Cỏ Hương Thảo - Thù Vỉ

Chương 49: 0.5ml Tình Yêu: Không Phải Anh Tự Giải Quyết Rồi Sao




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); 6 giờ sáng tại Đế Đô, Khương Điềm đang ngồi bên ngoài cửa sổ sát sàn của phòng ngủ.

Sàn gỗ cao, chắc chắn được thiết kế thoải mái vô cùng, có chút giống với thiết kế của vùng nông thôn Nhật Bản, đặt một cái đệm mềm là có thể hòa mình với sân vườn, tuy rằng trong sân vườn này toàn cỏ dại.

Chỉ có duy nhất một bông hồng vàng còn sót lại một nụ hoa đang hé nở.

Trong đám cỏ xanh có một bông hoa vàng, rất dễ thấy.

Nếu được, sau này cô muốn trồng một đống hoa trong vườn cho Ngụy Thuần, những loại mà có nụ lớn hay mùi hoa thơm nồng nặc gì đó, thược dược, mẫu đơn, bách hợp hay cẩm tú cầu đều được.

Em muốn phủ rợp đồng hoa trên vùng đất cằn cỗi của anh, Khương Điềm nghĩ thầm.

Ý thơ tuy ngắn, nhưng đời còn dài.

Nghĩ đến những tờ giấy Giang Việt để lại, Khương Điềm lặng lẽ thở dài, cô quay người lấy một hộp thuốc lá của nữ từ trong túi ra, rút một điếu rồi ngậm trong miệng.

Tâm trạng mấy ngày ở Pháp này thật sự rất xấu, không biết đã mua thuốc từ lúc nào.

Chuyện cô giận Ngụy Thuần vì đã giấu giếm chỉ là chuyện nhỏ, hơn nữa ngày hôm qua cô đã báo thù rồi, nửa đêm nửa hôm Khương Điềm còn rón ra rón rén lẻn lên tầng, nghe thấy trong phòng tắm trên tầng hai truyền đến tiếng nước chảy không ngừng.

Một người đàn ông chỉ có thể làm dịu lửa nóng bừng bừng của mình bằng nước lạnh.

Nghĩ lại thì cũng đáng thương ghê!

Khương Điềm ngồi xổm trên tầng hai che miệng lén cười.

Chuyện tức giận lúc trước nên cho qua thôi.

Thật ra việc khiến Khương Điềm khó mở lời chính là việc của Giang Việt.

Khương Điềm lấy bật lửa ra, châm thuốc, hít một hơi rồi chậm rãi phả một làn khói trắng.

Thuốc lá dành cho nữ vị cam.

Những mảnh giấy mà Giang Việt giấu trong gấu thủy tinh lên đến hơn 900 tờ, trực giác của Khương Điềm mách bảo rằng những tờ giấy đó không chỉ là đánh dấu ngày tháng bằng chữ phổn thể nên cô đã nhờ Louis nhờ một người bạn làm thí nghiệm hóa học, sau khi tìm hiểu kĩ càng mới phát hiện ra trên tờ giấy không phải không có chữ mà là được viết bằng bút tàng hình UV đặc biệt.

Nhìn bình thường sẽ không đọc được, chỉ khi chiếu tia cực tím mới có thể đọc được chữ trên đó.

Khương Điềm đọc hết những tờ giấy đó một lượt, đọc được rất nhiều về quá khứ của Ngụy Thuần, cũng đọc được rất nhiều về nỗi đau và sự giằng xé của Giang Việt – người mắc bệnh t/r/ầ/m c/ả/m.

Nói không buồn bã là nói dối.

Đến cô còn không kiềm được nước mắt, huống chi là Ngụy Thuần.

Khương Điềm không biết Ngụy Thuần có thể chấp nhận được nguyên nhân cái c/h/ế/t của Giang Việt hay không.

Cũng không biết nên nói với anh thế nào.

Hôm nay Khương Điềm mặc quần short denim và áo ren dây, vẻ âu sầu trong mắt càng khiến cô thêm mê người.

Ngụy Thuần đang dựa vào cửa sổ tầng hai, bỗng ngửi thấy mùi khói thoang thoảng, anh thò người ra nhìn xuống thì thấy một cảnh như này:

Cô nương hôm qua tán tỉnh anh rồi nhốt anh ngoài cửa, đang lười biếng dựa người trên sàn gỗ, nheo đôi mắt xinh đẹp quyến rũ, hàng mi dài che đi nửa đôi mắt màu hổ phách, cằm hơi hếch lên.

Giữa ngón tay cô là một điếu thuốc lá, cổ tay tùy ý chống trên đầu gối đang gập lên, hàng lông mày nhíu lại, phả một làn khói mỏng, trông rất có tâm sự.

Ngụy Thuần quay đầu đi, thấp giọng cười một tiếng.

Người dục vọng trào dâng nhưng bị nhốt ngoài cửa rõ ràng là anh.

Sao cô lại sầu thế?

Khương Điềm mới hút được hai hơi thì nghe thấy trên đầu truyền đến tiếng “lạch cạch”, cô còn tưởng là nhóc con bướng bỉnh Lune kia lại chui qua lan can trèo lên cục nóng điều hòa, cô ngẩng đầu nhìn lên, bị bóng người đang bám trên tường dọa cho giật mình.

Ngụy Thuần bám vào thanh sắt đỡ cục nóng điều hòa, leo thẳng từ tầng hai xuống, động tác nhanh nhẹn, thoắt cái đã nhảy tới trước mặt Khương Điềm.

“... Sao anh không đi cầu thang?” Khương Điềm ngậm điếu thuốc, ngơ ngác nhìn anh đẹp trai “từ trên trời rơi xuống” này.

Khóe miệng Ngụy Thuần cong cong, cười lưu manh: “Thì đi cầu thang không đẹp trai, hơn nữa, ai mà biết nếu gõ cửa thì em có mở không chứ? Nhỡ đâu đóng cửa nhốt người ta bên ngoài như tối qua thì sao?”

Vừa nói, anh vừa ngồi xuống bên cạnh Khương Điềm, rút điếu thuốc trong miệng Khương Điềm ra rồi ngậm vào, miệng ngậm thuốc lá nói ỡm ờ: “Mới sáng sớm đã hút thuốc rồi à? Không tốt cho sức khỏe đâu.”

Ngụy Thuần nói những lời này nghe rất cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng, quên sạch sẽ mấy ngày trước là ai ở trong nhà hút nhiều thuốc như thế, hút đến nỗi khiến gấu hoa hồng sặc khói héo khô, như một con quỷ đứng trong phòng khách.

Nếu gấu hoa hồng biết suy nghĩ, chắc đã muốn b//ắ/n n.á.t đầu Ngụy Thuần từ lâu rồi.

Nhà người ta khi cầu hôn mới dùng đến gấu hoa hồng, mà nó mỗi ngày đều phải chịu đựng khói thuốc phì phèo, lại còn bị mèo cào, thêm hai lần bị gọi là quỷ nữa.

Gấu hoa hồng: Tôi không cần mặt mũi chắc?!

Khương Điềm nhìn Ngụy Thuần rít điếu thuốc của cô, ngón tay chọc chọc vào cánh tay anh, rất thần bí rướn lại gần Ngụy Thuần, nói: “Nghe nói, thuốc lá của phái nữ diệt t*ng trùng, nên tốt nhất là anh đừng hút.”

“Chậc.” Ngụy Thuần quay sang, liếc cô một cái: “Thuốc lá của phái nữ diệt t*ng trùng? Sao anh cảm thấy tình huống tên đã lên dây mà phải nhịn lại tối qua, càng có hại cho cơ thể hơn nhỉ?”

“Anh có nhịn đâu, không phải đã tự mình giải quyết rồi đấy à.” Khương Điềm không kịp suy nghĩ, buột miệng thốt ra.

Nói xong, cô lập tức hối hận.

Quả nhiên, Ngụy Thuần ngậm điếu thuốc, nhướng mày, trêu chọc cô: “Khương Điềm Điềm, em hư thật đấy, nhân lúc anh tắm rửa lại lén lẻn lên tầng à?”

Khương Điềm không hó hé gì.

Đây là thừa nhận rồi?

Ngụy Thuần “Chậc” một tiếng, buồn cười: “Quyến rũ anh xong mà không chịu trách nhiệm thì cũng thôi đi, còn lén lút nhìn trộm anh rồi cười cợt, em đấy.”

Khương Điềm Điềm có lý chẳng sợ, gân cổ lên bật lại: “Học theo anh đấy, không phải anh cũng thế sao!”

“Anh có thế đâu?” Ngụy Thuần tùy tiện nhặt một chiếc lá, dí tắt đầu thuốc rồi đứng dậy vứt vào thùng rác, cười hỏi: “Anh không chân thành sao? Mỗi lần hôn em là hôn bằng cả tấm lòng.”

“Xùy! Rõ ràng anh chính là Ngụy Thuần, còn không nói cho em biết, mỗi ngày nghe em bốc phét, không biết chừng còn cười chê em trong lòng rồi, tên l.ừ.a đ.ả.o c.h.ế.t tiệt!” Khương Điềm căm giận, nói.

Ngụy Thuần cười, xoa xoa đầu Khương Điềm: “Mỗi câu em bốc phét đều vô cùng xuôi tai.”

“Câu nào?”

“Câu phải gả cho Ngụy Thuần ấy.” Ngụy Thuần nói, “Nghe thích nghe câu này, aiz, câu này của em phải tính đấy nhé? Sau này nhớ gả cho anh.”

Khương Điềm túm lấy gối ôm đánh anh, nhưng Ngụy Thuần dễ dàng né được.

Ngụy Thuần giữ chặt cổ tay cô, kéo cô vào trong lòng, mùi nước xả vải mát lạnh xộc đến, Ngụy Thuần nhẹ giọng hỏi bên tai cô: “Trước khi anh xuống có thấy em nhíu mày, có tâm sự gì sao, nói với anh nhé?”

Khương Điềm ngẩn người.

Hay là, bây giờ nói chuyện của Giang Việt cho anh?

Cô ngoan ngoãn dựa trong lòng Ngụy Thuần, ngón tay quấn lấy ngón tay Ngụy Thuần, gọi nhỏ: “Anh trai...”

Khóe miệng Ngụy Thuần giật giật, cà lơ phất phơ: “Lại nữa?”

“Không phải không phải!”

Khương Điềm lắc đầu nguầy nguậy, vốn dĩ cô cảm thấy chuyện của Giang Việt quá nghiêm trọng, nên mới vô thức gọi “anh trai”.

Sợ bị Ngụy Thuần hiểu lầm, Khương Điềm đi thẳng vào vấn đề, sự do dự của cô khiến cô vô thức nói chậm lại: “...Có lẽ em đã phát hiện ra điều gì đó về chuyện của Giang Việt.”

Ý cười trên mặt Ngụy Thuần nhạt đi, anh liếm khóe môi dưới, nhìn cô: “Chuyện gì của Giang Việt?”

Khương Điềm lấy ra xấp giấy được xếp ngay ngắn, lại lấy ra đèn cực tím, kể lại ngọn nguồn câu chuyện của con gấu thủy tinh và xấp giấy cho Ngụy Thuần.

Tay Ngụy Thuần cầm tờ giấy run run, vẻ tươi sáng trên khuôn mặt không thấy đâu nữa, anh rũ mắt, trầm mặc xem hết tờ này qua tờ khác.

- Hôm nay là ngày OB khai trương, A Thuần hỏi tôi OB có nghĩa là gì, tôi nói với em ấy là “Obviate, bài trừ”, em ấy cười, nói tôi đúng là trường phái trừu tượng.

Tôi không nói cho em ấy biết tôi đặt tên như vậy là bởi vì bản thân tôi giống như người ngoài bị đám đông bài trừ, nhìn mọi người đùa giỡn, nói cười vui sướng, nhưng tôi lại không thể vui sướng giống vậy, càng ngày càng không có chuyện gì có thể khiến tôi thấy vui vẻ.

- Cả nhà đến bờ sông nướng BBQ, A Thuần chịu trách nhiệm mua đồ, nhóc quỷ này mua thiếu cánh gà, chỉ xiên được ba xiên, em ấy trộm đem hết ba xiên cánh gà đã nướng hết đưa cho tôi, không cho bố mẹ ăn, để bọn họ thèm.

Rõ ràng tôi là người hưởng thụ nhiều tình yêu của thế gian này nhất, vì sao tôi lại không vui, vì sao tôi lại bị bệnh.

- Vậy mà hôm nay tôi lại muốn nhảy xuống từ cửa sổ phòng làm việc.

Điều này đáng sợ quá, tôi không thể khiến người yêu tôi nhất mất đi người thân, chìm vào đau khổ, tôi nhất định có thể chữa khỏi bệnh của bản thân.

Nhất định có thể.

- Sáng tác nhạc vốn dĩ rất vui, nhưng hiện giờ tôi đã không thể hưởng thụ cảm giác này được nữa, A Thuần hỏi tôi vì sao trông mệt mỏi thế, tôi cần tìm một lí do để dọn ra khỏi biệt thự, không thể khiến A Thuần lo lắng.

- Tôi luôn mang theo con d/a//o quân đội Thụy Sĩ mà A Thuần tặng, tôi cũng hi vọng bản thân có thể giống như một lưỡi d//a//o sắc bén.

- Bác sĩ Justine nói gần đây tôi tạo áp lực cho bản thân quá lớn, nhưng tôi rất muốn được sống như một người bình thường.

Gần đây, tôi rất muốn lấy d///a///o, c//ứ//a qua da, nhưng tôi không thể làm như vậy được, A Thuần sẽ đau lòng, bố mẹ sẽ đau lòng, tôi không thể lấy d///a///o mà A Thuần tặng ra làm chuyện khiến mọi người đều đau khổ như vậy được.

- A Thuần gọi điện thoại giận dỗi, nói tôi cứ ru rú trong phòng làm việc sáng tác nhạc để sân vườn mọc đầy cỏ dại.

Xin lỗi nhé A Thuần, anh trai rất yêu em, anh trai sẽ vượt qua được căn bệnh này thôi.

...

Khương Điềm cầm đèn cực tím, cô vẫn luôn rất nôn nóng, nhìn chằm chằm Ngụy Thuần.

Sợ anh không chịu nổi, sợ anh sẽ buồn bã, sẽ đau lòng.

Nhưng Ngụy Thuần chỉ trầm mặc nhìn những chữ viết nắn nót trên giấy, máy móc đặt những tờ giấy đã xem xong qua một bên ngay ngắn, rồi lại trầm mặc, khóe mắt đỏ ửng.

“Bài trừ cái gì? OB thế mà lại có ý nghĩa như vậy, hahaha! Giang Việt anh theo trường phái trừu tượng sao!”

“Anh ơi! Anh không về một ngày là rau hẹ xào trứng trong vườn sẽ héo khô mất!”

“Giang Việt, anh lén ăn thôi, đừng cho bố mẹ, chỉ có ba xiên cánh gà, aizz, anh cúi xuống ăn đi! Ngẩng cao thế là sợ họ không nhìn thấy à!”

Em xin lỗi, Giang Việt.

Ngay lúc anh cần, em không nhận ra nỗi khổ của anh.

Thời gian chậm rãi trôi qua, cái nắng hè oi bức xuyên qua tầng lá, chiếu xuống sàn gỗ cao nơi họ ngồi, tiếng chim hót líu lo, tiếng ve kêu râm ran, còn có Lune mũm mĩm bắt chim sẻ nhưng lại ngã lăn ra đất, trước khung cảnh sống động này, Ngụy Thuần như đờ đẫn thành một pho tượng.

Sau khi anh đọc xong hơn 900 tờ giấy, Khương Điềm lo lắng nhìn vẻ mặt Ngụy Thuần, chỉ thấy một giọt nước mắt trào ra khỏi mắt anh, rơi xuống sàn gỗ, bắn ra những hạt nước li ti.

Rất lâu sau, anh quay sang nhìn về phía Khương Điềm, trên mặt không có dấu vết của sự đau khổ, ngay cả nước mắt cũng không thấy đâu: “Đói không, anh làm bữa sáng cho em nhé?”

Khương Điềm biết, anh lại một lần nữa một mình áp những đau lòng, buồn bã đó vào sâu trong tim.

Khương Điềm há miệng thở dốc, muốn an ủi nhưng lại cảm thấy nói gì cũng vô ích, chỉ có thể gật gật đầu: “Được, đi ăn cơm thôi.”

Ngụy Thuần bế cô vào phòng bếp, đặt Khương Điềm lên bàn bếp trắng thuần, phía sau anh là tấm kính màu rực rỡ ánh sáng, Khương Điềm nín nhịn, nhưng rồi kéo kéo vạt áo Ngụy Thuần: “Anh không sao chứ?”

“Vẫn có sao đấy.” Ngụy Thuần dựa vào bàn bếp, đưa tay nhéo má Khương Điềm, giọng trầm xuống, anh rũ mắt, “Giang Việt là như vậy, bị bệnh nghiêm trọng như thế cũng không nói với người khác, chịu đựng một mình, tên ngốc này!”

Nói xong, anh lại cười, trong tiếng cười giấu đi sự đau lòng nhạt nhòa: “Hình như đây là lần đầu tiên anh dám mắng anh ấy.”

Khương Điềm kéo cánh tay anh, trời nóng như vậy mà đầu ngón tay Ngụy Thuần lạnh toát, cô nói nhỏ: “Anh rất giống Giang Việt, anh gặp chuyện cũng theo thói quen giấu cho mình mình.”

Ngụy Thuần ngước mắt lên, khóe mắt hồng hồng.

Khiến người ta đau lòng.

Khương Điềm lay tay anh, giọng nói dịu dàng: “Thật ra em muốn chia sẻ với anh, nhưng em không biết phải làm thế nào. Ngụy Thuần, em rất muốn nói cho anh biết anh không chỉ có một mình.”

Em vẫn luôn ở bên anh.

Vẫn luôn, vẫn luôn.

Ngụy Thuần cười cười, đứng dậy, đứng trước mặt Khương Điềm, một cánh tay chống xuống bàn bếp, một tay đỡ gáy cô, anh nói: “Nào, để anh dạy cho em cách chia sẻ.”

Môi anh lạnh, nhưng nụ hôn lại nóng bỏng dị thường.

Khương Điềm đặt tay lên ngực Ngụy Thuần, cảm nhận nhịp tim anh đang đập, cũng cảm nhận được cảm xúc của anh.

Ngụy Thuần chưa nói ra thành lời, những áp lực và đau khổ đó, buồn bã và bối rối đó, đều hóa thành nụ hôn truyền đến cho Khương Điềm.

Khương Điềm ôm cổ anh hôn lại, môi lưỡi tìm tòi, đáp lại anh, cũng chủ động quấn quít.

Em không biết phải an ủi anh thế nào.

Nhưng em hứa rằng việc ôm hôn như vậy có thể làm dịu đi cảm xúc của anh.

Vòi nước chưa đóng chặt chảy róc rách, hơi nóng oi bức của mùa hè bị gió điều hòa xua tan.

Khương Điềm có thể nhận ra cảm xúc của Ngụy Thuần đã bình ổn đi chút ít, cảm giác được ngón tay anh đang vuốt ve má và tai cô đang dần dần ấm lên.

Chân Khương Điềm không biết đã quấn lấy eo anh từ lúc nào, mùi cam của thuốc lá trong khoang miệng truyền qua nhau, cô vỗ nhẹ lưng Ngụy Thuần, an ủi người đàn ông luôn chịu đựng mọi chuyện một mình này.

Cuối cùng, Lune là mèo phá vỡ nụ hôn triền miên này của họ.

Nhóc mặt quả hồng này đá đổ bát thức ăn cho mèo đặt trên bậu cửa sổ, vang một tiếng lớn, thức ăn cho mèo hình con cá vương vãi khắp sàn nhà.

Ngụy Thuần không thể không dừng lại, nhìn Khương Điềm.

Hàng mi Khương Điềm rung rung, cánh môi đỏ bừng, hơi thở dồn dập.

Anh sẽ không hãm sâu vào ác mộng thêm lần nào nữa.

Bởi vì anh đã có em.

Chỉ em thôi là đã đủ để xua tan mây khói mịt mù.

- -

“Em ăn sandwich không? Anh có thể làm thử.” Ngụy Thuần đứng trước tủ lạnh, lấy ra một túi bánh mì, quay lại hỏi Khương Điềm.

Nhắc tới sandwich là Khương Điềm thấy hơi chột dạ.

Cô sợ Ngụy Thuần nhớ đến món mù tạt trộn kem đánh răng quỷ quái của mình nên lảng tránh lời đề nghị: “Đừng ăn sandwich, hay là, phía dưới anh*, cho em ăn đi.”

*Khương Điềm định nói là “anh nấu mì cho em ăn đi”.

Hôn một cái vừa lâu vừa dài mệt quá.

Khương Điềm nói câu này đứt quãng, còn đứt ở đoạn khiến người ta liên tưởng không thôi.

Phía dưới anh, cho em ăn đi.

Phía dưới, cho em ăn.

Phía dưới!!!

Muốn đi đầu xuống đất quá!!!

Khương Điềm thật sự rất muốn c/ắ/n nát đầu lưỡi mình rồi.

Ngụy Thuần cầm bánh mì nguyên cám và một hộp rau xà lách, đóng của tủ lạnh lại, dựa vào cửa tủ, cách hai mét, nhìn về phía Khương Điềm, như cười như không: “Khương Điềm Điềm này, hình như phía dưới anh không thể cho em ăn được*.”

*Nghĩa thứ hai: Hình như anh không thể nấu mì cho em ăn được.

Người này vừa cười vừa nói những lời này, còn nhấn mạnh hai chữ khiến Khương Điềm chỉ muốn cầm con d///a///o gọt hoa quả phi sang.

Vốn dĩ em cũng không muốn ăn!

Cuộc trò chuyện này như kiểu cô chủ động đề nghị làm gì đó bằng miệng cho người ta, sau đó còn bị từ chối!

Xấu hổ quá!

Khương Điềm còn chưa xấu hổ xong, Ngụy Thuần đã lắc hộp rau xà lách trong tay, kéo dài giọng, nói chậm rì rì: “Bởi vì muối trong nhà, lần trước đã bị em đổ hết vào sữa rồi.”

Khương Điềm: “...”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.