(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tô Vãn Châu chơi bóng rổ xong thì rời đi ngay, lúc đi không chỉ đi một mình mà còn có một cô gái mặc áo tắm ngồi ở ghế phó lái trên chiếc xe thể thao màu đỏ, cậu Tô xua tay, tiêu tiêu sái sái, thoải mái vô tư.
Khương Điềm đi theo chủ nhà, lên xe anh, chủ nhà vừa mới tắm xong, trên người có mùi dầu gội hơi lạ, nhưng không hề khó ngửi mà mang theo mùi hương tươi mát.
Chủ nhà nói đưa cô đến một nơi, đến đâu vậy?
Tô Vãn Châu nói là chủ nhà có ý khác với cô, thật không?
Hai vấn đề này cứ quanh đi quẩn lại trong đầu Khương Điềm, tiếng pháo reo dậy đất nhưng Khương Điềm vẫn đang ngồi trên xe thất thần, không biết đã ngây người bao lâu, cô nghe thấy chủ nhà “chậc” một tiếng.
Khương Điềm hoàn hồn, chủ nhà bỗng dưng áp sát mặt cô, cô nhắm mắt lại theo phản xạ.
Có lẽ là do di chứng khi bị anh hôn lên chóp mũi tối qua, thật sự là cô không muốn nhìn thấy chủ nhà tới gần như vậy, và cả khi anh nhắm mắt lại đầy thành kính ấy.
Cũng không muốn não mình cứ tua đi tua lại cảnh đó một cách mất kiểm soát.
Điều đó hành hạ người khác lắm.
“Lách cách”.
Khương Điềm mở to mắt, thấy chủ nhà như cười như không, đầu ngón tay móc lấy dây an toàn chỗ cô, thong thả buông tay ra, dây an toàn bị rút lại, giữ chặt người cô, ánh mắt chủ nhà mang theo vẻ lưu manh, trêu cô: “Giúp em thắt dây an toàn thôi mà, em nhắm mắt làm gì đấy?”
Khương Điềm không nói gì.
Phải nói gì giờ?
Chẳng lẽ lại nói tôi còn tưởng anh muốn hôn tôi?
Thấy Khương Điềm im lặng, chủ nhà cười: “Sao thế? Có mong chờ đặc biệt nào với tôi sao?”
“Không có!” Khương Điềm kiên quyết phủ nhận, dứt khoát lảng sang chuyện khác, “Chúng ta đi đâu vậy?”
“Đi Thiên Đường.” Chủ nhà cười, nói.
Ba chữ quen thuộc này khiến Khương Điềm kinh ngạc trong giây lát, cô thử thăm dò: “Phố Thiên Đường sao?”
“Ây, phản ứng cũng nhanh đấy.” Chủ nhà khởi động xe, lái xe ra khỏi bãi đậu xe của nhà thi đấu.
Khương Điềm trầm mặc nhìn phong cảnh chậm rãi trôi về phía sau ngoài cửa sổ.
Chủ nhà trông vừa lưu manh vừa không đáng tin, thế nhưng lái xe rất êm, gặp đèn đỏ cũng không phanh gấp như Tô Vãn Châu, anh đều phanh lại từ từ, xe dừng lại vững vàng, ngồi xe anh lái chắc chắn rất khó say xe.
Cửa sổ trời mở toang, Khương Điềm quay đầu qua, ngắm góc nghiêng của chủ nhà dưới ánh mặt trời.
Có một chuyện rất muốn hỏi, nhưng lại cảm thấy rất khó để hỏi.
“Muốn nói gì sao?” Chủ nhà dừng xe ở ngã tư, đèn đỏ hiện 90 giây đếm ngược, ngón trỏ anh gõ gõ vô lăng, quay sang nhìn Khương Điềm, “Muốn nói lại thôi rất không giống em, không hỏi gì sao?”
Bị nhìn ra rồi sao?
Hỏi thì hỏi, ai sợ ai!
Khương Điềm cũng không ra vẻ làm gì nữa, hít sâu một hơi, nói rất nhanh, như thể nuốt cả lưỡi: “Bạn trai cũ của anh là bạn trai cũ của anh thật sao?”
Chủ nhà khẽ cười: “Muốn nghe nói thật hay nói dối?”
Sau khi Khương Điềm hỏi ra miệng thì cảm thấy cũng không khó để hỏi đến vậy, tấm lưng cứng đờ thả lỏng, cô thoải mái tựa lưng vào ghế: “Đương nhiên là nói thật rồi.”
“À, nói thật,” chủ nhà kéo dài giọng, ung dung, “Tôi không có bạn trai cũ.”
Anh nói anh không có bạn trai cũ!
Nói cách khác, anh vốn không phải là gay!
Khương Điềm thở phào nhẹ nhõm, ngón tay đang cuộn lại cũng buông lỏng ra, lòng bàn tay cô đã bị móng tay ấn ra mấy vết đỏ, lúc này cô mới nhận ra bản thân thật sự rất căng thẳng.
“Vậy là anh đã l/ừ/a tôi đấy! Anh bảo anh là gay!” Khương Điềm bỗng tức giận, giả vờ muốn véo cánh tay chủ nhà.
Kẻ l/ừ/a đ/ả/o khốn kiếp!
90 giây đèn đỏ như thể cố ý hết vào lúc này, đèn nhảy sang màu vàng, chủ nhà vừa cười vừa khởi động xe, nhàn nhã nói: “Về nhà rồi đánh, tôi đang lái xe đấy, nhỡ đâu chệch tay lái thì sẽ đưa hai đứa lên thiên đường thật đấy, như kiểu cùng c/h/ế/t vì tình ấy nhỉ, không ổn đâu.”
“Kẻ l/ừ/a đ/ả/o như anh thì chỉ có nước xuống địa ngục!” Khương Điềm hung hãn nói.
Nói xong, chủ nhà nheo mắt, như đang chìm trong quá khứ, một tay anh cầm vô lăng, một tay khác vuốt cằm, một lúc sau mới cất lời: “Những lời này, trước kia có phải em từng nói với tôi rồi không?”
Khương Điềm ngây ra.
Cô chưa từng nói vậy với chủ nhà.
Nhưng nhiều năm trước đã nói vậy với Ngụy Thuần.
“... Tôi chưa từng nói với anh.” Khương Điềm lắc đầu, vô cùng chắc chắn.
“Vậy sao.” Chủ nhà rẽ vào một đường nhỏ, “Vậy chắc là tôi nhớ nhầm.”
Chủ nhà đậu xe ở chỗ cũ, lần trước trời đã tối đen, Khương Điềm không nhìn rõ, hôm nay mới thấy rõ ràng, chỗ đậu xe này rất khác với những chỗ khác.
Các chỗ đậu xe khác đều được sơn vạch trắng ngay ngắn, nhưng chỗ anh đậu xe, bên trong vạch trắng còn được sơn một lớp sơn màu xanh sáng, trên đó cũng có viết biển số xe của chủ nhà.
Rất không khiêm tốn.
“Đây là chỗ đậu xe của anh?” Khương Điềm nhìn dòng chữ màu xanh sáng trên mặt đất qua gương chiếu hậu, thuận miệng hỏi.
“Ừ, lúc nào tới OB cũng đậu ở đây, nếu đậu quá gần quá lâu thì mọi người sẽ biết tôi là chủ của OB,” Chủ nhà lùi xe vào bãi đỗ rồi tắt máy, “Có muốn đến con phố lần trước không, đi ăn kem nhé?”
Khương Điềm gật gật đầu.
Cô muốn ăn!
Một cây kem không đủ, phải hai cây kem mới có thể làm lạnh máu nóng đang sôi trào trong cô.
Lúc này, cả người cô đang rơi vào một cảm giác hưng phấn kỳ lạ và thoải mái.
Người mình thích không phải gay.
Người mình thích không có ánh trăng sáng.
Tuy rằng anh là tên l/ừ/a đ/ả/o c/h/ế/t tiệt, nhưng mình vẫn thích anh ấy!
Khương Điềm hai tay hai que, một que màu hồng nhạt vị dâu tây, một que màu cam vị cam, đi trên con đường đông đúc, bước chân vẫn khoan khoái, nhẹ nhàng.
Túi xách của cô đang được chủ nhà đeo trên vai, một người đàn ông cao lớn như chủ nhà, đeo túi xách nhỏ như lòng bàn tay của cô, đặc biệt hợp với gương mặt bất cần đời kia của anh, trông còn rất dễ thương nữa.
Khương Điềm ăn một miếng kem, nhấp miệng, cười trộm.
Ấy vậy mà cô đã bắt đầu tin tưởng tình yêu sẽ có vị ngọt, dù sao cô đã cảm nhận được vị ngọt khi yêu thầm rồi.
Con phố này nhộn nhịp hơn lần trước khi cô tới đây, không chỉ có quán nước, tiệm bánh, mà các quầy hàng khác cũng mọc lên như nấm. Chỗ nào chỗ nấy cũng rực rỡ, đầy màu sắc làm người ta hoa cả mắt.
Khương Điềm vừa nhai ốc quế “rộp rộp” vừa nghe chủ nhà chậm rãi nói: “Tôi rất thích đến con phố này, rất nhộn nhịp, trước đây có ông lão ngồi đây bán giày vải và găng tay mà ông tự làm, Tết đến còn có thể mua được hoa giấy đỏ cắt thủ công.”
Phố Thiên Đường nơi OB tọa lạc là một con phố rất hiện đại, nhưng con ngõ nhỏ phía sau này lại là nơi chứa đựng những di sản văn hóa của thành phố trước khi phát triển, nhìn thôi cũng có cảm giác rất ý vị.
Khương Điềm dừng chân trước một quầy hàng.
Quầy hàng trông vô cùng cổ kính, trưng bày rất nhiều vật tổ khó hiểu, một ông lão hiền từ ngồi trước quầy hàng, ông để kiểu râu dê mà chỉ có thể nhìn thấy trên phim truyền hình, ông lão vuốt râu, cười: “Cô bé, xem quẻ không? Lão đây đã xem chỉ tay chỗ này mười mấy năm rồi, chuẩn lắm!”
Khương Điềm lớn lên ở Pháp, khi về nước cũng rất ít khi đến nơi có những phong tục dân gian như vậy, cô tức khắc cảm thấy tò mò.
“Cô bé, lão đây nói một câu không xuôi tai, cháu đừng tức giận nhé,” Thấy cô không nói gì nhưng cũng không rời đi, ông lão thầy bói quyết định nói chút gì đó để thu hút khách khứa, ông lão vẫn cười như vậy. “Cháu đấy, bản thân cháu có phúc lắm, nhưng duyên phận của cha mẹ mong manh, sau này...”
“Ông Hồ, dừng lại thôi, đừng nói nữa.” Chủ nhà đứng cạnh Khương Điềm, nhặt một miếng ngọc trên bàn lên tung tung hai lần, anh nói: “Ây, ông đừng bói cho cô bé này, nếu ông nói chuyện gì không tốt, ông cháu ta sẽ đánh nhau mất thôi.”
Ông lão xem bói thấy chủ nhà thì hoảng sợ, ngả người ra sau, hai mắt trừng trừng, không giả vờ hiền lành nữa, phồng mang trợn má: “Sao lại là cậu nữa? Không bói không bói, trả bao nhiêu cũng không bói, lão đây già rồi, không đánh lại thằng nhóc khỏe như trâu như cậu.”
Chủ nhà cười cười, lấy một gói thuốc lá trong túi ra, đặt trên bàn của ông lão xem bói, kéo Khương Điềm đi: “Cháu đi đây ông Hồ.”
Khương Điềm bị chủ nhà nắm cổ tay kéo đi, cô quay đầu xem ông lão được gọi là “ông Hồ”, thấy ông lão vứt hộp thuốc đi, phất tay như thể đang đuổi người: “Đi đi đi đi, tổ tông như cậu tôi không dây vào nổi.”
Trong tay Khương Điềm bị nắm chặt còn đang cầm nửa cây kem ốc quế, chủ nhà cũng không chê là đồ cô đã ăn, cầm lấy rồi cắn một miếng: “Ông lão đó không biết làm ăn, chỉ nói lời mà người khác không muốn nghe, nghe xong tâm trạng sẽ không tốt, đừng nghe thì hơn.”
Loại chuyện như xem bói này, nếu trong lòng không đủ kiên định thì không nên dây vào thì hơn, nghe được chuyện không tốt còn mất công lo lắng, ngược lại lại dễ dàng tạo nên ám thị tâm lí, vận may đang đến thì biến mất tăm.
Khương Điềm tò mò hỏi: “Anh xem chỉ tay của ông ấy rồi sao?”
“Không phải tôi, mà là Giang Việt,” Chủ nhà ăn nốt miếng ốc quế, vứt vỏ vào thùng rác, “Người ta l/ừ/a tí thôi mà anh ấy đã tiêu tiền vào, xem cho anh ấy toàn chuyện không tốt, nói gì mà trong lòng đầy tâm sự nhưng không muốn để người khác biết chuyện, còn nói số mệnh của anh trai tôi không tốt.”
Khi Khương Điềm nghe thấy cụm “trong lòng đầy tâm sự”, trong đầu như có thứ gì đó lóe lên.
“Lúc ấy tôi cũng mới mười mấy tuổi, nghe người ta nói số anh ấy không tốt thì tôi vui nổi sao, chuyện đó đã kích thích tôi, tôi lập tức xắn tay áo đánh với lão Hồ một trận, cuối cùng vẫn bị Giang Việt kéo ra, dạy cho một bài học, phải khom lưng cúi đầu xin lỗi người ta, xấu hổ kinh.” Khóe miệng chủ nhà cong cong, mái tóc dưới ánh mặt trời ánh lên màu nâu.
Khương Điềm rút tay ra khỏi tay anh, mở lòng bàn tay: “Thật ra tôi cũng muốn xem, vừa nãy ông ấy bảo duyên phận cha mẹ tôi mỏng, khá chuẩn.”
Chủ nhà đập nhẹ vào tay cô, cười nói: “Tôi xem giúp em nhé, tôi xem cũng chuẩn lắm.”
“Anh biết xem chỉ tay sao?” Khương Điềm nhìn anh đầy nghi ngờ, trong lòng có cảm giác người này sắp bắt đầu đi lừa người khác nữa rồi.
“Biết mà.”
Chủ nhà duỗi ngón trỏ ra, đầu ngón tay chậm rãi lướt qua lòng bàn tay cô, lướt qua trên những đường chỉ tay của Khương Điềm, một dòng điện nhỏ xẹt qua, tê tê.
Anh nói: “Em, rất nhanh thôi sẽ gặp được vận đào hoa của mình.”
Khương Điềm lập tức biết anh lại bắt đầu nói lung tung, cô tức giận trừng anh, “Vận đào hoa thì không có, nhưng kiếp đào hoa chắc là thật rồi.”
Nếu không sao cô có thể phải lòng kẻ l/ừ/a đảo này chứ!
Nói xong, cô bỏ lại chủ nhà, bước nhanh về phía trước.
Bàn tay bị chủ nhà chạm vào nắm chặt lại thành nắm đấm, luôn cảm thấy cảm giác khi anh chạm vào vẫn còn đó.
Loại cảm giác tê tê này theo mạch máu truyền đến trái tim, trái tim lại bắt đầu liều mạng đập nhanh.
“Ê này,” Chủ nhà ở phía sau gọi cô, “Chờ tôi với.”
Khương Điềm quay đầu lại, chủ nhà đứng trên con phố cổ dưới ánh mặt trời sáng chói, phía sau là người qua đường tới tới lui lui, trên tường đá là những dây thường xuân leo xanh biếc, còn có vài bông bìm bìm đã bị mặt trời nướng đến héo rũ.
Bên cạnh anh là một hàng dài các quầy bán đồ ăn vặt, mùi thơm của đồ chiên và gia vị thoang thoảng trong không khí, kích thích vị giác.
Anh cười, xuyên qua dòng người, dừng lại trước mặt cô, cúi người, đôi môi áp sát bên tai Khương Điềm, giọng anh trầm thấp, như muốn mê hoặc người khác: “Hôn tôi một cái, tôi sẽ nói cho em biết vận đào hoa của em đang ở đâu.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");