tin.

Trận chiến kéo dài hơn hai năm rốt cục phải kết thúc, Tiết Hành mặt không cảm xúc thưởng thức nhẫn phỉ thúy trên ngón tay, khóe miệng nhếch lên.

“Thế nào rồi?” Thẩm Thăng có chút bận tâm hỏi.

“Vẫn tốt.” Tiết Hành lạnh nhạt nói: “Triệu Gia làm Tổng tư lệnh.”

“Ừ.” Thẩm Thăng đáp một tiếng, nét mặt có chút do dự.

Tiết Hành nhìn hắn một lát, thở dài một hơi: “Triệu Gia làm việc vẫn rất đáng tin cậy, không cần nghĩ quá nhiều.”

“Tiết Hành.” Thẩm Thăng hơi nghiêm túc nói: “Nếu như có người bắt ta đánh cắp địa đồ hành quân, ngươi sẽ làm thế nào?”

“A, là chuyện này ư.” Tiết Hành tựa hồ đối với chuyện này không quan tâm quá nhiều: “Là đế đô?”

Thẩm Thăng sắc mặt có chút khó coi: “Tư An bắt cóc Cố Tích.”

Lông mày Tiết Hành hơi nhướng lên một thoáng, từ từ đứng lên: “Cho nên, ngươi định làm gì?”

“Ta?” Thẩm Thăng bị y hỏi đến sững sờ: “Ta cũng không biết nên làm cái gì.”

“Ừ.” Tiết Hành có chút ý tứ sâu xa đáp.

“Có phải ngươi đã sớm biết?” Thẩm Thăng nhìn vẻ mặt Tiết Hành liền biết y đang suy nghĩ gì: “Vẫn là nói ngươi đã sớm chuẩn bị?”

“A.” Tiết Hành đi vài bước: “Nói chung Tư An đã là con thú lâm vào hoàn cảnh khốn cùng, muốn xử trí như thế nào còn không dễ dàng ư.”

“Ngươi lúc nào biết chuyện này.”

Tiết Hành cười cợt: “Một thời gian rồi.”

Thẩm Thăng đột nhiên nghĩ đến một vấn đề: “Nếu là việc làm của Tư An, chắc chắn sẽ không đơn giản như vậy, hắn có phải là còn cưỡng bức những người khác?”

“Có thể.” Tiết Hành cười đến khó hiểu, nhưng là tràn đầy ôn nhu.

Trận chiến này Triệu Gia hành động rất nhanh lẹ, hầu như không tốn chút khí lực nào đã phá vỡ phòng tuyến thứ nhất của đế đô, đối ứng với tin chiến thắng là sự phê bình mãnh liệt của báo chí, thậm chí sự kiện học sinh bỏ học biểu tình cũng diễn ra nhiều lần. Triệu Gia lặng im nghe thủ hạ là một thị trưởng báo cáo, sau đó bình tĩnh nói: “Vậy thì trấn áp đi.”

“Chuyện này...” Thị trưởng có chút đau đầu: “Trấn áp biểu tình của học sinh có thể sẽ tạo thành dân tâm di động, thế cuộc trong thành vừa ổn định có thể lại sẽ xảy ra biến hóa.”

“Đó sao có thể là học sinh biểu tình được, chỉ là một đám phần tử bạo lực mà thôi.”

“Vâng.” Thị trưởng cung kính đi ra ngoài.

Triệu Gia đứng ở phía trước chiến lược đồ, lấy ra bút đỏ khoanh một vòng trên bản đồ.

Triệu Gia ngẩng đầu nhìn bầu trời, rất lâu mới có một con chim nhỏ bay qua. Triệu Gia đột nhiên cảm giác có một đôi cánh là chuyện tốt đẹp cỡ nào.

Đã từng, hai người thiếu niên, tạo ra ràng buộc thật sâu.

Hắn cùng Tiết Tĩnh Chi... Khoảng cách song phương xa xôi như vậy, vì thế hắn không ngừng thay đổi chính mình, dần dần trở nên lãnh khốc thậm chí không chừa thủ đoạn nào.

Nếu như nói Triệu Gia đã từng không biết ý nghĩa sinh tồn, như vậy hắn bây giờ chính là cây trúc im lặng sinh trưởng trong đình viện, gió thổi qua mới đong đưa cành lá. Nhưng, coi như cây trúc cũng sẽ ở dưới ánh sáng nở ra đóa hoa, đây là quá trình không cách nào ngăn cản.

Không cùng bất luận người nào là địch, không thể cùng bất luận người nào là địch. Đây là Triệu Gia thời niên thiếu.

Không cùng bất luận người nào là bạn, không thể cùng bất luận người nào là bạn. Đây là Triệu Gia hiện tại.

Mà Tiết Tĩnh Chi nhưng vẫn cứ là thiếu niên ôn nhu trong trí nhớ, cười lên thật thoải mái, Tĩnh Chi tựa hồ chưa từng thay đổi mảy may. Triệu Gia nắm chặt nắm đấm, không thể từ bỏ, trận chiến này xong, hắn sẽ có đầy đủ tư cách mở miệng!!! Tuyệt đối không thể từ bỏ!

Triệu Gia thống khổ nhắm mắt lại, trong phòng quang ảnh chìm nổi. Một giây cô quạnh kia, thực sự là sâu sắc như biển, chôn vùi hết thảy tâm tư, trầm luân, lại giẫy giụa trồi lên.

“Tư lệnh, phòng tuyến công phá.” Người đến sắc mặt vui mừng: “Bộ đội tiền trạm đã tiến vào đế đô.”

“Tốt!” Triệu Gia ra lệnh: “Sư đoàn pháo binh thứ tám trước tiên lên chiến trường.”

“Tuân lệnh.”

****************************

“Tống thư ký, gọi cảnh vệ, ta muốn đích thân ra chiến trường.”

Một đường cố gắng càng nhanh càng tốt, rốt cục trước lúc sư đoàn thứ tám tiến công đế đô chạy tới nơi. Triệu Gia ra lệnh một tiếng, ngàn phát pháo đạn cùng phát, trong nhất thời vùng, ngoại ô tràn ngập khói thuốc súng, tiếng ầm ầm không dứt bên tai.

“Chết tiệt!” Tư An một cước đạp lăn chiếc ghế thái sư làm từ gỗ lê: “Quân coi giữ làm ăn kiểu gì, mới một ngày liền đánh tới vùng ngoại thành!”

“Thủ phụ bình tĩnh.” Mục Thiên vẻ mặt như không có chuyện gì.

“Ngươi.” Tư An bỗng nhiên quay đầu nhìn chằm chặp mục Thiên: “Lập tức điện báo cho Thẩm Thăng, nói cho hắn nếu như không nghe lệnh của ta. Lão tử ngay lập tức sẽ phái người độc chết Thẩm Triệu Đình!”

“Thủ phụ thực sự là nghĩ quá nhiều.” Mục Thiên vô vị nở nụ cười: “Đầu hàng chí ít còn có chút đãi ngộ tốt.”

“Ngươi.” Tư An ôm ngực, cả người tựa hồ chịu đả kích, liền nói đều không rõ ràng.

“Ha ha, thủ phụ, thật ngại quá, chim khôn chọn cây mà đậu.” Mục Thiên cười cợt: “Đế đô ta sẽ tiếp nhận, như vậy Tiết tam thiếu sẽ thật cao hứng.”

“Tiết.. Tiết tam...”

“Ồ.” Mục Thiên tốt bụng mà giải thích: “Tiết tam thiếu kỳ thực chính là người nắm quyền chân chính ở Tiết gia, làm khó thủ phụ phái nhiều đặc vụ như vậy nhưng tin tức trọng yếu như vậy cũng không tra được.”

Mục Thiên đi tới trước bàn đọc sách: “Ta là Mục Thiên, tiếp thành phòng bộ... Đúng, đầu hàng.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.