Cỏ Hương Thảo - Thù Vỉ

Chương 42: Hoa Mao Lương: Thì Ở Trên Giường Đấy Thôi




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lên tầng còn phải mất công leo cầu thang, không bằng ở tầng dưới luôn cho rồi.

Khương Điềm đỡ lấy chủ nhà nói say là say mèm, cố hết sức lết tới phòng ngủ của mình.

Đi mãi đi mãi, Khương Điềm mệt mỏi quay đầu lại, trong mắt đầy nghi ngờ, thấy đúng là đôi mắt của chủ nhà đang nhắm hờ, men say mông lung.

Không phải giả vờ thật?

Cảnh này trông quen quen, chính xác là cách đây hơn một tháng trước, lần đầu tiên cô bắt gặp chủ nhà uống quá chén, cũng đã làm những chuyện giống y như vậy.

Nhưng lúc đó cô không nghĩ tới bản thân sẽ thật sự đi thích một người nào đó, hơn nữa thích đến mức ngay cả tên người ta cũng không hỏi đến.

Khương Điềm suy nghĩ miên man, cô chú ý đến Lune đang chạy quanh chân mình, chủ nhà bất cẩn vấp phải Lune, mặt quả hồng không hài lòng kêu “meo” một tiếng, chủ nhà mất thăng bằng, Khương Điềm không đỡ nổi cả người anh nên cả hai cùng bị ngã xuống chiếc giường lớn của cô.

Cảnh này trông quen quen!

Buổi sáng cô đi hơi vội, chăn cũng không kịp gấp, vẫn trải trên giường, hai người ngã vào trong chăn, lại bị tấm nệm mềm mại làm cho nảy lên nảy xuống, từ nãy tới giờ chủ nhà vẫn luôn ôm chặt Khương Điềm không buông, đôi tay truyền đến nhiệt độ cơ thể nóng bỏng trên người anh.

Khương Điềm giãy người định đi lấy cho anh cốc nước, nghe thấy anh đang nhắm mắt, nói nhỏ: “Hôn thêm cái nữa không?”

“Không đứng đắn!” Dù sao thì Khương Điềm cũng là một cô gái, đặc biệt là khi ở cạnh chủ nhà, sẽ thường xuyên ngượng ngùng, xấu hổ.

Không cần suy nghĩ, cô tặng chủ nhà một đánh, một đánh này đánh vào cánh tay anh, tiếng còn rất giòn giã, “bốp”, một dấu tay màu hồng dần hiện lên trên làn da trắng nõn của chủ nhà.

Khương Điềm lập tức cảm thấy hơi chột dạ, nhưng chủ nhà không tránh cũng không mở mắt ra, hình như anh đã chìm vào giấc ngủ sâu sau khi uống quá nhiều.

Trong phòng ngủ không bật đèn, ngoài cửa sổ, ánh trăng vằng vặc chiếu vào, Khương Điềm nửa ngồi nửa quỳ bên cạnh chủ nhà, nhìn sườn mặt anh.

Đây là bạn trai mình, Khương Điềm nghĩ.

Chủ nhà không nhíu chặt mày như lần say rượu trước, lông mày anh giãn ra, khóe miệng nhếch lên, hàng mi rũ xuống, trông thật yên tĩnh cũng thật ngoan, điều quan trọng nhất chính là, có vẻ tâm trạng anh đang khá tốt.

Có tính là công của cô không? Khương Điềm hớn hở nghĩ vậy.

“Bạn trai của em, rốt cuộc anh là ai vậy.” Khương Điềm ngắm góc nghiêng của anh, lại nhẹ nhàng vuốt vuốt sống mũi cao thẳng của anh, nói nhỏ, “Ồ, em biết anh là ai rồi, anh là con ma men!”

Nói xong, cô chậm rãi cúi đầu xuống, lần đầu tiên chủ động đặt môi mình lên khóe môi chủ nhà, hôn lên đường cong nhỏ nơi khóe môi.

“Ai là con ma men?” Chủ nhà bỗng nhiên mở to hai mắt.

Con cún chủ nhà này, trông mắt anh rõ ràng không hề say tí nào, mà sáng ngời như những ngôi sao lấp lánh, khóe miệng treo ý cười, khi Khương Điềm đang giật mình thì chủ nhà đã đưa tay đặt sau gáy cô, rồi hôn tới.

Giữa răng môi anh là hương vị dâu tây và bạc hà của bánh donut mà anh đã ăn ở OB, còn có hormone tăng vọt, cảm giác tê dại từ đầu ngón tay lan ra cả người Khương Điềm như một liều thuốc kích thích, sau đó xộc thẳng vào trái tim cô.

Phấn khích thì phấn khích, nhưng bị lừa thì vẫn khó chịu!

Sau nụ hôn triền miên, ấm áp và chộn rộn, khi chủ nhà buông cô ra, cô đứng dậy, bỗng dưng quay người lại, ôm lấy eo anh, cắn một cái vào cơ bụng chủ nhà.

“Shh.” Cả người chủ nhà cứng đờ.

Khương Điềm tưởng là mình cắn đau anh, định cắn thêm cái nữa cho anh biết mặt.

Qua lớp quần áo thì không được tận hứng cho lắm, Khương Điềm liền vén áo anh lên, đôi tay nhỏ rờ thẳng lên cơ bụng anh.

Cơ bụng cứng ngắc, sờ thì thấy không dễ cắn tí nào, cô tiếp tục thăm dò, không nhận ra bản thân rờ tới rờ lui trên người con nhà người ta như vậy thì có gì không ổn, nhưng lại cảm thấy người chủ nhà càng lúc càng cứng đờ ra.

Hừ hừ, sợ chưa!

Khương Điềm vuốt vuốt, ngón tay trượt theo cơ bụng tới mép quần jean, bỗng dưng cảm thấy bả vai mình bị chủ nhà đẩy nhẹ, cả người bị đẩy xuống trên chiếc giường mềm mại.

Á à! Cho anh mặt mũi mà anh còn không cần!

Còn đẩy em nữa!

Khương Điềm như con báo nhỏ bị khiêu khích, giương nanh múa vuốt định chiến một trận ra trò với chủ nhà.

Giây tiếp theo, chủ nhà đè cô xuống giường, giọng trầm khàn, ánh mắt sâu thăm thẳm, anh nói với giọng nghi ngờ: “Bây giờ chúng ta đang ở đâu?”

Khương Điềm sửng sốt trong chốc lát, cô nhìn chủ nhà, đúng thật thấy trong mắt anh là vẻ hoài nghi.

Người này sao vậy?

Cắn anh có một cái mà anh choáng luôn rồi sao?

Khương Điềm buồn bực nói: “Thì ở trên giường đấy thôi.”

“Trên giường...” Đầu ngón tay chủ nhà nhẹ nhàng lướt trên sườn mặt cô, vén tóc cô lên, cười không nghiêm túc, giọng nói từ từ chậm rãi như muốn câu hồn người khác: “Biết ở trên giường rồi còn quyến rũ anh?”

Thật ra em chỉ muốn cắn anh thôi...

Lời giải thích của cô vừa mới lóe lên trong đầu thì chủ nhà bỗng nhiên cúi người xuống, nhìn đầy hùng hổ, nhưng thật ra lời nói ra của anh lại dịu dàng không tưởng, đôi môi ấm áp như chuồn chuồn lướt nước đặt trên trán cô: “Ngoan nào, đừng sờ lung tung.”

Thấy dáng vẻ á khẩu không trả lời được của Khương Điềm, hình như chủ nhà rất vui vẻ, nằm cạnh cô trên giường: “Lá gan em lớn ghê nhỉ Khương Điềm, đến tên của anh cũng không biết mà cũng dám nằm cùng một chiếc giường với anh sao?”

Khương Điềm vuốt vuốt vành tai, không nghe rõ chủ nhà nói gì, chỉ cảm thấy có một vấn đề rất đáng lo ngại, cô quay đầu nhìn chủ nhà, có phần gấp gáp: “Mặt em có đỏ không?”

“Hở?” Hình như chủ nhà hơi kinh ngạc, nhìn cô rồi đánh giá, “Không đỏ, sao thế?”

“Ồ,” Khương Điềm thất vọng cúi đầu, “Hình như từ nhỏ em đã không biết đỏ mặt, em cảm thấy con gái đỏ mặt sẽ đáng yêu hơn, trông có cảm giác ngượng ngùng, giống như cô gái đưa nước cho anh ở sân bóng rổ hôm nay ấy, mặt đỏ khiến người ta đau lòng chưa kìa.”

Chủ nhà trầm mặc vài giây, trọng tâm hoàn toàn khác Khương Điềm: “Em ghen sao?”

“...Hình như có một xíu.” Khương Điềm thật thà gật đầu.

“Đáng yêu,” Chủ nhà ôm cô vào lòng, ghé vào tai cô, hạ thấp giọng, nhẹ nhàng nói, “Khương Điềm à, em muốn đỏ mặt thì anh có rất nhiều cách, muốn thử không?”

Khương Điềm cũng chẳng phải bông hoa nhỏ không rành thế sự, cô túm chặt chiếc chăn dưới người, giọng nói dường như có chút run run: “Bây giờ luôn sao?”

Chủ nhà cười, xoa đầu cô: “Sao ngốc vậy chứ, đi tắm đi, đến giờ đi ngủ rồi.”

“...Không làm sao?” Khương Điềm hỏi thẳng một câu.

Thật ra cô vẫn không hiểu rõ lắm về tình yêu, trong mắt cô, khái niệm của nó mơ mơ hồ hồ, cô cảm thấy tình yêu có lẽ phải đi cùng với tình dục.

Khương Điềm không có lòng đề phòng khiến chủ nhà sững sờ mất một lúc.

“Đừng dụ dỗ anh.” Chủ nhà bất đắc dĩ cười nói: “Hôm nay không làm, sau này hẵng nói.”

Khương Điềm không biết cô vừa bị đẩy ngã xuống giường, hết ôm rồi hôn chủ nhà, dây vai của chiếc váy đã trượt xuống, hững hờ trên cánh tay vô cùng dụ dỗ người khác, đường rãnh lờ mờ ở cổ áo như ẩn như hiện, cô lười biếng nằm trên giường, mái tóc xoăn xõa tung như búp bê, giọng nói như câu hồn người khác nhưng ánh mắt lại vô cùng trong sáng: “Vì sao không làm ạ?”

Tình yêu không phải đi cùng với tình dục sao?

Chủ nhà quay đầu đi ho “khụ” một tiếng, vành tai hơi đỏ lên, khi quay đầu lại, đầu ngón tay anh móc lấy dây váy Khương Điềm, để nó lại vị trí ban đầu, thái độ bình thường của anh bị thay thế bởi sự nghiêm túc, anh nói: “Chúng ta yêu nhau được bao lâu rồi?”

Khương Điềm thật thà bẻ ngón tay đếm: “Mấy tiếng rồi nhỉ? 9 tiếng? 8 tiếng?”

“Nói chúng là không đến 10 tiếng đồng hồ.” Chủ nhà liếm môi dưới, “Sau khi em chân chính quen biết anh thì chúng ta sẽ tiếp tục, còn bây giờ, đi tắm, rồi đi ngủ, nhanh.”

Khương Điềm nghiêng đầu: “Nhưng mà, em nghe nói thích một người chính là muốn ngủ với người đó.”

“Nghe ai nói vậy.” Vẻ mặt chủ nhà nghiêm túc, trông hơi hung dữ.

“Tô Vãn Châu... Họ đều nói vậy.” Khương Điềm nói nhỏ.

Chủ nhà nhếch khóe miệng: “Tô Vãn Châu à, một tháng cậu ta đổi mười mấy cô bạn gái, em hy vọng anh cũng như vậy sao?”

Đương nhiên là không rồi!

Khương Điềm giơ chân phải lên, đá chủ nhà một cái, bị chủ nhà bắt lấy mắt cá chân, trong giọng anh mang theo ý cười dịu dàng, nhẹ nhàng dỗ dành cô: “Khương Điềm này, anh thích em không phải là để ngủ với em, mà là để yêu em, có một số việc cứ từ từ đã, ngoan nào, đi tắm đi.”

Khương Điềm tắm xong, nằm trên giường, nghe tiếng nước róc rách trong phòng tắm, một lát sau, chủ nhà nồng mùi cỏ hương thảo bước ra, anh chui vào trong chăn, ôm Khương Điềm, dịu dàng hôn lên trán cô: “Chúc ngủ ngon.”

“Chúc ngủ ngon.” Khương Điềm nói nhỏ.

Không quá giống mối quan hệ như cô nghĩ, nhưng cách chủ nhà nâng niu cô khiến cô có cảm thấy ấm áp mơ hồ, như thể trong lòng mọc một cây hoa bồ công anh, rất thoải mái.

Khương Điềm nằm trong lồng ngực thoải mái và dịu dàng của chủ nhà, từ từ chìm vào giấc ngủ say.

Cô mơ thấy rất nhiều thứ.

Mơ thấy lần đầu tiên gặp chủ nhà trên tầng hai, cửa sổ đang mở ra, nhưng không thấy chủ nhà để trần nửa người trên, dựa vào bên cửa sổ hút thuốc đâu, một chiếc lông vũ màu đen rơi xuống đất, Khương Điềm do dự một lúc, không đợi cô bước tới, cảnh vật xung quanh đã bất ngờ biến mất.

Đợi khi cô nhìn rõ lại lần nữa thì đó đã là phòng ăn tầng một, nồi cà chua và thịt bò béo ngậy đang sôi ùng ục, chủ nhà vốn hẳn nên ngồi đối diện cô vẫn không thấy đâu, chỉ có một chiếc lông vũ từ trong không trung rơi xuống, Khương Điềm vươn tay, lông vũ không rơi vào tay cô, cảnh vật xung quanh lại biết mất một lần nữa.

Lần này là OB ồn ã tiếng người, đứng trên sân khấu chà đĩa chính là anh trai tóc tím ở OB, Khương Điềm thấy rất bực mình, cô bước đi rất nhanh, vốn là nên kéo theo chủ nhà, khi cô quay đầu lại, hơi nôn nóng, chủ nhà không ở đây, tay cô chỉ là đang kéo không khí, một chiếc lông vũ phát sáng dưới anh đèn, cô không từ bỏ, duỗi tay chạm vào, nhưng vẫn không bắt được.

Cảnh vật xung quanh không ngừng thay đổi, mỗi khi chủ nhà nên xuất hiện thì thứ xuất hiện lại chỉ là chiếc lông vũ không thể bắt được kia.

Trong mơ, bất kể Khương Điềm có chạy như thế nào, đều không thể bắt được chiếc lông vũ đen c/h/ế/t tiệt đó.

Lần cuối cùng, trong mơ bỗng nhiên xuất hiện cảnh tượng trên sân thượng năm 18 tuổi ấy, Khương Điềm đang đứng trên đài bảo vệ, dang hai tay ra, lần này cô không động đậy, đầu ngón tay lại bất ngờ chạm được vào chiếc lông vũ đen, sau đó cô nghe thấy giọng nói của chủ nhà: “Này em gái, em có bật lửa không?”

Khương Điềm quay phắt lại, thấy chủ nhà mặc áo khoác denim của Ngụy Thuần, không đeo khẩu trang cũng không đứng trong bóng tối, ánh trăng vằng vặc soi rõ gương mặt anh, anh dựa vào đài bảo vệ, cười rất không đứng đắn: “Khương Điềm Điềm, anh là Ngụy Thuần.”

Ngụy Thuần!

Khương Điềm cố gắng tỉnh dậy từ trong giấc mơ, vừa mở mắt, đã thấy ánh nắng ban mai mờ mờ ảo ảo và khuôn mặt đang chìm trong giấc ngủ say của chủ nhà.

Lông mi ngoan ngoãn rủ xuống, che đi khóe mắt sắc lẹm và vẻ lưu manh trong mắt anh.

Khương Điềm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của nhà, sửng sốt mất một lát mới phản ứng lại, những chiếc lông vũ và cuộc đối thoại đó đều chỉ là một giấc mơ.

Có lẽ do hôm qua suy nghĩ miên man khi nói chuyện phiếm với Sở Duật khiến cô cảm thấy có phải chủ nhà có quan hệ gì đó với Ngụy Thuần, nên mới có một giấc mơ ly kỳ đến vậy.

Nhưng mà, chỉ là ly kỳ thôi sao?

Cuộc trò chuyện với Ngụy Thuần năm 18 tuổi đã không còn nhớ quá rõ nữa, dù ấn tượng đến đâu nhưng rất nhiều lời vẫn không nhớ ra được, nhưng ấn tượng đầu tiên với Ngụy Thuần vẫn còn đó:

Lưu manh, không đứng đắn, tên l/ừ/a đ/ả/o, nhưng cũng rất đỗi dịu dàng.

Mà chủ nhà, ngoại trừ vẻ trầm mặc, sa sút trong lần gặp đầu tiên, tiếp xúc càng lâu, cô càng cảm nhận rõ ràng, chủ nhà cũng là một người giống vậy.

Lưu manh, không đứng đắn, tên l/ừ/a đ/ả/o, nhưng cũng rất đỗi dịu dàng.

Trên đời này thật sự có hai người có khí chất giống nhau như vậy sao?

Đương lúc Khương Điềm suy nghĩ, hàng mi chủ nhà rung rung, anh hé mắt, mơ màng buồn ngủ ôm Khương Điềm vào lòng, giọng ngái ngủ: “Sớm vậy đã dậy rồi sao?”

“Vâng,” Khương Điềm bị bạn trai quyến rũ của cô ngắt ngang suy nghĩ, tựa trán trên ngực chủ nhà, “Em mơ một giấc mơ rất mệt.”

Đang nói chuyện thì điện thoại reo lên, Khương Điềm nhận điện thoại, Louis ở đầu dây bên kia, giọng nói như bị người ta dẫm lên cổ, ông nghiến răng kèn kẹt: “Khương à, “Thầm Thì” của cô bị tổng công ty... từ chối rồi.”

Khương Điềm vừa ngẩng đầu liền đụng phải cằm chủ nhà, chủ nhà nhướn mày, dịu dàng xoa xoa trán cho cô.

“Là vấn đề ở hương cam đắng và hương tía tô sao?” Khương Điềm áy náy nhìn chủ nhà.

“Không sai,” Giọng Louis nghe thật tiếc nuối, “Các nhà phân tích ở tồng công ty vẫn cảm thấy vị cay đắng này không được lòng nhiều người.”

Khương Điềm đứng dậy, chủ nhà nói bằng khẩu hình là anh đi lên tầng đây, cô gật đầu, trở lại trạng thái làm việc, cầm điện thoại ngồi xuống trước bàn: “Nhưng tôi cho rằng cay đắng cũng không thể che lấp hết những thành phần khác.”

“Khương này, Anna vừa ra mắt nước hoa mới, mùi hương rất phổ biến, tên là “Vĩnh Viễn Không Chia Tay”, nếu cô rảnh có thể xem xem”. Louis nói rất khó hiểu, nhưng Khương Điềm nghe ra được ẩn ý trong đó, thứ tổng công ty muốn chính là kiểu nước hoa này của Anna.

Trên thực tế, tổng công ty vẫn luôn muốn đào Anna về đây làm giám đốc, Khương Điềm cúp điện thoại, thấy hơi bức bối, viết xuống hai chữ “Chia Tay” thật to trên giấy.

Còn vĩnh viễn không chia tay nữa chứ, chậc, có thể thơm cỡ nào đây.

Nghĩ như vậy, cô cầm bút lên, đặt một dấu chấm than nặng nề đằng sau chữ “Chia Tay”.

Khương Điềm không nhận thất bại, cô nhốt mình trong phòng mấy ngày liền để điều chế nước hoa, chủ nhà tỏ ra hết sức thấu hiểu và săn sóc, chỉ khi đến bữa ăn mới hôn hôn trán cô, gọi cô ra ăn cơm.

Anh chiều Khương Điềm quá mức, đến nỗi có một ngày, Khương Điềm nói chưa ghi chép xong nên không muốn ăn, ấy vậy mà chủ nhà lại bưng cơm vào phòng, như chăm sóc một người bệnh liệt giường, cẩn thận múc từng thìa cơm từng thìa canh đút cho Khương Điềm đang vùi đầu vào công việc.

Dưới sự chăm sóc của chủ nhà, Khương Điềm bắt đầu điều chế nước hoa về tình yêu, cô đã cảm thấy rất ngọt ngào rồi, cuộc sống của cô như chìm trong hũ mật ngọt, từng giây từng phút đều ngọt ngào như muốn bay cả lên.

Những khoảnh khắc như vậy mang đến cho cô sự dũng cảm trước nay chưa từng có, cô cảm thấy mình có thể điều chế ra được vị ngọt của tình yêu.

11 giờ đêm, Khương Điềm tháo kính chống ánh sáng xanh xuống, đứng dậy vươn vai trong chiếc áo blouse trắng, vừa quay đầu lại thì thấy chủ nhà đang lười biếng dựa vào đầu giường nhìn cô.

“Sao anh lại xuống đây rồi?” Khương Điềm xoa xoa cổ, hỏi.

Chủ nhà tắt điện thoại, ném sang một bên, cười nói: “Xuống làm vịt cho cô tiểu thư đểu cáng bận rộn của chúng ta chăn.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.