(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chủ nhà vô tội bị Khương Điềm tặng cho một đá ấn Sở Duật xuống ghế sofa tẩn cho một trận nên thân.
Nghe anh giải thích, Khương Điềm biết mình đã hiểu lầm anh nên rất ngoan ngoãn ôm hòm thuốc ngồi trên ghế giám đốc.
Chủ nhà khoác vai Sở Duật, không biết đã nói gì mà Sở Duật quay phắt đầu lại, nhìn Khương Điềm với vẻ mặt quái quái.
Trong phòng làm việc chỉ còn lại Sở Duật và Khương Điềm.
Vẻ mặt hóng chuyện của Sở Duật không thể giấu nổi, anh ta là một người đàn ông cao to, nhưng trông trí tuệ không được phát triển đầy đủ cho lắm, khác một trời một vực với đám người nhà họ Khương bên trong một đằng bên ngoài một nẻo kia.
Chủ nhà vừa đi khỏi, cảm xúc của Khương Điềm cũng không còn lên lên xuống xuống nữa, cô trở lại trạng thái bình thường của một nhà điều chế nước hoa thiên tài.
Cô đẩy khay hoa quả sang, cười nhẹ: “Ăn hoa quả chứ?”
Thật ra kỹ thuật cầm dao của chủ nhà không được tốt lắm, vừa nhìn đã biết không phải người biết nấu ăn, mỗi lát hoa quả dày mỏng khác nhau, còn có miếng nửa mỏng nửa dày.
Sở Duật đề cao cảnh giác: “Anh hai đã nói, không thể tiết lộ thân phận của anh ấy!”
Bí ẩn vậy sao.
Khương Điềm hơi buồn cười, chẳng lẽ bạn trai mới nhậm chức của cô là trùm xã hội đen à?
Nhưng không thể phủ nhận một điều, Khương Điềm rất hưởng thụ những chuyện bí ẩn này.
Chắc là di chứng sau khi gặp được Ngụy Thuần vào năm 18 tuổi kia.
Để rồi trong cuộc sống sau này của cô, khi gặp những người bí ẩn và những chuyện bí ẩn, thì càng ngày càng thấy hứng thú.
Cho nên, nếu chủ nhà không nói, cô cũng không vội hỏi.
Sở Duật không thể cưỡng lại được sức hấp dẫn của hoa quả, anh ta chọn một miếng táo đã oxy hóa, bị cắt thành hình dạng xấu xí, bỏ vào miệng, cười hì hì hóng chuyện: “Chị dâu, chị và anh Thu... Khụ, và anh hai em yêu nhau bao lâu rồi?”
Ngoại trừ hồi cấp hai bị bệnh, đã rất lâu rồi Sở Duật không gọi Ngụy Thuần là anh hai, mà thường gọi là anh Thuần.
Nhưng vừa rồi Ngụy Thuần giao nhiệm vụ cho anh ta là không được nói tên của anh cho cô, Sở Duật suýt thì cắn phải lưỡi, khó khăn lắm mới phanh lại kịp.
“Cũng khá lâu rồi.” Khương Điềm không để ý đến từ Sở Duật lỡ miệng nói, lấy điện thoại trong túi xách ra xem, nghĩ ngợi, “Chắc được khoảng hai tiếng rồi đấy.”
“Khụ!” Sở Duật nghẹn táo, tí thì ho cả p//hổi ra.
Suýt thì thành công chúa Bạch Tuyết ch//ết do nghẹn táo.
Sở Duật vốn tưởng rằng hai người đã quen biết được một thời gian, vì thế nên Ngụy Thuần mới hãm sâu vào đến vậy.
Kết quả là mới có hai tiếng đồng hồ...
Cho nên hôm nay mới xác nhận quan hệ đúng không?
Vậy lần đưa anh Thuần uống quá chén về nhà lúc trước, anh Thuần nhìn chằm chằm con nhà người ta là nhìn gì thế?
Anh hùng cái thế xách theo bánh mì baguette Pháp xuất hiện cùng chú mèo Garfield nhà anh Thuần đã khiến Sở Duật rất ngạc nhiên.
Lúc này anh ta mới quan sát kỹ Khương Điềm: Cô gái này xinh quá trời, đôi mắt màu hổ phách nhạt, trong mắt là vẻ ngây thơ, trong sáng.
Đây đúng thật là một đòn trí mạng, anh Thuần cũng không lỗ đâu.
Sở Duật thầm đánh giá:
Diễm lệ xứng với kiêu ngạo, chân thành xứng với tình si, đúng thật là trời sinh một cặp.
Sở Duật gãi gãi đầu, thu lại sự cợt nhả ngoài mặt, nghiêm túc nói với Khương Điềm: “Chị dâu, chị và anh hai em ở bên nhau, chắc chắn là chuyện tốt, anh hai em nhìn thì là một người kiêu căng nhưng thật ra rất dễ mềm lòng, hồi anh Ginag Việt còn sống cũng chỉ nghe lời anh Giang Việt, giờ anh Giang Việt...”
Sở Duật u sầu, lo lắng như một bà mẹ: “Ôi, anh hai vất vả lắm mới thoát khỏi bóng ma, em cũng sợ anh ấy lại xảy ra chuyện gì rồi không gượng dậy được nữa.”
“Mọi người biết nhau từ lâu rồi sao?” Khương Điềm có chỗ thắc mắc, hỏi dò.
Cô muốn nghe vài câu chuyện cũ về chủ nhà.
“Chắc là quen từ hồi cấp hai, em vốn không phải người gốc Đế Đô, bố mẹ kinh doanh ở Đế Đô nên mới chuyển đến đây, hồi còn đi học nhát lắm, còn học dốt, nên hay bị bắt nạt,” Sở Duật cười cười, hơi xấu hổ, rồi bắt đầu kể chuyện, “Một lần nọ trong lớp bị mất tiền, có bạn cùng lớp nói là do em ăn c.ắ.p, thật sự không phải đâu, em trộm tiền làm gì chứ, nhà em cũng không phải không có tiền, có mấy thằng nhóc chặn em lại trong con ngõ, định đánh em, anh hai vì giúp em nên đã choảng nhau một trận với chúng nó.”
Khi đó, Sở Duật mới 15 tuổi, học cùng lớp với Ngụy Thuần, thành tích của Ngụy Thuần luôn rất tốt, Sở Duật có thể nhìn ra các bạn trong lớp ít nhiều gì cũng có chút sợ Ngụy Thuần, sau khi bị vu oan tội ă.n c.ắ.p tiền, Sở Duật tìm đến Ngụy Thuần, hi vọng anh sẽ đứng ra làm rõ cho anh ta.
Ngày đó Ngụy Thuần cà lơ phất phơ đứng dựa vào lan can, tháo một bên tai nghe xuống, nghe xong, anh khẽ cười: “Không lấy cắp thật chứ?”
Sở Duật giơ ba ngón tay lên: “Thề với trời, bố tớ nói rồi, t.r.ộ.m c.ắ.p là đồ bất tài, nam tử hán tuổi còn nhỏ thì xin tiền bố mẹ, lớn lên thì phải tự đi kiếm tiền, không được ăn t.r.ộ.m ă.n c.ắ.p, không thì sẽ chẳng khác gì một người ăn xin.”
Khi đó, Ngụy Thuần không nói gì, chỉ cười nhẹ.
Lúc ấy, Sở Duật cảm thấy, thôi xong rồi, chắc chắn Ngụy Thuần không giúp anh ta rồi.
Tối hôm đó, Sở Duật bị 7 nam sinh chặn lại trên con phố cũ ngoài trường học, trong tay mấy nam sinh đó cầm com-pa, cầm ghế, vừa nhìn là biết không phải học sinh trường Trung học Trực thuộc mà giống dân anh chị hơn, Sở Duật bị dọa cho khiếp vía.
Một nam sinh trong đám đó nói: “Nghe nói nhà mày cũng khá giả, khá giả mà còn đi ăn cắp à? Thằng đệ tao bị mất 2000, thêm phí bồi thường tổn thất tinh thần, tổng cộng 3000 tệ thì tao mới cho qua chuyện này, không phải đổ m.á.u.”
Sở Duật dựa sát vào tường, hai chân run rẩy: “Mấy anh, em không trộm tiền, thật đấy, em thề.”
“Ngu thật hay giả ngu vậy?” Đám nam sinh cười vang, một nam sinh nhổ nước miếng, “Tao nói là mày thì là mày, không phải mày thì mày vẫn phải đưa 3000 tệ cho tao, nghe mà không hiểu à?”
Lúc này Sở Duật mới nhận ra, đám người này vốn không phải bị mất tiền, mà là định tống tiền anh ta.
Nếu không đưa tiền, nhìn com-pa và chân ghế trong tay bọn chúng, Sở Duật sợ c.h.ế.t khiếp.
Đưa thì sao? Anh ta cảm thấy mình rất hèn.
Hơn nữa anh ta cũng sợ đám người này không biết đủ, có lần một sẽ có lần hai ba bốn.
Đang lúc không biết phải làm gì mới tốt, thì anh ta bỗng dưng nghe thấy một tiếng cười lười biếng, một chàng trai cười nói: “Láo toét thật đấy.”
Sở Duật và đám côn đồ chặn đường cùng nhìn sang, thấy Ngụy Thuần đang ngồi một chiếc xe đạp màu cam sáng, lười biếng ghé trên tay lái: “Tôi đang thắc mắc không biết sao chỗ này lại tắc đường, hóa ra là có tên đầu gấu sắp c.h.ế.t đói, nên đến đây xin ăn hả?”
Áo khoác đồng phục của Ngụy Thuần để mở, anh ngậm điếu thuốc đã hút được một nửa trong miệng, nhìn còn côn đồ hơn đám côn đồ.
“Sở Duật này, bố cậu nói như thế nào nhỉ? Nói lại lần nữa đi.” Giọng Ngụy Thuần nghe vẫn lười biếng như cũ, một tai đeo tai nghe.
Sở Duật nhỏ tiếng nói: “Không được ă.n t.r.ộ.m ă.n c.ắ.p, nếu không thì cũng chẳng khác gì một người ăn xin...”
Anh ta vừa cất lời thì trong đám côn đồ đã có người bị thái độ của Ngụy Thuần chọc cho tức điên lên, đám côn đồ vừa chửi vừa vây lại, Ngụy Thuần còn nhanh tay hơn, đập thẳng chiếc xe đạp của mình, chiến.
Sở Duật lớn như vậy rồi nhưng chưa từng chứng kiến một trận đánh nhau ác liệt như vậy, mấy người cầm com-pa cũng không chạm được đến người anh.
Anh ta ngây người mất một lúc, bỗng nghe thấy Ngụy Thuần gọi: “Đồ ngốc kia, mau chạy đi.”
Khi Ngụy Thuần quay lại nhắc anh ta thì một tên côn đồ đã dùng com-pa đâm vào bả vai anh, Ngụy Thuần nhướng mày, cười lạnh quay lại xem tên kia, com-pa trong tay tên kia vẫn còn dính vết máu.
Sở Duật máu dồn lên não, Ngụy Thuần vì cứu anh ta nên mới đến, anh ta không thể bỏ chạy được!
Chạy cái mông, phải cùng nhau choảng lại!
Trận này đánh rất ác, sau đó có một người đàn ông mặc đồng phục cấp ba gia nhập cuộc chiến, hình như là quân cứu viện, chỉ chốc lát sau, ngoài ngã tư đã vang lên tiếng còi cảnh sát, đám côn đồ giải tán ngay lập tức.
Ngụy Thuần phản ứng lại nhanh nhất, kéo Sở Duật và nam sinh mặc áo đồng phục cấp ba cùng chạy vào trong con ngõ nhỏ, rẽ trái rẽ phải, cuối cùng cả ba ngồi bệt xuống đất, thở hổn hển.
Sở Duật mỉm cười, trong giọng nói là một bầu trời hoài niệm: “Đó là lần đầu tiên em gặp anh hai, lúc đánh nhau ác không tả nổi, cứ nhắm vào mặt mà đánh, ánh mắt lúc đánh nhau lạnh lùng vãi, còn rất tàn nhẫn, nhưng khi anh Giang Việt dịu dàng hỏi vì sao lại đánh nhau, anh hai lập tức bối rối, đứng đó rất ngoan, quệt chóp mũi rồi nói là giúp người khác là một niềm vui.”
Đây là lần đầu tiên Khương Điềm nghe người khác kể về quá khứ của chủ nhà, không cảm thấy có gì không ổn.
Rất giống chuyện mà chủ nhà có thể làm.
“Anh Giang Việt cũng là một người kỳ lạ, tuy lúc đánh nhau không ác chiến như anh hai nhưng cũng rất hung hãn, sau khi ra khỏi chiến trường, vừa đeo kính vào, như thể biến thành một người khác, trông rất ôn hòa, vừa nhìn là biết chính là một học sinh giỏi.” Sở Duật ngẩng đầu lên từ trong dòng hồi ức, không nhịn được, dặn Khương Điềm thêm một lần nữa, “Chị dâu, nếu chị ở bên anh hai em, chị nhất định phải tốt với anh ấy đấy nhé.”
Khương Điềm trịnh trọng gật đầu.
Cô đã chứng kiến quá nhiều sự dối trá của người nhà họ Khương, vẫn luôn cảm thấy mọi mối quan hệ đều phải xây dựng trên tiền đề lợi và hại, tiền bạc và lợi ích của mỗi bên, khiến người khác kinh tởm vô cùng, cũng khiến người khác ghét cay ghét đắng.
Nhưng hôm nay cô như thể đã mở ra được một thế giới mới.
Thế giới này có ánh nắng ấm áp, mối quan hệ giữa người với người không phức tạp đến vậy, vô cùng đơn giản, chỉ có tình bạn, tình thân, hoặc là tình yêu.
Sở Duật vẫn đang kể lại những chuyện mà họ đã làm hồi cấp hai, đẩy xe đồ ăn sáng giúp bà lão bị thọt chân, còn có trốn học để ra net đánh game.
Trong mắt anh ta ánh lên sự ngưỡng mộ: “Hồi đi học, anh hai là người mà em ngưỡng mộ nhất, em muốn trở thành một người giống anh ấy, không có anh ấy thì không có em của bây giờ!”
Khương Điềm bóp quả trái cây trong tay.
Bởi vì ngưỡng mộ nên mới theo đuổi, cho nên có đôi khi giọng điệu của Sở Duật cũng sẽ hơi giống với chủ nhà.
Khí chất của chủ nhà cũng có vài phần giống với Ngụy Thuần, có lẽ nào...
Khương Điềm ngây người.
Phải chăng chủ nhà và Ngụy Thuần quen biết nhau?
Trong lúc cô đang nghĩ ngợi vẩn vơ, cửa phòng làm việc đã bị đẩy ra, chủ nhà bước vào, nhìn Sở Duật, rồi cười hỏi Khương Điềm: “Tên ngốc này có bắt nạt em không?”
“Anh à, trời đất chứng giám, em bắt nạt chị dâu làm gì!” Sở Duật trở lại dáng vẻ cợt nhà như trước, như thể người vừa nhọc lòng lo lắng như mẹ già kia không phải là anh ta, anh ta giơ tay thề, “Chị dâu như mẹ, chị dâu em là mẹ em, em bắt nạt mẹ em chắc? Chắc chắn là không rồi!”
Chủ nhà cười cười, hỏi ý Khương Điềm: “Mẹ nuôi anh muốn gặp em, em muốn xuống hay không cũng được, tùy ý em hết.”
Khương Điềm vẫn nhớ như in lần trước cô làm trò hề trước mặt mẹ nuôi người ta, nói chủ nhà chính là thiếu gia tiếp rượu trong phòng cô.
Nghĩ lại là thấy xấu hổ.
Nhưng cô cũng rất thích cảm giác hòa nhập vào vòng bạn bè của chủ nhà, xuất hiện trong cuộc sống của anh.
“Đi thôi.” Khương Điềm quyết định dứt khoát.
Dù sao cũng là người lớn, Khương Điềm vẫn có đôi chút căng thẳng, khi gặp mặt, cô ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Dì Mạnh.”
Không ngờ mẹ nuôi của chủ nhà vô cùng hòa ái, dễ gần, vừa gặp đã lôi kéo Khương Điềm hỏi chuyện: “Đây là con gái của dì à? Mau đến đây để dì nhìn nào, ôi chao, xinh quá, mắt to lóng lánh, như thể do dì sinh ra vậy.”
Chủ nhà cười đùa: “Dì Mạnh, mắt dì đâu có cùng màu với Khương Điềm, hai mí cũng không phải là vừa mới cắt năm ngoái sao?”
“Ai cần con lo! Thằng nhóc hư!” Dì Mạnh trừng mắt, “Chúng ta đây là đột biến gen đấy, được không?”
Trước khi xuống, Khương Điềm nghe chủ nhà nói qua về quá khứ của dì Mạnh, đồng thời biết được dì đã bị sảy mất một cặp song sinh, đến giờ vẫn không thể có con được, Khương Điềm khi thấy Mạnh Phương cũng cảm thấy rất thân thiết, Mạnh Phương chính là bề trên đáng yêu, dễ gần mà Khương Điềm thường khao khát.
Khương Điềm cũng không phải người hay ngại, dứt khoát gọi một tiếng “mẹ nuôi” giống với chủ nhà.
Một tiếng “mẹ nuôi” này khiến Mạnh Phương vui như muốn bay lên trời, sướng đến nỗi khoa tay múa chân, tháo luôn vòng tay kim cương trên cổ tay ra, kéo Khương Điềm lại gần: “Điềm Điềm, hôm nay mẹ đến cũng không mang theo quà cáp gì, vòng tay này mới mua ngày hôm qua, mới đeo một ngày thôi, tặng con làm lễ gặp mặt, con đừng chê nhé.”
Khương Điềm ngượng ngùng nhận lấy.
Chủ nhà giữ giúp cô: “Dì Mạnh à mẹ làm gì vậy, bạn trai là con còn chưa tặng cô ấy quà gì đâu, mẹ vừa gặp đã tặng cô ấy kim cương rồi á? Trông con bủn xỉn quá, con nhận thay cô ấy trước vậy, chờ sau này con tặng đồ gì đáng giá hơn thì sẽ trả cho cô ấy, để cô ấy không thể so mẹ với bạn trai được.”
Nhân lúc chủ nhà đi WC, Mạnh Phương nắm lấy tay Khương Điềm, hất cằm về phía anh rời đi: “Trước kia thằng nhóc đó sa sút tinh thần dữ lắm, thỉnh thoảng mẹ lo nó sẽ giống Giang Việt, con đến rồi thì tốt, nó là đứa bé ngoan, sẽ đối xử tốt với con lắm.”
Khi tan cuộc, Sở Duật không uống rượu chở Khương Điềm và chủ nhà về nhà.
Rõ ràng chủ nhà uống không được mấy ngụm, thế mà lúc đi đến huyền quan lại như say rượu, bước chân loạng choạng, lắc la lắc lư, cánh tay choàng qua vai Khương Điềm, thở ra một luồng hơi thở ấm áp mang theo hương rượu.
Anh nói: “Khương Điềm Điềm, anh hỏi em một chuyện.”
Khương Điềm quay sang, nhìn thấy đôi môi đỏ thắm của anh, mấp máy: “Em lên tầng ngủ với anh? Hay anh ngủ dưới này với em đây?”
Lúc ở OB, Khương Điềm chỉ uống nửa ly Jägermeister, vốn dĩ đầu óc vẫn rất tỉnh táo, nhưng khi bị anh hỏi hai câu này thì không biết nên nhìn đi đâu.
Như con côn trùng nhỏ vỗ cánh trước ánh sáng, mỗi chuyện vỗ cánh thôi cũng làm không xong, sao quay mòng mòng, trăng sáng đong đưa.
“Không đứng đắn.” Khương Điềm quay đi, lẩm bầm một câu, che giấu rung động của bản thân.
“Mắng hơi sớm đấy.” Chủ nhà cười, khẽ nói.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");